Làm Tiểu Đệ Ta Chứ?


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-“Tiền bối, đám tiểu bối Mặc gia ở khu Tây đều ở đây.”-Mặc Phỉ với khuôn mặt tươi cười dẫn vào một nhóm người cả nam lẫn nữ tới trước mặt tôi trong lúc tôi đang nhâm nhi tách trà.

-“Ừm…”-Tôi khẽ ‘ừm’ nhẹ một tiếng không thèm nhìn thể hiện ra phong cách cao nhân, một lát sau tôi đặt tách trà xuống khẽ nhắm mắt lại nhìn qua một lượt, ở đây đa số đều đã ngả sang màu đỏ trừ đám nhóc con dưới 12 tuổi thì vẫn là màu đỏ nhạt mà thôi nhưng nhỏ thì hiểu gì đâu mà phạm tội được. Và trong số nhóm người này có một ánh sáng trắng mà tôi thấy đêm qua, đó là một thanh niên to lớn mặt mày bặm trợn khiến tôi phải tự ngẫm lại câu nói “Chớ nhìn dáng mà bắt hình dong”

-“Vãn bối ra mắt tiền bối.”-Những tên đứng đầu cũng là những tên tu vi mạnh nhất tuy nhiên thì màu sắc cũng là đỏ nhất trong đám luôn.

-“Tên kia!”-Tôi chỉ về phía người thanh niên có sắc trắng khiến tất cả đều ngạc nhiên, nhỏ giọng xì xầm các kiểu vì người tôi chỉ thì tu vi thuộc dạng trung bình mà thôi.

-“Là vãn bối?!”-Ngay cả tên thanh niên đó cũng ngạc nhiên không thể tin nổi.

-“Chứ ai hả? Lại đây!”-Tôi đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc.

-“Dạ tiền bối.”

-“Còn đợi ta hỏi mới giới thiệu sao?”-Tôi chẳng thèm để ý đến đám đông xì xào nghị luận mà nâng tách trà lên.

-“Vãn bối Mặc Du ra mắt tiền bối.”-Mặc Du đứng trước mặt tôi cung kính nói.

-“Cha mẹ ngươi đâu? Gọi họ ra đây, ta có chuyện cần bàn với họ.”-(Nếu giết phụ mẫu hắn trước mặt hắn thì khó mà được)

-“Vãn bối không có cha, mẹ vãn bối đã chết.”-Trong mắt Mặc Du hiện lên chút đau thương.

-“Ngươi có huynh đệ, tỷ muội gì không?”

-“Có một vị muội muội tuy nhiên do tu luyện bị phản phệ nên giờ không thể di chuyển…”

-“Hahah…”-Tôi bỗng cảm thấy dễ xử hơn nhiều khi hai huynh muội họ đều có màu trắng và không còn phụ mẫu ở trong gia tộc này nên không kìm được mà bật cười rồi nhận ra mình thất thố liền hắng giọng-“Mang muội muội của ngươi tới đây! À khoan, dẫn ta đi tới chỗ đó!”-Tôi đứng dậy ra hiệu Mặc Du dẫn đường rồi quay qua phất tay mà nói với đám người Mặc gia-“Các ngươi tiếp tục bữa tiệc đi!”

-“Mời tiền bối!”-Mặc Du cung kính nói trong lời nói có chút vui mừng tôi đoán vì do hắn ta nghĩ tôi có thể chữa được muội muội của mình.

-“Ngươi có vẻ không được gia tộc đón tiếp!”-Tôi tạo một lớp cách âm tùy ý hỏi.

-“Mẹ ta sinh ra ta và muội muội mà không biết cha ta là ai?”-Mặc Du cũng không dấu diếm mà nói.

-“Hử?”-Tôi ngạc nhiên.

-“Bọn ta là song sinh tuy nhiên là một nam một nữ.”-(À là song sinh khác trứng)

-“Ta hiểu rồi!”



-“Cô gái này là muội muội của ngươi?!”-Tôi ngạc nhiên cực kì luôn vì trên giường bệnh mà một mỹ nhân dáng người cân đối nét mặt ngây thơ đang ngủ hiện lên vẻ đau đớn khiến người khác phải xót xa, đối lập hoàn toàn với vị đại ca Mặc Du. Khuôn mặt này khiến lòng tôi nổi lên một cảm giác rất lạ.

-“Đại ca có khách sao?”-Nghe thấy giọng tôi thiếu nữ trên giường tỉnh dậy nhỏ giọng hỏi.

-“Đại ca ngươi giao dịch nếu cứu ngươi sẽ thành vật thí nghiệm của ta.”-Đúng rồi là cảm giác muốn trêu chọc.

-“Vậy mời ngài về cho vì giờ đây ta sẽ chết luôn.”-Thiếu nữ quyết liệt nói mà khẽ há miệng muốn cắn đứt lưỡi mình.

-“Này ta chỉ đùa thôi mà, làm gì dữ vậy.”-Tôi gấp gáp nói.

-“Thì vãn bối cũng chỉ đùa mà thôi.”-Thiếu nữ khẽ thè lưỡi nhỏ của mình mà cười nói, đôi mắt vẫn nhắm chặt.

-“Ta đoán được mà, khuôn mặt này không chọc người khác thì thôi chứ ai mà chọc nổi.”-Tôi thở dài nói, vươn tay ra đặt lên đầu thiếu nữ mà đưa tinh thần lực dò xét một phen.

-“Là do ta không ngửi thấy mùi máu từ người tiền bối.”-Thiếu nữ nhẹ nhàng cười-“Vãn bối Mặc Tuyết là muội muội ruột của đại ca Mặc Du.”-Mặc Tuyết lên tiếng khẳng định lại lần nữa điều khó lòng mà tin nổi.

-“Ta Tiêu Thiên.”-Tôi cũng giới thiệu-“Ta muốn thu hai ngươi làm tiểu đệ.”

-“Tiểu đệ? Không phải là đồ đệ sao?”-Hai huynh muội họ đều ngạc nhiên mà nói

-“Đồng ý hay không? Dù không ta vẫn chữa cho cô nương.”-Tôi dò xét thì chẳng phải tẩu hỏa nhập ma gì mà là trúng độc.

-“Ta đồng ý.”-Tiêu Tuyết không thèm suy nghĩ mà nói luôn.

-“Tiểu muội chuyện mà chúng ta cần phải suy nghĩ lại đã, muội không nhớ trước khi chết mẫu thân dặn gì sao?”-Mặc Du lên tiếng ngăn lại.

-“Ta nhớ chứ nhưng ta đảm bảo làm tiểu đệ cho vị tiền bối đây là đúng, đại ca không tin vào cảm giác của muội sao?”

-“Thật sự các ngươi chẳng cần làm gì, ta giúp các ngươi mạnh hơn chỉ cần đến một lúc nào đó giúp ta giết một người, chỉ cần giết một người.”-Tôi kiếm trong huyết giới chỉ xem có viên giải độc đan nào không, nếu không đồng ý thì còn cái để chữa cho Mặc Tuyết chứ.

-“Muội muội ta tin ngươi nên ta cũng tạm tin ngươi.”-Mặc Du không còn vẻ cung kính nữa mà thay vào đó là vẻ quyết liệt-“Nhưng ta chỉ hứa giúp ngươi tiêu diệt ác nhân.”

-“Các ngươi cứ yên tâm.”-Tôi dùng ‘Vấn Tâm chỉ’ thứ đấu kĩ mà Nguyệt dùng để truyền thông tin cho tôi mà đưa vào đầu họ công pháp ‘Chí Dương’ kèm thông tin về đối thủ của tôi trong tương lai kèm theo hai luồn Địa Ngục hỏa vào trong họ-“Thế nào? Làm tiểu đệ ta chứ?”


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #27