Tiệc Đính Hôn Và Lên Đường


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-"Đúng thật. Thật là công pháp tà đạo..."-Tiêu Liên bỗng lườm tôi bằng ánh mắt sắc lẻm-"Ngươi đã vận dụng công pháp này với mấy người rồi?"

-"Nàng là người đầu tiên."

-"Vậy cô gái dùng thân cứu ngươi thì sao?"-Tiêu Liên nheo mắt lại nhìn tô

-"Ta lúc đó còn không biết mình làm gì nữa là."-Tôi thật sự lúc đó mất hết lý trí thì sao mà dùng được, nếu có cũng chỉ trong vô thức mà dùng vậy tính ra Tiêu Liên là người đầu tiên đâu có sai.

-"Hừ."-Tiêu Liên hừ lạnh vẻ không tin thấy rõ ra mặt luôn.

-"Nàng không tin đúng không?"-Tôi lăn người đè lên Tiêu Liên cười gian.

-"Đừng ta tin mà.."-Tiêu Liên giật mình hoảng sợ nói.

-"Quá muộn rồi, nàng đã đánh..."

-"Hai ngươi còn tính ngủ đến khi nào hả?"-Giọng của nhạc mẫu đại nhân cách không truyền đến làm tôi cụt cả hứng.

-"Dạ, chúng con ra dậy ngay."-Tôi buồn bã ngồi dậy, Tiêu Liên thì mang đầy sự vui vẻ như muốn cười vào mặt tôi.

-"Để tối nay đi rồi nàng biết tay ta."-Tôi nghiến răng mà nói.

-"Hừ, ta mà sợ ngươi sao."

...

-"Nhạc mẫu gọi bọn con có chuyện gì?"-Tôi lúc này đã thay đồ nghiêm chỉnh đứng trước Tiết Nương nơi đại sảnh của cung điện xà nhân tộc.

-"Các trưởng lão đã đồng ý gả con gái ta, tức Tiêu Liên cho ngươi. Ngươi tính khi nào mới mang người đến rước nàng về."

-"Đa tạ các trưởng lão đã đồng ý."-Tôi chắp tay cúi đầu với mấy xà nhân trưởng lão-"Nhưng việc đời còn chưa xong nên chưa thể kèn trống rước Tiêu Liên về. Đợi đến khi kết thúc sứ mệnh của mình ta sẽ tổ chức đám cưới lúc đó sẽ cho nàng một danh phận."

-"Tốt nam nhi chí ở bốn phương không nên vì nữ nhi mà lùi bước."-Tiết Nương gật đầu hài lòng-"Nhưng ta ra hạn trong vòng 100 năm phải cho nữ nhi ta một danh phận."

-"Con hứa với nhạc mẫu trong vòng 100 năm nếu con chưa chết thì Tiêu Liên sẽ mặc váy cưới."

-"Còn con thì sao, Liên nhi?"-Tiết Nương quay qua Tiêu Liên đang đứng cạnh tôi.

-"Chỉ cần chàng đồng ý, con cũng sẽ đồng ý."-Lúc này Tiêu Liên tỏ ra hết sức nhu thuận mà gật đầu nói.

-"Vợ chồng cố gắng thuận hoà, các trưởng lão cũng nên chúc phúc cho họ đi chứ."

...

Hôm đó một bữa tiệc đính hôn diễn ra việc này được giữ bí mật ngoài những
người chứng kiến là Tiết Nương và các vị trưởng lão còn lại thì chỉ có các xà
vệ mới biết chuyện này.

...

...

...

Ngay sáng hôm sau, tôi mang theo Tiêu Liên từ biệt Tiết Nương rồi dẫn cô nàng
bắt đầu cuộc hành trình, à mà chính xác hơn là cô nàng mang theo tôi vì thứ
nhất tôi bay chậm hơn thứ hai là tôi méo biết đường do lúc tới đây là bám trên
một phiến vảy rắn của Tiêu Liên mà đi ké mà.

-"Hừ, ngươi không biết đường sao tới được cung điện của ta?"-Tiêu Liên lạnh lùng hỏi.

-"À thì ta bám trên người nàng từ lúc nàng lấy dị hoả cơ."-Do không còn hậu thuẫn vững chắc bên cạnh nên tôi không dám cương.

-"Bám trên ta? Bằng cách nào cơ?"-Tiêu Liên ngạc nhiên mười phần khi nghe tôi nói thế.

-"Ta biến thành một hạt cát mà ẩn dấu khí tức bám trên người nàng. Kỹ năng đó ta cũng muốn dạy nàng nhưng không thể được."-Tôi chứng minh lời tôi nói bằng cách hoá nhỏ lại.

-"Thật thần kì!"-Tiêu Liên sờ nắn tôi kiểm chứng-"Mau dạy ta nhanh lên!"

-"Ta nói rồi mà, không phải ta không muốn dạy nàng mà là dù thế nào nàng cũng không thể học được, vì ngay cả ta cũng thực hiện nó như bản năng thôi."

-"Hừ, đừng để cho ta biết được chàng dạy cho ai đó."-Tiêu Liên hừ một tiếng đặt tôi lên đầu-"Ngươi cứ vậy ở trên đây để ta bay cho nhanh."

-"Yeah! Đi nào!"-Tôi muốn thử cảm giác đứng trên đầu người khổng lồ là thế nào đây, mà quan trọng hơn vừa rồi dù được Tiêu Liên dùng đấu khí bao phủ nhưng tôi vẫn bị áp lực gió khiến ăn không tiêu nên cứ như thế này là tốt nhất...

Tốc độ bay của Tiêu Liên tăng vọt lên rất nhiều (Thế ra lúc nãy cô nàng còn
chưa bay hết sức, vừa rồi dùng tốc độ này chắc mình đi bán muối cmnr luôn rồi)
Với tốc độ này chỉ trong vòng chưa đến một khắc Thạch Mạc thành đã lờ mờ hiện
ra trước mặt tôi.

-"Này, này, nàng tính xông vào đó sao? Không thể làm thế được nha!"-Tôi giật mình cả kinh nói khi Tiêu Liên không chịu giảm tốc độ.

-"Hử? Tại sao?"-Giống như chưa từng có sự di chuyển, Tiêu Liên đứng lại giữa không trung mà không cần giảm tốc.

-"Chúng ta sẽ đi bộ vào thành!"-Tôi nhảy xuống biến trở lại bình thường-"Nàng đưa đấu khí về cấp bậc Đại Đấu Sư đi!"

-"Được thôi."-Tiêu Liên gật đầu hạ xuống đất theo tôi (Để cho hai người Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ biết lão bà của mình là cấp bậc Đấu Tông chắc hù chết hai người họ luôn quá)

-"Ngươi cười cái gì?"-Tiêu Liên đưa tay vỗ tỉnh tôi lại.

-"Ta dẫn nàng ra mắt người thân trong thành một lát rồi quay về ra mắt cha mẹ ta luôn cho tiện."

-"Hả! Ta, ta, ta chưa chuẩn bị, bị mà... Để, để khi nào được không?"-Tiêu Liên giật mình ngập ngừng nói.

-"Thế thì khi nào đó rồi về gặp cha mẹ ta sau, nhưng hai vị đại ca ta vẫn nên gặp."-Tôi suy nghĩ một hồi nói (Phải dằn mặt hai tên F.A đó mới được)

-"Vậy, vậy cũng được."

...


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #25