Ra Là Lão Tử Có Công Pháp Thiên Cấp


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-"Ngươi sao rồi?"-Thấy tôi mở mắt Hỏa tỷ lo lắng hỏi.

-"Nhân họa đắc phúc đạt được tứ tinh Đại Đấu Sư, không ngờ chỉ một phần nhỏ đấu khí nhỏ đã đạt ngũ tinh Đại Đấu sư."

-"Ta tưởng ngươi chết luôn rồi chứ?"-Tuy độc miệng nhưng vẫn thể hiện rõ sự qua tâm đối với tôi.

-"Haizzz, biết đâu được là ý niệm của sư phụ kích hoạt truyền thừa tiếp cho ta."-Tôi chém gió.

-"Sư phụ ngươi?"

-"Lão nhân gia người đã vượt qua giới hạn mà đi thăm thú các thế giới khác nhau. Mười mấy năm trước có đến đây thu ta làm đồ đệ."

-"Có cường giả mạnh đến vậy sao?"

-"Tỷ vẫn còn chưa biết nhiều đâu."-Tôi vừa nói vừa cầm lấy quan sát thanh Hoả Nhật thương-"Mà Vân Vận đi rồi sao?"

-"Đúng vậy."

-"Vậy cũng tốt. Chứ không không biết đối mặt với cô nàng sao."-Tôi nói tỉnh bơ trong khi đâm thanh Hoả Nhật thương thẳng vào tim.

-"Ngươi làm..."

-"Là nhận chủ thôi."-Tôi ngăn cô nàng nói tiếp và thanh hoả nhật thương cũng sáng lên rồi biến thành một thanh kiếm.

-"Từ nay ngươi sẽ có tên là Phán Quyết."-Ngay khi đặt tên tôi cảm thấy một liên hệ bất diệt được hình thành.

-"Thôi ta về đây."-Nguyệt thấy tôi chăm chú quan sát thanh kiếm muốn nhập vào để kiểm tra.

-"Khoan đã....."

-“Có gì sao?”-Hoả tỷ ló đầu ra khỏi Phán Quyết kiếm hỏi khi thấy tôi gấp gáp ngăn cô nàng trở lại thanh kiếm.

-“Trễ rồi, trễ rồi... Sau khi thanh kiếm này nhận ta là chủ thì linh hồn đi vào có hai lựa chọn mà thôi.”-Tôi thở dài nói-“Một là trở thành tù nhân bị thiêu đốt linh hồn từ vạn năm cho đến vĩnh cửu... Cũng may tỷ không phải đại ác nhân gì nên còn lựa chọn thứ hai...”

-“Hử?”-Hoả tỷ nghiêng đầu không hiểu.

-“Tỷ thử ra ngoài xem sao.”

-“Ra ngoài? Thế.... Hả sao ta không thể thoát ly được... Aaaaa... Ngọn lửa gì thế này......”-Hoả tỷ thử bay ra ngoài bỗng nhiên bị khựng lại rồi rên rỉ trong đau đớn.

-“Tỷ hiểu ý nghĩa từ phán quyết rồi chứ. May mà tỷ còn lựa chọn khác, chứ nếu không tiểu đệ đây cũng không giúp được gì.”

-“Lựa chọn đó là gì mau nói đi, ta không chịu nổi nữa rồi...”-Hoả tỷ cắn răng mà chịu thiêu đốt không phát ra tiếng nào nữa.

-“Trở thành nô lệ cho thanh kiếm...”

-“Đừng hòng... Đường đường là một...”

-“Tỷ bình tĩnh đã, gọi nô lệ nghe hơi quá. Nói dễ nghe hơn là quản ngục, cai quản đám linh hồn bị nuốt đưa vào đây rồi tiếp đến tỷ cân nhắc mà phạt linh hồn đó bao nhiêu năm bị thiêu đốt. Nhưng nếu thiên vị hay quá phận liền bị trừng phạt thiêu đốt đến vĩnh viễn... Chỉ có cách đó thôi, nhưng tỷ được tự do ra vào, không những thế còn có thể tạo cho mình một thực thể...”

-“Nếu vậy ta đồng ý...”

-“Được. Tiến hành bản khế ước...”-Tôi nhỏ một giọt máu lên thanh kiếm mà vẽ ra một hình thù đặc biệt, trước đó tôi chẳng hề biết nhưng nó tự động hiện ra trong đầu tôi thông tin.

-“Phù.... Cuối cùng cũng thoát.”-Hoả tỷ sau khi trở thành quản ngục liền bay ra ngoài thở phào một hơi.

-“Tỷ chắc cũng nắm được một chút thân phận của ta rồi chứ?”

-“Không ngờ ngươi có thân phận lớn vậy.”-Hoả tỷ ngưng thành thực thể hạ xuống đất, tâm trí còn như trong mơ sơ mó kiểm tra cơ thể, sau khi kiểm tra liền nhìn tôi không thể tin được nói.

-“Nhưng số phận tỷ hoàn toàn gắn vào tiểu đệ đây rồi.”

-“Không sao... Ta muốn cùng ngươi khám phá từng thế giới một. Làm quản ngục cũng không có gì hết. Mà ta thành người của ngươi rồi, không thể để ngươi gọi Hoả tỷ được. Tên thật ta có một chữ mà thôi, Nguyệt.”

-“Được thôi. Tỷ có thực thể cũng tốt rồi, khi nào ta tẩu hoả nhập ma...”-Tôi cười gian quét ánh mắt mà đánh giá Nguyệt.

-“Đồ lưu manh, không nói với ngươi nữa.”-Nguyệt bị tôi quét ánh mắt liền đỏ mặt chui vào thanh kiếm lại, rồi lí nhí mà nói-“Nhưng...nhưng...nhưng nếu muốn thì... dù sao ta cũng là của...của ngươi rồi.”

-“Hahaha, ta đùa thôi, nếu tỷ không đồng ý thì ta cũng không ép đâu yên tâm đi.”-Tôi cười lớn rồi đeo thanh kiếm ra sau lưng, lúc này Nguyệt ở trong thanh kiếm chả nhẽ lại để vào giới chỉ vậy thì không được rồi thế thì khác nào giam giữ cô nàng-“Tiếp tục cuộc hành trình nào.”

Tôi ra khỏi huyệt động nơi mà từ trước đến giờ xảy ra nhiều biến cố nhất trong
mười mấy năm nay nào là nhận truyền thừa Đấu Đế nào là dấy lên quan hệ với Đấu
Hoàng và quan trọng nhất có lẽ là nhận được Địa Ngục hỏa và Phán Quyết kiếm,
nhưng chỉ có một điều làm tôi hơi phật lòng chút là phải mất mấy tháng nữa
Phán Quyết kiếm mới thay đổi hình dạng tiếp được, chứ tôi là tôi muốn một
thanh katana hơn vì kiếp trước lão sư phụ tôi là một samurai chính gốc nên tất
nhiên tôi thích katana hơn rồi. Tạm thời lan man chút thế thôi, đến giờ thử
nghiệm sức mạnh, từng bài quyền cơ bản nhập môn được tôi múa qua một lượt tại
thế giới tu tiên này khiến những gì gần như không thể kiếp trước như phóng khí
dẫn khí đều có thể dễ dàng thực hiện.

-“Không ngờ ngươi còn giấu trọn bộ Đấu Kỹ cấp Huyền đỉnh phong trở lên thế này đấy.”-Nguyệt trầm trồ nhận xét.

-“Cấp Huyền đỉnh phong trở lên, tỷ đừng làm ta cười chứ. Đây chẳng qua là võ thuật kiếp trước của ta mà thôi nơi chẳng có chút đấu khí nào chỉ có thể vận dụng sức mạnh cơ thể.”-Tôi bật cười cứ như nghe truyện cười hay nhất năm.

-“Thế thì không sai rồi, ở thế giới đó người ta vận dụng một chút thứ gọi là ‘khí’ ít đến đáng thương để tăng sức mạnh, dần dần cô đọng cách vận chuyển thuần thục lúc nào cần nhiều cần ít, lúc nào phát lúc nào thu để phù hợp với tình hình. Giờ ngươi mang cách vận chuyển đó mà gán lên Đấu Khí khiến hầu như chẳng có sự hao phí lực lượng, mà còn tăng khả năng vận dụng Đấu Khí lên tối đa hết mức có thể.”-Với kiến thức Đấu Đế và chút kiến thức kiếp trước của tôi, Nguyệt nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân mà giải thích cho tôi.

-“Hahaha, thế thì chẳng phải lão tử có mấy cái Thiên cấp trong người sao!”-Tôi cười lớn vì mới mấy đường quyền nhập môn đã Huyền cấp vậy bí kĩ của lão sư phụ kia chẳng phải là Thiên cấp sao, nếu không ít nhất là Địa cấp.

-“Ngươi đúng là một tên may mắn mà, giá mà ta sinh ra ở thế giới ngươi, lúc đó tạo nghệ trên con đường võ học của ta chắc cao hơn nhiều.”-(T.T)

-“Tỷ nói thế là không phải rồi, chẳng ai truyền võ cho người ngoài đâu, nếu chẳng phải cha ta có ơn và lão đó không có con thì chẳng đến lượt ta học được.”-Tôi nói cho cô nàng tỉnh mộng-“Nếu tỷ muốn, ta dạy cho này, có gì lúc nào cần ta gọi tỷ ra làm tay đấm.”

-“Ngươi nói rồi đấy nhá, không thất hứa đó, thất hứa làm con chó con…”

-“Tất nhiên rồi, nam tử hán đại triệu phu, ‘lời nói gió thoảng bên tai mà’ hahaha.”

-“Ngươi…không dạy ta thì thôi, hứ đây không cần nữa.”-Nguyệt giận dỗi mà chui về nhà khi nghe câu ‘Lời nói gió thoảng bên tai’ (Cô nàng này rốt cục có được bao nhiêu kí ức của tôi đây? Không biết có được kiến thức về 36 thế không ta..chậc..chậc.. Thử khi nào đè được cô nàng ra hỏi, hỏi xong tất nhiên là thực hành rồi, hè hè hè)


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #11