Phu Quân Ta Đó!


Người đăng: VoDanhTieuBoi

Trong hai giờ thanh trừng, cả Mặc gia máu chảy thành sông xác người chất cao,
tiếng khóc đau thương vang vọng cắn xé cả tâm can của trẻ nhỏ, quả phụ và
những người tội chưa đủ nặng nên vẫn có thể tha chết, Tiêu Thiên đã tính trước
nên trong quá trình trước khi hai cô nàng kia ra tay chuẩn bị giết những người
nên tha thì hắn lại xuất hiện ngăn cản. Nhắm chặt đôi mắt, Tiêu Thiên đứng
trước những người trải qua thanh trừng mà không chết lặng lẽ không nói một
lời. Một lúc lâu sau hắn chậm rãi nói.

-“Ta biết những người chết ở đây có cha, có mẹ, có họ hàng của các ngươi nhưng ta chẳng thể nương tay được, tội ác đã chất cao như núi cần phải thanh trừng. Ta cũng biết các ngươi đang rất hận ta, mà thôi cũng kệ. Ta cảnh báo trước nếu trong các ngươi muốn nuôi ý nghĩ trả thù thì trong 10 năm đạt đấu Hoàng thì may ra còn không thì cứ yên yên ổn ổn mà sống hết đời đi.”

-“Được rồi, ngươi có vấn đề gì cần bàn với ta?”-Không đợi nổi Tiêu Thiên hoàn thành bài phát biểu nữ nhân Đấu Hoàng cấp kia lên tiếng.

-“À, à lát đi theo ta. Giờ nói ngươi cũng không tin đâu.”-Tiêu Thiên gãi gãi đầu nói, rồi quay qua Vân Vận-“Vân tông chủ dọn dẹp hộ, đây là gia tộc dưới trướng Vân Lam tông nên ta đành nhường lại nhờ tông chủ giải quyết hộ.”

-“Được.”-Vân Vận lạnh lùng gật đầu một cái.





Trước khi lên đường quay về Thạch Mạc thành Tiêu Thiên theo khí tức mà tới đón
hai người huynh muội Mặc gia đang nghỉ ngơi trong một quán nước cách khu vực
Mặc gia không xa.

-“Mọi chuyện đã xong rồi?”-Mặc Tuyết nhìn về phía Mặc gia trong lòng không biết nghĩ gì nhẹ giọng hỏi.

-“Kẻ đáng chết đều đã chết.”

-“Đa tạ!”-Mặc Tuyết cúi sâu đầu hướng Tiêu Thiên.

-“Cũng chả có gì. Ta cũng sợ nhân quả báo ứng sát khí quá nặng nên ta tha cho họ thôi.”-Tiêu Thiên khẽ xua tay mà nói.

Cũng không hỏi thêm gì chỉ đứng im lặng một hồi nhì nơi đã từng là nhà của
mình, Mặc Du quay qua nói với Tiêu Thiên đang đứng đợi-“Vậy chúng ta cũng rời
đi thôi! Từ nay huynh muội ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Mặc gia.”

Tiêu Thiên vung tay tạo ra một luồn đấu khí bao phủ lấy hai huynh muội họ mà
bay lên không bắt đầu quay về lại thành Thạch Mạc.

-“Đã xa rồi, mời tiền bối hiện thân.”-Nữ nhân Đấu Hoàng nhìn vào tay áo tôi cung kính nói.

-“Hừ. Ngươi gặp ta còn tỏ thái độ thế sao?”-Tiêu Liên nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh Tiêu Thiên đầy lạnh lùng kiêu kỳ mà nói.

-“Nàng quen biết nàng ta?”-Tiêu Thiên giật mình hỏi.

-“Hừ tên đầy tớ kia. Bọn ta đang nói chuyện không tới lân ngươi chen vào.”-Cô nàng Đấu Hoàng hừ lạnh một tiếng lầm tưởng Tiêu Thiên nhà ta là người hầu của Tiêu Liên lúc này hắn không còn giả dạng thực lực nữa mà cũng chả cần nữa vì lúc nãy trong lúc thanh trừng thì người tinh ý sẽ nhận ra ngay thức lực thật sự.

-“Câm miệng!”-Tiêu Liên nổi giận tung ra một quyền đánh bay cô nàng đi điều này khiến lòng tên Tiêu Thiên sướng ran-“Ngươi mà còn một lần cuồng ngôn thì cẩn thận ta không còn nhẹ tay thế đâu.”

-“Tại hạ xin lỗi.”-Cô nàng hoảng sợ dưới áp lực cực kì khủng bố của Tiêu Liên mà không kìm được run rẩy nói.

-“Người này là phu quân ta đồng thời là ân nhân của toàn tộc ta. Nếu ngươi còn thái độ như thế thì không chỉ riêng ta mà toàn bộ tộc nhân ta sẽ thành địch nhân của ngươi.”-Tiêu Liên chém đinh chặt sắt mà nói.

-“Xin tiền bối thứ lỗi.”

-“Thôi bỏ đi.”-Tên Tiêu Thiên sau khi hả dạ liền ngăn Tiêu Liên lại xua tay mà nói-“Người không biết không có tội. Dù sao ta cũng có chuyện bàn với cô ta mà.”

Hai huynh muội Mặc gia, ấy giờ đã đổi thành họ Tiêu rồi, kinh ngạc nhìn Tiêu
Thiên đưa ngón cái ra mà lẩm bẩm-“Lão đại thật bá đạo thu phục được cả đại tẩu
có thực lực mạnh hơn nhiều lần.”-Câu nói này càng khiến tên Tiêu Thiên nhà ta
cảm thấy hãnh diện.

-“Ngươi chắc đang tìm kiếm Bích Xà Tam Hoa Đồng?”-Tiêu Thiên nói với giọng đầy mê hoặc.

-“Cái gì?”-Không những cô nàng Đấu Hoàng kia mà ngay cả Tiêu Liên cũng giật mình thốt lên.

-“Nàng cũng biết sao Tiêu Liên?”

-“Chỗ tộc của ta có công pháp cho đôi mắt đấy. Xà nhân tộc ta đã mấy nghìn năm chưa từng xuất hiện người sở hữu đôi mắt hiếm đó. Chàng biết tin tức?”

-“Tới đây cô hiểu rồi chứ?”-Tiêu Thiên quay qua cô nàng Đấu Hoàng mà cười tiễn khách, hắn đâu có ngu đến nỗi để nước phù sa chảy ruộng ngoài.

-“Vậy…”-Cô nàng kia không cam lòng chút nào.

-“Hay để ta đuổi?”-Tiêu Liên mạnh mẽ bá đọa mà nói không chút nhân nhượng.

-“Đã vậy thì chúc mừng xà nhân tộc.”-Tuy không cam lòng nhưng vẫn phải ôm quyền mà bay đi (Nhọ vc)

-“Chẳng phải đó là thiên địch của xà nhân sao?”-Cô nàng kia đi hẳn Tiêu Thiên quay qua thắc mắc hỏi.

-“Cái này ta cũng không biết nữa, nghe đồn sao hình như Nữ vương đời 18 là người sở hữu đôi mắt này.

-(Ra là cô nàng đó, vậy thì tiện đưa đến Già Nam học viện luôn, tương lai có thêm một tay đấm nữa mà chẳng phải nợ ai.)-Dưới tính toán có lời của mình Tiêu Thiên không kìm được mà tấn công chớp nhoáng đôi môi ngọt ngào của Tiêu Liên trước mặt hai tiểu đệ mình khiến cô nàng xấu hổ đánh mạnh một cái, nếu không phải có Ngưng Đọng thì có lẽ đã ô hô ai tai chết nhảm rồi.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #30