Lời Chúc Phúc Và Lửa Địa Ngục


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-"Này tiểu thư, giải được phong ấn rồi thì sao còn không mau rời đi hả?"-Tôi qua phòng Vân Vận mà bung lụa nói (Có cô nàng này ở đây thì tà hoả khó mà áp chế được, xinh thế kia cơ mà, không bị gì tà hỏa nó cũng bộc phát khi thấy cô nàng rồi)-"Mẹ nó ở với người cao ngạo như cô thật dị ứng, đếch chịu nổi nữa rồi, bấy lâu nay đóng kịch mệt mỏi quá. Để thứ trao đổi với Tử Tinh Nguyên lại rồi nhanh đi đi."-Tôi không đợi Vân Vận nói gì mà quay về phòng mình lại, ở lâu nhìn cô nàng chắc chắn thú tính nổi lên mất.

Tôi ngay lập tức ngồi xếp bằng tĩnh tâm áp chế... Thế nhưng ngọn lửa dục vọng
không bị áp chế xuống còn càng lúc càng bùng cháy thiêu đốt lý trí khiến đầu
óc tôi tràn ngập những cám dỗ tìm phụ nữ mà phát tiết. Dục vọng cắn nát dần lý
trí của tôi, toàn thân tôi nóng ran (Nóng quá! Aaaaaaa!) Tôi tập trung hết
phần lý trí còn lại vào cánh tay phải, khẽ gầm lên-"Mẹ kiếp nó! Đã thế bố mày
đành phải tu luyện lại thôi..."-Vung mạnh cánh tay mà đánh xuống đầu, bỗng
nhiên một thứ gì đó mát lạnh giữ tay tôi lại, cùng lúc đó một mùi hương thơm
bay vào mũi tôi cuốn sạch chút lý trí cuối cùng của tôi đi, hoàn toàn biến tôi
thành một con dã thú mà hành động theo bản năng..........

...

...

Trở lại hiện tại, sau khi mất đi lý trí tôi chẳng còn nhớ chuyện gì đã xảy ra
sau đó nhưng khi tỉnh lại thì không cần nhớ cũng đủ biết xảy ra chuyện gì rồi.
Giờ đây bên cạnh tôi là Vân Vận đang say giấc nồng, toàn thân không một mảnh
vải che thân, những gì các bạn nghĩ cũng là điều tôi nghĩ đó, haizzzzz.....

Đang vắt hết chất xám mà suy nghĩ cách giải quyết thì bỗng nhiên cảnh vật xung
quanh tôi thay đổi thành một không gian trắng xoá.

-"Chúc mừng ngươi đã chính thức là người lớn, hahaha.."-Giọng nói già nua đầy quen thuộc mà tôi không bao giờ quên vang lên.

-"Đúng là thế nhưng phá tân kiểu bản năng thế này thì không tốt chút nào..."-Tôi thở dài.

-"Chẳng phải cô nàng đó vào tay ngươi rồi sao, hahaha."-Giọng già nua đầy mập mờ nói.

-"Điều đó thì chưa chắc chắn được a."-Càng nhắc đến tôi càng cảm thấy đau đầu nghĩ cách giải quyết-"Mà ngài gọi tôi đến đây có việc gì sao?"

-"Ta có một số tin muốn thông báo, không biết với ngươi là vui hay buồn nữa. Ngươi còn nhớ câu cuối cùng ta nói trước khi đưa ngươi đi chứ."

-"Nhớ, sao tôi lại quên được cơ chứ."

-"Đó coi như là lời chúc phúc của ta, ngươi được loại bỏ hai quy luật trong Sinh-Lão-Bệnh-Tử, tính ra ngươi khá may mắn đấy bình thường chỉ có thể nhận một mà thôi trong khi đó ngươi nhận được tới hai cái và cũng xui vì dù được hai nhưng ngươi cũng không nhận được loại bỏ quy luật Tử."

-"Ngài nói thế là không đúng rồi, đối mặt với cái chết tiềm năng mới bộc phát nếu biết mình không thể chết thì chẳng phải hạn chế sự phát triển sao."

-"Sau khi loại bỏ Lão thì ngươi thích ở tuổi nào cũng được trở về lúc 3 tuổi hay tăng lên lúc xế chiều đều có thể, còn về Bệnh thì chất độc hại cũng coi như là bệnh nên ngươi kháng hoàn toàn nhưng xuân dược không coi là bệnh vì không gây độc hại, còn một vấn đề đảm bảo ngươi thích đến độ muốn hét lên cơ... Bệnh yếu sinh lý cũng không mắc phải, còn về mức độ thế nào mới coi là yếu thì ngươi quy định, ví dụ như ngươi coi 5 tiếng gục là yếu thì ngươi phải được tới 10 tiếng không những thế 'gậy' của ngươi thành gậy như ý luôn to nhỏ tùy thích, thấy sao?"

-"Yeahhhhhhh! Quá xá là đã!!!!! Anh là vô địch!!!! Hahaha, huyền thoại một cân một vạn chuẩn bị xuất hiện từ bây giờ, hahaha..."-Tôi điên cuồng cười lớn, đây có lẽ là thứ mà tên đàn ông nào cũng mong muốn-"21 inch ư, lão tử thích thì cho lên 30 inch đó, hahaha..."

-"Được rồi. Việc tiếp theo."-Giọng già nua vang lên ngăn tôi lại-"Ngươi phải nói là khá may mắn vì ngọn dị hoả ngươi đang tiêu hoá là lửa địa ngục, thứ cũng không nằm trong quy luật nên ngươi có thể mang theo đến các thế giới khác, năng lực của nó thì cứ từ từ mà khám phá, nói ra mất vui. Thanh kim loại kia bị đám người luyện chế thành ra hàng cùi bắp, ngươi có thể dùng máu nhận chủ, kim loại đó dùng để áp chế tà đạo, quỷ dữ, ngươi cũng có thể mang theo. Nếu ngươi không nhận được ta cũng tìm cách cho ngươi một khối, có nó ngươi mới chính thức là kẻ phán quyết."

-"Mà tôi còn một chuyện muốn nhờ ngài..."-Tôi nghiêm túc mà nói.

-"Việc ngươi nhập ma sao? Yên tâm nếu ta sợ việc đó đã không chọn ngươi, ta tin ở ngươi. Không còn gì thì tạm biệt, cô gái của ngươi đã đi trong lúc ngươi nói chuyện với ta rồi đó."

-"Tạm biệt ngài."-Tôi nói rồi ngồi xếp bằng khẽ nhắm mắt lại. Ngay khi mở mắt ra cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #10