Đi Diệt Tộc Nào!


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-“A.”-Tôi vỗ vào đầu mình xém quên một chuyện.

-“Có chuyện gì sao?”-Tiêu Liên quan tâm quay qua hỏi.

-“Nàng cùng ta đi giết người, diệt tộc được không?”-Tôi có phần thâm trầm nói.

-“Diệt tộc? Kẻ thù của ngươi?”-Tiêu Liên ngạc nhiên hỏi lại.

-“Không, chẳng phải kẻ thù cũng chẳng quen biết gì. Nhưng điều gia tộc đó làm khiến trời đất khó dung. Coi người dân lương thiện như món đồ hàng.”-Tôi đã từng hứa với mình là phải tiêu diệt Mặc gia khi vừa đủ thực lực vì đó là gia tộc dùng người dân lương thiện làm thí nghiệm kết hợp con người với ma thú và mục đích chắc chắn là để xưng bá gia tộc rồi.

-“Được. Vậy cứ theo người mà đi thôi.”-Tiêu Liên tùy ý phất tay nói nhưng tôi thấy trong mắt hiện lên chút sát ý, là nữ vương xà nhân tộc cô nàng này rất kị với từ coi người khác như món hàng vì xà nhân tộc có rất nhiều thiếu nữ bị bắt thành nô lệ.

-“Nhưng mà trước hết nàng có cách nào ở cạnh ta mà không ai phát hiện không?”-Tôi sợ chuyện này kinh động đến Vân Lam tông nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

-“Chuyện đó thì…”-Tiêu Liên nghĩ một hồi rồi biến thành một tiểu xà màu tím mà chui vào tay áo tôi-“Thế này được rồi chứ gì nhưng ngươi phải cẩn thận đó!”

-“Dưới cấp Đấu Hoàng muốn giết ta phải xem lại đi đã.”-Tôi đấy tự tin mà nói-“Lúc đó nàng chỉ việc chờ ta ra hiệu mà giết mấy cái mạng chó của chúng thôi.”

Tôi nhảy lên không hướng đến vị trí Diêm thành, Mặc gia phái đông mà bay đi.
Nhắm mắt lại tôi hy vọng có thể liên lạc được với lão kia.

-“Ngươi muốn gặp ta có gì sao?”-Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, giọng nói già nua vang lên theo ý nghĩ của tôi.

-“Làm sao mà ta có thể phân biệt được thiện ác?”

-“Hahaha, ta quên, ta quên mất không nói với ngươi. Là người pahsn xét ngươi tất nhiên có cách phân biệt thiên ác hay chính xác hơn là xác định kẻ có tội người không. Bằng cách, ngươi nhắm mắt phải nhìn bằng mắt trái nếu kẻ nào càng phạm nhiều tôi thì màu đỏ quanh hắn càng nhiều đến mức nào đó thì nó chuyển thành đen luôn, còn ngược lại thì màu trắng là màu của thánh nhân luôn rồi… Ngươi khỏi coi ngươi làm gì ngươi đen thui rồi.”-Giọng già nua có phần trêu đùa nói.

-“Hè hè, ta không đen thì còn ai đen nữa đây, rất tiếc ta không có chết để đền tội đâu.”

-“Ngươi chết ta mệt lắm phải tìm kiếm người thay thế ngươi nữa, không biết khi nào mới tìm ra nữa. Vậy thôi, nhớ kiềm chế một chút ngươi chết ta cũng khổ lắm.”

-“Kẻ xấu thì bất tử mà, ta muốn chết cũng khó lắm.”-Tôi lôi câu nói kiếp trước hay nói mà quen miệng nói ra tuyệt nhiên không nhớ rằng tôi đã chết một lần rồi.

-“Ngươi sao tự nhiên đơ ra vậy?”-Tiêu Liên khẽ rung tay tôi.

-“Có chút chuyện thôi không sao đâu. Chỉ là chút gì đó trước khi ra tay tiêu diệt một gia tộc mà thôi.”







Đứng trên bầu trời Mặc gia ẩn mình giữa những đám mây, tôi lặng lẽ mà quan sát
cả gia tộc, hầu hết cả khu vực này bao trùm trong màu đỏ sẫm hoặc đen. Chỉ là
hầu hết thôi, ngay gần tại trung tâm khu đó nổi bật lên hai nguồn ánh sáng
trắng tinh khiết không chút vết nhơ và xung quanh đó chỉ là màu đỏ nhạt mà
thôi, điều đó khiến tôi thật ngạc nhiên mà xém thốt lên thành tiếng. Không ngờ
chuyện ‘Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’ tưởng chừng chỉ xảy ra trong chuyện
lại xảy ra ngay trước mắt tôi thế này đây, nếu không có con mắt phân biệt
thiện ác chắc tôi cũng đã giết nhầm người tốt rồi quá. Ngoài ra còn một điểm
đỏ nhạt nữa và theo Tiêu Liên cảm ứng thì người này thực lực Đấu Hoàng, có lẽ
là chủ phủ Thiên Xà phủ.

Quan sát đếm quân số và đồng thời tìm kiếm nơi phòng thí nghiệm của Mặc gia
đâu vào đấy tôi chậm rãi hạ xuống cách phủ Mặc gia không xa, lúc này đã về đêm
nên đợi sáng mai rồi tôi mới ra tay quang minh chính đại mà quét sạch Mặc gia.







-“Ố ồ, thật là trùng hợp à nha.”-Tôi đứng trước cổng chính của Mặc gia chậm rãi nói trong hình dáng của một lão giả râu tóc bạc phơ, Mặc gai lúc này đang bận rộn chuẩn bị một đại tiệc nên rất tấp nập. Tôi chống gậy mà chậm rãi bước vào trong.

-“Lão già kia người biết đây là đâu không?”-Tên cảnh vệ đang tính đánh bay tôi đi nhưng một tên Đấu Sư mà muốn đánh bay tôi thì đó là chuyện lạ rồi.

-“Với cái này ta không thể vào sao?”-Tôi dùng đấu kĩ của Nguyệt mà phát ra khí tức cấp Đấu Hoàng khiến tên cảnh vệ không tự chủ được lui lại về phía sau ngã phịch xuống đất.

-“Cái này, cái này…”-Hắn ta lắp bắp không biết nói gì vào lúc này.

-“Ta là Mặc Thừa, ngoại môn đệ tử của Vân Lam tông, nay ngày chúc thọ của ta không biết tiền bối tới đây có chuyện gì không?”-Một lão giả xuất hiện liền lấy thân phận Vân Lam tông ra nhằm nâng uy thế của mình.

-“Ta đến giúp vui không được sao hà hà hà.”-Tôi khẽ vuốt chòm râu dài bạc trắng dưới cằm mà chậm rãi cười nói.

-“Vậy mời tiền bối vào trong!”-Tuy tươi cười nhưng tất nhiên Mặc Thừa không tin tôi đến giúp vui rồi, ai cũng thế thôi.

-“Ta đến thu đồ đệ, ngươi gọi những người ở khu tây Mặc phủ ra ta cảm nhận được người phù hợp với truyền thừa của ta ở đó.”-Tôi thể hiện phong thái cường giả ra mà nói.

-“Vậy mời tiền bối vào trong ngồi đợi tiện thể dự tiệc với Mặc phủ luôn cho tiện.”-Nghe tôi nói thế Mặc Thừa vui ra mặt mà mời tôi vào trong (Để diệt Mặc gia!!!!!!!!!!!!!)


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #26