Gặp Tiểu Y Tiên


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-“Hử? Tỷ không ngạc nhiên nữa?”-Tôi thất vọng khi thấy Nguyệt chẳng hề ngạc nhiên khi tôi biến thành một hình dạng khác.

-“Giờ ngươi biến thành phụ nữ ta cũng không ngạc nhiên đâu.... Chỉ có điều ta thắc mắc nhất là ngươi để cô nàng kia đi mà không nói lời nào, thông qua trí nhớ của ngươi lúc đó ta nhận thấy với tính cách đó không đời nào ngươi như thế.”-Hèn gì cô nàng Nguyệt này mang bộ dáng ngẫm nghĩ từ mấy hôm nay thì ra là suy nghĩ vấn đề này.

-“Tỷ nói xem một lời hứa bảo vệ của một con kiến hôi sẽ khiến tỷ tin sao?”-Tôi cười khổ nói-“Tỷ làm khế ước với ta nên nhìn ra thực lực của ta chứ cô nàng kia dù là Đấu Hoàng rồi nhưng cũng chỉ thấy ta là ngũ tinh Đấu Giả mà thôi... Chẳng qua do được ta cứu nên mới hy sinh mà cứu lại một mạng thôi.”

-“Vậy ngươi tính buông tay luôn sao? Đó lại càng không pải tính cách của ngươi.”

-“Làm gì có chuyện đó. Lúc ta đạt Đấu Tông ta kèn trống mà lên tông môn của cô nàng mà cầu hôn, ai không đồng ý ta dọn luôn nhà của hắn.”

-“Nếu cô ta không đồng ý thì sao?”

-“Hè hè hè, ý lão tử đã quyết muốn không đồng ý cũng khó lắm à nha..."-Tôi xoa xoa cằm nói-“Ta có nhiều cách khiến cô nàng đồng ý lắm."

-“Ví dụ thử ta nghe coi nào.”

-“Ví dụ thôi nhá, lúc đó là Đấu Tông rồi đập sư phụ nàng ra bã rồi uy hiếp một là cưới hay là ăn đám ma lão sư... Hè hè, lúc đó thì hết lựa chọn rồi.”

-“Ngươi chỉ được cái mạnh miệng đến khi đó lại khóc lóc năn nỉ cho coi...”-Nguyệt chề môi nói.

-“Để rồi xem. Nam tử hán đại trượng phu...”

-“Lời nói như gió thoảng. Hừ!”-Nguyệt tiếp lời tôi rồi hừ lạnh một tiếng.

-“Sụyt... Có người đến rồi.”-Tôi ra hiệu im lặng rồi bắt đầu chuẩn bị đóng kịch.

-“Ngươi giả bộ dạng này làm gì vậy?”

-“Muốn luyện tâm cần phải giả dạng nhân vật yếu đuối đi đâu cũng bị bắt nạt.”-Tôi giờ đây mang vẻ rách rưới, bị thương coi như mất nửa cái mạng, lê lết về hướng mà tôi phát hiện thấy có người đang tới.

-“Mọi người lại đây giúp một tay đi, có người bị thương ở đây.”-Một giọng nói ấm áp như gió xuân vang lên có phần gấp gáp. Tôi chậm rãi ngước lên nhìn, người đó là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, khuôn mặt hiền lành xinh đẹp đang nhanh chóng chạy tới gần tôi mà cúi xuống kiểm tra thương thế của tôi, tôi đã biến ra các vết thương nên dù Hoa Đà có tới đây cũng không nhận ra được tôi đóng kịch. Tôi giả vờ khẽ rên một tiếng rồi ngất đi, linh hồn lực mở rộng ra quan sát tình hình xung quanh.

-“Y Tiên tiểu thư, hắn ta sắp chết rồi để mặc hắn luôn đi.”-Một giọng nói ồm ồm vang lên (Hoá ra cô nàng này là Tiểu Y Tiên, vậy thì xem tính cách thế nào rồi tiện tay giúp cô nàng thực hiện ước mơ luôn)

-“Vậy lần sau vị đại ca đây bị thương đừng đến nhờ ta chữa nữa nha.”-Giọng nói vẫn hiền dịu nhưng mang đậm nét chắc chắn nếu ko cứu tôi thì lần sau bị thương đừng đến.

-“Được, coi như ngươi may mắn.”-Cơ thể tôi được nhấc bổng lên mà đưa đi.

-“Này nhẹ nhàng chút đi! Anh ta bị thương nặng vậy rồi.”-Tiểu Y Tiên lên tiếng nhắc nhở-“Chúng ta tiếp tục về thôi, đưa anh ta lên xe ta luôn đi!”

Sau khi tôi được đưa lên xe, một mùi hương thơm ngát chui vào mũi tôi, nhưng
toàn mùi dược liệu thôi thật chán chết. Tiểu Y Tiên cũng nhanh chóng lên xe mà
chữa trị cho tôi, cô nàng cẩn thận nhẹ nhàng mà lau chùi vết thương trên người
tôi rồi lấy băng mà băng lại, tôi nhận ra được dược liệu Tiểu Y Tiên dùng qua
mùi của chúng, nếu muốn mua ở dược điếm thì cũng khá là mắc nay cô nàng lấy ra
dùng cho một người không quen như tôi.

...

Tôi ngất đi một ngày liền tỉnh dậy.

-“Tôi đang ở đâu đây? Tôi chưa chết sao?”-Tôi càng đóng kịch càng thấy không thể chê vào đâu được, vừa tỉnh dậy đã ngơ ngác hỏi.

-“Anh đang ở dược điếm của ta ở Thanh Sơn trấn."-Tiểu Y Tiên chậm rãi bước vào lên tiếng trả lời tôi.

-“Đa tạ tiểu thư đã ra tay cứu mạng.”-Tôi muốn ngồi dậy nhưng toàn thân nặng như đeo tạ (Giả vờ đó)

-“Tôi rất tiếc về một chuyện. Kinh mạch anh đã đứt đợn nhiều nơi nên từ giờ nếu muốn tu luyện Đấu Khí thì…”-Tiểu Y Tiên nói thẳng trước mặt tôi (Cô nàng này không biết khi bệnh nhân mới từ hôn mê tỉnh dậy mà đưa cho cái tin sốc thế chẳng phải rất có hại sao)

-“Thật..thật vậy sao?”-Tôi ngơ ngác như người mất hồn.

-“Nếu được anh ở đây theo ta học về dược lý làm tiểu nhị cho dược điếm của ta.”-Tiểu Y Tiên đưa ra đề nghị (À thì ra là có chuẩn bị nên mới dám nói)

-“Đa tạ, đa tạ tiểu thư.”-Tôi ‘mừng’ như sắp khóc.

-“Không có gì, coi như ta thuê anh thôi, dù sao thuê một người yếu hơn còn đỡ hơn thuê một tên mạnh hơn về làm tiểu nhị.”-Tiểu Y Tiên cố ý nói thế vì tôi biết rằng dù có mạnh mẽ hơn người ở đây cũng méo dám làm gì cô nàng này đâu, vì theo như cốt truyện đa số người ở đây đều mắc nợ ơn cứu mạng của Tiểu Y Tiên.

-“Tiểu thư là ân nhân cứu mạng ta, cả đời ta nhất định sẽ không bao giờ quên tiểu thư.”


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #12