Họa Vô Đơn Chí


Người đăng: VoDanhTieuBoi

Do đã biết mặt Tiêu Thiên nên cảnh vệ của Mạc Thiết dong binh đoàn cũng không
ngăn cản hắn dẫn thêm mấy người vào bên trong.

-“Đây là căn cứ của lão đại sao? Sao có vẻ cùi bắp vậy?”-Tiêu Du (Mặc Du) không gan không phổi lên tiếng chê-“Dù sao lão đại cũng tới Đấu Hoàng rồi mà.”

-“Này, này, giữ miệng tí, nơi này là hai vị đường huynh ta làm đoàn chủ nơi này.”-Tiêu Thiên cười nhắc nhở, dù sao hắn nhờ hai bộ Thiên cấp công pháp mới được như bây giờ nên cũng chẳng có gì tài giỏi cả.

-“PHẬP!!!!!!”-Đang cười nói thì một thanh kiếm huyết sắc không biết từ nơi nào bay tới đâm xuyên qua đầu Tiêu Thiên khiến không một ai có thể phản ứng kịp ngay cả Tiêu Liên đang đi cạnh hắn cũng thế.

-“Khôôôôôôôông!!!!”-Tiêu Liên hét lên đau đớn giận dữ.

-“Bình tĩnh nào vợ yêu!”-Như không hề có chuyện gì xảy ra, Tiêu Thiên chỉ bình thường đưa tay lên và rút thanh kiếm huyết sắc khỏi đầu thôi-“Nàng không nhận ra thanh kiếm này là của ta sao?”

-“Hử?”-Tiêu Liên vẫn chưa thể tiếp nhận vấn đề chuyện gì đang xảy ra, cả hai tiểu đệ của Tiêu Thiên cũng thế.

-“Đây là thanh kiếm của ta, hay chính xác hơn nó như một phần cơ thể, nên không thể làm ta bị thương được.”-Tiêu Thiên giải thích-“Nguyệt tỷ cũng xuất hiện đi, ở đây là người quen cả. Hai người kia lát nữa tỷ dẫn theo quay về học viện, tiểu đệ mới thu đó.”

-“Hèn gì trên người họ có khí tức ngọn lửa giống ngươi.”-Nguyệt dần ngưng hình lại, bên cạnh đó Bạch Khiết cũng dần ngưng hình luôn.

-“…….”-Hai người Tiêu Tuyết, Tiêu Du ngạc nhiên không nói được lời nào.

-“Hai người các ngươi cứ quen dần đi là vừa.”-Thấy vẻ mặt hai người, Tiêu Thiên như có cảm giác tràn ngập sự thành công trong lòng-“Đâu thể cứ đứng nói chuyện thế này được, chúng ta mau vào trong kiếm chỗ nào đó ngồi rồi nói tiếp. Có nhiều chuyện để nói mà.”

-“Được ta cũng có chuyện tính toán với ngươi đây.”-Nguyệt cười đầy nguy hiểm nói.

-“Ngươi phải giải thích mọi thứ cho ta nghe đấy.”-Tiêu Liên ghé tai tôi nói nhỏ.

Tiêu Thiên cười khổ không thôi nhưng tưởng chừng tạm thời mọi việc không còn
vấn đề gì thì…

-“A, Ti… Phụ thân!”-Thanh Lân từ đằng xa thấy Tiêu Thiên liền vui mừng chạy đến lên tiếng gọi nhưng chợt nghĩ ra gì đo liền thay đổi gọi hắn bằng hai chữ ‘phụ thân’ khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, Tiêu Thiên vì thế mà run lên từng hồi rồi nhanh chóng dùng Ngưng Đọng toàn thân.

-“Rầm!”-Bức tường bên cạnh Tiêu Thiên nát vụn do hắn bị Tiêu Liên đánh bay vào trong lòng hắn hiện tại cười khổ không thôi, đúng là yếu hơn vợ mình đó là một điều đau khổ.

-“Nàng bình tĩnh lại chưa?”-Phủi phủi bụi bám trên quần áo Tiêu Thiên như không có chuyện gì xảy ra-“Cô bé nhỏ hơn ta có 3, 4 tuổi thì chẳng hẽ ta lấy vợ có con lúc 4 tuổi.”

-“Ừ nhể!!!”-Tiêu Liên chợt nhận ra điều đó, không riêng gì Tiêu Liên mà tất cả những người đi cùng tôi cũng chợt nhận ra điều đó.

-“Có chuyện gì vậy? Địch tấn công hả? Tất cả phòng vệ!!”-Tiếng chuông cảnh báo nhanh chóng vang lên, tiếng bước chân vang lên dồn dập.

-“Đỉnh ca à! Lần này ca hại đệ thảm rồi.”-Tiêu Thiên khóc không ra nói khi thấy Tiêu Đỉnh bật cười khi đoán được tình hình.

-“Sao tỷ tỷ này lại đánh Tiêu Thiên ca ca vậy?”-Thanh Lân ngây thơ nói.

-“Không có gì!”-Thấy khuôn mặt ngây thơ đó Tiêu Thiên cũng không mở miệng trách được-“Đánh để thể hiện tình cảm đó mà.”

-“Hừ dám bẫy đệ được lắm.”-Thị ngữ được bắn về phía Tiêu Đỉnh.

-“Có qua có lại thôi nhóc.”-Tiêu Đỉnh đầy khiêu khích liếc lại.

-“Bỏ đi. Lần sau coi chừng đó Đ.Ỉ.N.H ca. Ca kiếm cho đệ phòng nào được không?”-Tiêu Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Đỉnh gầm gừ nói. Bỗng mắt hắn nháy liên tục khiến hắn không khỏi thở dài một hơi-“Rắc rối lại đến rồi!!”

-“Là khí tức cô nàng hồi trước.”-Nguyệt ngay lập tức nhận ra lẩm bẩm nói, với khí tức Đấu Hoàng tiến tới bao phủ hết Mạc Thiết tất cả đều căng cứng người cảnh giác, à trừ Tiêu Liên đang có vẻ mong đợi và Bạch Khiết đang cảm xúc dâng trào khi phát hiện ra Thanh Lân mang đôi mắt Bích Xà Tam Hoa không thèm chú ý xung quanh.

-“Nàng có vẻ đang mong chờ người đó đến.”-Tiêu Thiên huých nhẹ vào Tiêu Liên.

-“Là ta gọi nàng ta tới.”-Không thèm nói dối luôn-“Để xử lý tên đào hoa ngươi.”

-“Haizzzzzzzzzz. Hôm nay là ngày ta thở dài nhiều nhất từ khi biết thở đến giờ. Chỉ xin một phút bình yên. Đỉnh ca đệ muốn kiếm chỗ nào ngủ một giấc đây.”-Nụ cười méo xệch được chưng ra.

-“Hừ ở yên đó!”-Không một chút nhân nhượng Tiêu Liên đưa tay kéo hắn lại.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #31