Chuẩn Bị Lên Đường


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-"Tỷ quên mất vỏ kiếm rồi sao?"-Tôi cười mà nói.

-"Ờ ha! Vị trí cảnh vệ."-Là cai ngục nên Nguyệt có thể biết rõ khi một linh hồn được phong thành cảnh vệ khi đó vỏ kiếm sẽ xuất hiện, tuy nhà ngục phán quyết theo như giới thiệu là không thể thoát nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn nên cần có cảnh vệ.

-"Đúng thế, chuyện này tỷ có quyền phong chức, nên hai tỷ muội của tỷ nói với nhau đi."

-"Cảm ơn ngươi."-Nguyệt hạnh phúc vui vẻ nói, rồi bay lại gần Bạch Khiết.

...

...

...

Ngày kế đến, Nguyệt mang theo Bạch Khiết tạm biệt tôi lên đường quay lại học
viện Già Nam trong tâm tình vui vẻ hết mức. Mẹ của Tiêu Liên cũng đã hồi sinh
khi ngay hôm đó khi tìm được một tộc nhân vì tuổi già mà qua đời, sau khi nhập
vào thân thể đó liền sinh biến hoá trở về hình dạng của Tiết Nương (Mẫu thân
Tiêu Liên)

-"Nhạc mẫu cảm thấy thế nào?"-Tôi lo lắng cơ thể có sự đào thải linh hồn.

-"Cảm thấy khá tốt, nhưng làm vậy liệu có..."-Tiết Nương cảm thấy có lỗi với người đã khuất nhưng tôi thì không kiếp trước hiến xác có mà đầy, được đồng ý mà.

-"Nhạc mẫu, người đó đồng ý không?"

-"Có."

-"Vậy thì hãy trân trọng thứ mà người đó cho ngài bằng cách trấn hưng tộc xà nhân."

-"Ngươi là nhân tộc sao lại lo lắng cho xà nhân tộc chúng ta vậy?"-Tiết Nương lên tiếng chậm rãi hỏi.

-"Đối với ta thì nhân tộc hay xà nhân tộc đều như nhau cả thôi. Nếu có cơ hội vấn đỉnh cường giả ta sẽ xoá tan mối thù hận hai tộc..."

-"Nếu ta ngăn cản thì sao?"-Tiết Nương thăm dò hỏi.

-"Không nhận người thân, nếu Tiêu Liên vì thế mà đau lòng ta cũng chấp nhận."-Tôi cứng rắn nói.

-"Được rồi, tới lúc đó ta sẽ giúp ngươi một tay. Ta đã quá chán ghét việc suốt ngày chém giết ngươi sống ta chết giữa hai tộc rồi."-Tiết Nương cười mà đáp.

-"Vậy thì ta đỡ phải lo lắng bên phía xà nhân tộc rồi."

-"Nếu ta không giúp thì con bé cũng giúp nhà ngươi thôi."-Tiết Nương thở dài mà nói.

-"Chắc chắn thế rồi."-Tôi tươi cười nói, nghĩ đến cô nàng nhất là vẻ mặt lúc ngủ khiến tôi cảm thấy lòng thật vui vẻ.

-"Tên loài người kia ngươi lại kể xấu gì ta thế?"-Tiêu Liên đẩy cửa mà vào, lạnh lùng nói với tôi sau đó ôm lấy Tiết Nương làm nũng nói-"Mẹ, dù sao người cũng đã sống lại, vậy..."

-"Đứa nhỏ này, thật là!"-Tiết Nương nhẹ nhàng xoa đầu Tiêu Liên-"Ta sẽ quản lý nhưng con phải làm một việc."

-"Việc gì vậy mẹ?"

-"Lên đường cùng phu quân của con."-Tiết Nương chỉ qua tôi.

-"Cùng hắn ta? Mà đi đâu cơ?"-Tiêu Liên kinh ngạc hỏi lại nhưng sao trong mắt hiện lên nét vui vẻ.

-"Cốp!"-"Ai chỉ con gọi phu quân của minh là hắn ta vậy?"-Tiết Nương nhanh chóng chỉnh lại Tiêu Liên.

-"Dạ nhạc mẫu vậy chậm mấy ngày nữa bọn con mới bắt đầu khởi hành."-Tôi nhìn lướt qua Tiêu Liên mà nói-"Trước khi lên đường phải dạy Liên nhi một số thủ thuật che dấu bản thân đã, vậy mới dễ hành tẩu."

-"Ngươi nghĩ xa vậy cũng tốt."-Tiết Nương khẽ gật đầu nói-"Con bé này đi với người như ngươi ta cũng yên tâm phần nào."

-"Con bé bỏng gì nữa đâu, hứ..."-Tiêu Liên chề môi nói.

...

...

...

-"Liên nhi!"-Tôi thì thầm vào tai Tiêu Liên trong khi đang ôm nàng ta từ phía đằng sau.

-"Ai là Liên nhi cơ chứ? Mau bỏ ta ra, ta buồn ngủ rồi."-Tiêu Liên khẽ vùng vằng trong lòng tôi.

-"Nàng thật đẹp!"-Tôi hôn nhẹ lên má Tiêu Liên rồi bế nàng ta đặt xuống giường, còn để làm gì thì chắc ai cũng biết rồi chứ nhỉ (Mẹ nó, nhịn cả hơn hai mươi ngày rồi đêm nào cô nàng cũng khoả thân ngủ mà méo dám ăn, lần trước tôi có nói là tôi cũng không ép nếu không muốn phải không. Thật ra tôi muốn lắm chứ mà méo dám ép, nghĩ sao một tên Đấu Linh muốn cường bạo một Đấu Tông thằng nào có can đảm đó hả... Nhưng nay thì khác rồi, một phần tôi biết Tiêu Liên có tình cảm với tôi thông qua việc nàng ta chấp nhận cái tên, mà quan trọng nhất là phía sau có nhạc mẫu đại nhân bảo kê khuyến khích làm tới nên hôm nay tôi sẽ là tên sắc quỷ cấp bậc Đấu Linh đầu tiên và duy nhất cường bạo Đấu Tông, thật vinh dự vc)

-"Ngươi mau thả ta ra!"-Tiêu Liên dãy dụa vài cái nhẹ nhàng cho có lệ, chắc chắn vậy luôn vì chỉ cần một vả của Tiêu Liêm là tôi sấp mặt liền.

-"Hahaha, chống cự vô ích!"-Tôi phối hợp cười lớn cho giống kịch bản.

-"Thổi nến đi đã..."-Tiêu Liên một chút e thẹn nói nhỏ với tôi rồi vung tay tạo một luồn kình khí thổi tắt tất cả các ngọn nến và tháo xuống quang thạch trong phòng, căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối...

...

...

...

-"Này tiểu xà lười này còn không mau dậy."-Tôi vỗ nhẹ đánh thức Tiêu Liên người đang như con bạch tuộc ôm chặt lấy tôi.

-"Để ta ngủ thêm tí nào!"-Tiêu Liên luờ biếng nói.

-"Mẹ nàng đang đợi."-Tôi lôi con bài tủ ra.

-"Ta dậy liền đây."-Tiêu Liên lập tức tỉnh táo ngồi dậy.

-"Ta đùa đấy."-Tôi bật cười khi thấy sự thay đổi của Tiêu Liên.

-"Thật đáng ghét!"-Tiêu Liên lườm tôi một cái rồi tiếp tục nằm xuống lại nhưng lần này không ôm tôi nữa, mà tôi vòng tay ôm lấy cô nàng-"Ngươi bảo tối qua chỉ ta cách ẩn dấu khí tức mà sao..."

-"Hử? Chẳng phải đã xong rồi sao?"-Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên-"Chẳng phải nàng đã đem khí tức biến thành Nhất tinh Đấu Giả rồi sao?"

-"Ngươi...ừ nhỉ sao tự nhiên cách ẩn dấu này lại như có sẵn trong đầu ta vậy? Ngươi làm cách nào vậy?"-Tiêu Liên đang tính nói gì thì nhận ra đúng là cô nàng đã ẩn khí tức đi.

-"Lúc chúng ta..."-Tôi khẽ nháy mắt khiến Tiêu Liên đỏ mặt-"Ta vận dụng một loại công pháp chia sẻ cho nàng Ẩn Khí quyết đó. Nàng cũng có thể cảm nhận đấu khí mình cũng phát triển chứ?"


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #24