Người đăng: HeiwaGaIchiban
Trở lại với nhân vật chính, Takuto hiện tại đang được tiếp tục tận hưởng cái
cảm giác nằm trong chiếc giường quen thuộc nơi bệnh viện. Khỏi nói cũng biết
là cậu bị chị y tá giảng cho một trận, hên là hôm nay vị bác sĩ có công việc
phải ra ngoài chứ nếu không bài giảng sẽ dài hơn nữa.
“Leon! Cô có chắc là hành động như vậy là ổn không đó.”
Takuto thầm nghĩ, khi nãy ở công viên cậu khá ngạc nhiên khi hai tên quân nhân
bị bầy mèo đuổi đi thì cậu đã đoán được đây hẳn là tác phẩm của Leon rồi, trên
người của bọn chúng còn lưu chút khí tức của cô ấy mà, thêm vào đó hiện tại
Leon đang hóa trang thành một con mèo trắng. Nhưng cậu không nghĩ tới là cô
nàng đó lại có thể tuyển mộ một đám mèo hoang làm thuộc hạ cơ đấy có chút
không giống với tính cách của cô ấy, nếu ngày trước vào lần đầu gặp gỡ mà cô
nàng có thuộc hạ thì cậu với thành chủ ăn hành là điều khỏi cần bàn cãi.
“À mà thôi! Cho dù là là vua hay nữ hoàng thì cũng nên có thuộc hạ mới đúng
chứ nhỉ. Nhưng tôi không biết rơi vào tay tôi hay rơi vào tay cô thì cái nào
thống khổ hơn nhỉ.”
Cảm nhận làn gió mùa thu mát lạnh nhẹ thổi qua nơi cửa sổ khiến tâm Takuto trở
nên bình tĩnh hơn, không thể không nói chuyện của Lily khiến cậu không tài nào
vui nổi. Mặc dù chính mình đã đưa ra quyết định như vậy, nhưng nếu nói Takuto
không có sự do dự hoặc hối tiếc sau khi chứng kiến cảnh Lily chạy đi trong đau
đớn thì hoàn toàn là sai lầm.
Nhưng không có sự lựa chọn khác, thế giới của cậu và cô bé hoàn toàn cách biệt
nhau, chưa kể rồi sẽ có lúc cậu tuyên chiến với Germania, chỉ dựa trên tình
hình hiện tại thì cũng có thể đoán được, và rất có thể sau này còn phải tuyên
chiến với cả thế giới nữa kìa. Thế nên nếu Lily đi theo cậu hẳn sẽ “bị vô số
đau đớn” cũng vẫn là cách nói quá nhẹ nhàng.
Suy nghĩ thế bỗng dung Takuto cảm thấy một tia nhìn về phía mình, cậu quay mặt
ra bên cửa. Cô y tá, người đã dìu cậu về đây đang đứng ngoài.
“Xin lỗi, tôi tính vô kiểm tra cậu một chút nhưng trông cậu có vẻ đang suy
nghĩ về điều gì đó quan trọng nên tôi không quấy rầy. Nhưng nếu cậu đã chú ý
đến tôi rồi thì, “Cậu không sao rồi chứ.”
Takuto đang định trả lời thì cô y tá đã lên tiếng
“Cho dù cậu nói không sao và lộn mấy vòng trên không nữa thì tôi cũng không
cho cậu xuất viện đâu, thế nên cứ coi câu trả lời chỉ cho có hình thức thôi
nhé.”
Bất ngờ trước thái độ của cô y tá, mà cũng phải thôi a, mới hôm qua còn biểu
diễn mà hôm nay lại lăn ra đường đổ máu lênh láng vì vết thương cũ mà người ta
còn tin tưởng mới là chuyện lạ.
“Vậy thì em đành phiền chị thêm một vài bữa nữa vậy.”
“Uh!!!” Sau khi xác định Takuto không có ý định xuất viện cho nên cô ý tá cũng
gật đầu hài lòng
‘Vậy để chị gọi cho gia đình Lily để báo một tiếng, dù gì từ khi cậu tới đây
người thân với cậu nhất là gia đình đó mà.”
Nghe vậy Takuto lắc đầu nguầy nguậy, mới khiến con gái nhà người ta khóc thì
những chuyện này khó xử lắm, cho nên Takuto ngay lập tức cản cô y tá lại.
“Không lẽ cậu và họ đã xảy ra vấn đề gì sao.”
Thấy thái độ có phần hơi kỳ lạ của Takuto, cô y tá thắc mắc và đối diện cô,
không khí Takuto trở nên im lặng một cách khó diễn tả.
“Nghe tâm sự của bệnh nhân cũng là công việc của y tá, với lại chị cũng lớn
hơn cậu nên cứ thoải mái tâm sự đi.”
Takuto thở dài và cậu cũng gật đầu, nhưng trước khi kể lại câu chuyện giữa cậu
và Lily, Takuto lại đi vào một chủ đề khó đỡ và có tính gây hiểu lầm cực cao
nhất là trong cái hoàn cảnh nam nữ một phòng thế này.
“Chị có người yêu chưa.”
Một câu hỏi không khác gì một cú tạt nước thẳng vào cô gái khiến hai má cô như
hai quả cà chua vừa mới chín vậy. Cậu ta để ý tới mình sao… Không thể a. Tuy
nghĩ vậy nhưng chứng kiến biểu hiện trên mặt đối phương cô lập tức phủ nhận
ngay điều đó và trong giây phút ấy cô thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy là vấn đề tình cảm à. Cũng phải thôi độ tuổi cậu mà. Thú thật nhé, trong
giây lát chị cứ tưởng cậ kết chị rồi đó. Không được đâu nha, chị trông như vậy
chứ vẫn có mối tình xa đang đợi đó!!!”
Takuto gật đầu “Nếu chị đã có người chị thích ở phương xa rồi thì càng tốt,
như vậy em sẽ thấy dễ dàng hơn.”
“Ể!!!!! Cái quái gì vậy, sao cậu ta nói là dễ dàng hơn vậy, hay cậu ta định sử
dụng sức mạnh và cướp đoạt mình như trong các tiểu thuyết lãng mạn à….. Không
được a….. Không được a…..”
Một loạt suy nghĩ vớ vẩn không lành mạnh chạy qua đầu cô y tá, trông cô ấy bây
giờ y hệt như mấy thiếu nữ đang ảo tưởng về chốn một mơ trong M-A vậy.
“Em xin lỗi, không biết chị đang ảo tưởng cái gì nhưng em có thể chắc chắn nó
không xảy ra đâu.”
“Đừng có nói như chị là đồ không ai cần.”
“Em không hề nói một chữ nào như vậy a. Độ suy diễn chị cao lắm rồi đó. Với
lại không phải chị nói chị cũng có một mối tình xa hay sao.”
Nhắc tới đây tâm trạng nàng y tá trở nên trùng xuống
“Anh ấy là bạn từ nhỏ của chị, hiện đang là quân nhân, nhưng ở thời điểm này
thì làm sao chị có thể yên lòng được chứ, tuy thư từ vẫn về đều đặn…”
Chị y tá dừng lại giữa chừng nhưng Takuto rất hiểu. Thời chiến thì quân nhân
lúc nào cũng trong tình trạng một bước vào cửa tử rồi, và cho dù ở thời kì nào
đi chăng nữa thì cái cảnh gia đình người thân lo lắng cho chiến sĩ và cảnh tan
nát lòng khi nhận được tin dữ cũng tuyệt đối không thể là khung cảnh dễ chịu.
Tất nhiên Takuto cũng không nghĩ đến việc đưa ra lời động viên tinh thần sáo
rỗng làm chi thế nên ngay lập tức cậu thay đổi chủ đề
“Chị thích anh ấy nhiều như vậy, nhưng giả sử chị nhận ra rằng một người bạn
thân khác ở gần bên chị cũng thích chị rất nhiều thì chị sẽ làm gì, im lặng
hay nói rõ ràng luôn với người đó cho anh ta từ bỏ.”
“Đó là tình trạng của em bây giờ sao, em đã có người em thích nhưng….”
Nói tới đây chị y tá trợn mắt….. “Không lẽ Lily…..”
Takuto gật nhẹ đầu “Đối với em đau ngắn tốt hơn đau dài, vậy nên em đã đề nghị
Lily giải bày tình cảm và chân thành từ chối để có thể giúp cô bé vượt qua sự
đau khổ này.”
“Cậu…..”Thở dài một lúc trong khi bàn tay đang run lên như muốn ngăn cản nó
nắm chặt lại, chị y tá nói tiếp.
“Đúng là quá dứt khoát mà… Bộ đây là đặc điểm của người phương đông các cậu
hay sao chứ…”
“Thay vì dứt khoát em nghĩ nó là một hành động tàn nhẫn đúng hơn, Lily rất tốt
với em, dạy em nấu ăn, giúp em trong công việc và giới thiệu khách hàng cho
quán. Nhưng em lại làm như vậy với cô bé….”
“Em ngồi dậy được không.” Chị y tá đột nhiên hỏi
Takuto gật đầu không hiểu cô ấy muốn gì và sau đó cậu cũng ngồi bên cạnh
giường để hai chân xuống đất. Và cô y tá bước tới bên cạnh cậu.
“Chị đang tính làm gì vậy.”
Pan!!!!!!
Một âm thanh vang lên và nguyên nhân của nó là bàn tay của cô y tá và đầu gối
Takuto và như một phản xạ, phần chân dưới của cậu rung nhẹ.
“Cậu biết đây là hiện tượng gì chứ.”
Takuto gật đầu, là thành viên trong câu lạc bộ bóng đá cậu thường thấy huấn
luyện viên làm vậy để kiểm tra cơ chân của học trò
“Một cảm giác khá khó chịu đúng không, nhưng nó lại giúp chúng ta kiểm tra lại
bản thân chính mình. Đó là ví dụ đơn giản, bây giờ chúng ta nói đến một cuộc
phẫu thuật, không ai thích phẫu thuật, nhưng có nhiều lúc phải chấp nhận, và
sau khi phẫu thuật lúc nào con người cũng trải qua một thời gian suy yếu,
nhưng đó là điều bắt buộc phải trải qua nếu muốn tiếp tục bước tiếp.
Dừng một chút sau đó chị y tá nói tiếp
“Thế nên không phải lúc nào kẻ khiến người ta đau khổ cũng là kẻ ác tâm, nếu
em sâu trong thâm tâm em thật sự muốn tốt cho cô bé thì không cần phải tự
trách làm gì.”
Muốn tốt cho cô bé một cách chân thành ư. Câu nói này vang trong tâm trí
Takuto. Lý do từ chối cô bé rõ ràng là không muốn Suzuno buồn, và bởi vì cậu
là người của thế giới khác và không muốn kéo Lily vào chuyện nguy hiểm, nhưng
liệu có thật những điều đó xuất phát từ chân tâm cậu không hay cậu chỉ nghĩ về
bạn gái mình hoặc tự huyễn bản thân mình làm vậy vì cô ấy. Thậm chí liệu trong
cái tâm của cậu có chút nào nghĩ rằng một người Lily sẽ trở thành gánh nặng
của cậu nếu chấp nhận cô bé.
Có một cụm từ được một cô gái nào đó nói trong một bộ manga nào đó là “Thứ mà
con người ít hiểu rõ nhất chính là bản thân mình đặc biệt là chuyện liên quan
đến tình cảm.”
Và đó chính là cụm từ miêu tả rõ nhất tâm trạng của Takuto hiện tại, nhưng ở
đây vấn đề không phải là có hay không có tình cảm với Lily mà là cậu có thật
sự trân trọng tình cảm của cô bé hay chỉ tỏ vẻ bề ngoài giả tạo và đưa ra câu
trả lời nhằm tránh khỏi những sự việc có thể khiến cậu hối hận sau này? Không
ai biết câu trả lời đó cả, ngay cả bản thân cậu cũng không biết.
Quả thật là mình có tư cách gì lên mặt chấp vấn người khác cơ chứ
Dù là một kẻ thuộc hang có thực lực top đỉnh của thế giới của cậu, nhưng
Takuto hiện tại thở dài trong chán nản như một kẻ vừa phạm sai lầm đang tự hỏi
liệu sẽ tốt hơn nếu mình có hành động khác hay không. Và điều đó trưng bày rõ
trên cái khuôn mặt trưởng thành cũng thiếu mà ngây thơ cũng không trọn vẹn đó.
“Trông cậu như thế chị lại có chút không nỡ làm như thế này đâu. Nhưng… Chị
chị xin lỗi nhé….”
Takuto ngước lên thắc mắc.
“Chị, Sarah và bạn trai chị chơi thân với nhau từ nhỏ, chính vì vậy có thể nói
Lily cũng như em gái của chị vậy đó.”
Pan!!!!!!
Với một khuôn mặt không thể bình tĩnh hơn, bàn tay chị y tá đã tiếp xúc với má
của Takuto bằng một lực có thể nói là toàn bộ sức mạnh của cô.
Đau, rất đau, sự nóng bỏng từ cái tát lan ra khắp cơ thể của Takuto, nhưng nó
không phải nỗi đau thể xác, nó thấm tận linh hồn. Nhưng không hiểu sao sâu
trong tâm khảm cậu lại thấy nhẹ nhõm. Các cơ bắp vốn đang xếp nếp vì sự hối
tiếc dường như đã phần nào được giãn ra và sâu trong đôi mắt đang bị dằn vặt
bởi các câu hỏi chấp vấn lương tâm cũng trở nên dần dịu lại
“Thấy tốt hơn chút nào chưa.”
Chị y tá sau khi vung cú tát trời giáng đó vào cậu bây giờ lại cười nhẹ nhàng
“Chị rất giận đó, khi nghe chuyện em làm với Lily thì chị đã muốn thực hiện
cái tát này ngay khi đó rồi. Nhưng chị cảm thấy sự dằn vặt trong em khi làm
chuyện đó là thật nên mới ở lại giải thích khuyên bảo đó chứ, và bây giờ có vẻ
em trở thành một người muốn được trách móc hơn là khuyên răn nên cái tát này
có thể nói là liều thuốc giải độc cho cả chị lẫn cả em đó .”
Nói đến đây và nở một nụ cười sau khi thở dài nhẹ nhõm chị y tá bước ra khỏi
phòng, nhưng chỉ đi tới một nửa nơi mép cánh cửa nơi chia cơ thể của chị y tá
làm hai phần bằng nhau thì chị ấy lên tiếng mà không quay lại nhìn Takuto một
cái
“Đừng quên cậu còn phải uống hai lần thuốc nữa đó.”
Nói xong câu đó thì chị ấy cũng mất hút sau hành lang bệnh viện