Mèo!!!!! Nghiêm Túc À!!!!!! Là Mèo Thôi Đó!!!!!!


Người đăng: HeiwaGaIchiban

"Xuất động cao thủ Snake, con đàn bà kia giết, còn mục tiêu thì vẫn bắt giữ
như cũ."

Cảm nhận được sát khí hướng về mình và người y tá từ khắp nơi Takuto khẽ nhăn
mặt lại, miệng cậu khẽ cử động và chỉ một chữ..... "TỬ."

Có thể nói cậu đã bắt đầu nổi giận, bởi vì tốt xấu gì thì người y tá này cũng
đã là người chăm sóc khi cậu nhập viện sau khi đánh gấu lần trước vậy nên cậu
cũng khó có thể để cho bọn này muốn làm gì thì làm với cô ta được chưa kể cũng
vì lòng tốt khi nãy mà cô bị rơi vào nguy hiểm nữa.

Và cũng phải thừa nhận rằng, cô gái này cũng khá là khỏe khi bồng Takuto chạy
ra khỏi khu chợ. Cô đặt cậu lên một chiếc ghế ở vòi phun nước quảng trường
trung tâm.

Soạt. Không chút ngần ngại khi đang ở nơi đông người, cô gái xé ngay một mảnh
vải dài trên bộ đầm dài tay cô đang mặc ra và thấm lấy máu và băng bó cho
Takuto. Sự tận tâm của cô càng khiến cậu thấy ấm áp. Nhưng ngay lập tức cái ấm
áp đó lại bị dập tắt khi cậu thấy hai cái bóng mang trên mình một cỗ sát khí
không che dấu đang tiến lại gần.
takuto thầm nghiến răng nhẹ, cậu không sợ bọn này nhưng nếu còn giả vờ thì
chắc chắn cô y tá này sẽ lãnh đủ, nhưng nếu ra tay một cách bí ẩn thì có thể
khiến đối phương cảnh giác thu quân hoặc có hành động không lường trước được
thì quả là rắc rối.

"Thiệt là phiền phức a, nhưng cứu người là trên hết, nếu không cứu nổi một cô
gái đang tận tình chăm sóc mình thì còn có tư cách gì để cứu người mà Quản Lý
yêu cầu chứ. Vậy nên nếu các ngươi muốn ta sẽ cho các người biết thế nào tuyệt
vọng."

Nghĩ vậy và Takuto chuẩn vận ma lực nếu hai tên đó có hành động.

Và ở phía bên xa xa kia. hai tê sát thủ cũng bỗng dưng cảm thấy có một làn gió
lạnh thổi qua tựa như tử thần tỏa ra tử khí phía đằng sau lưng bọn chúng vậy.

“Sao tự nhiên tao thấy lạnh gáy vậy mày. Gân tay gân chân như đang muốn từ
chối tiến lên vậy.”

“Mày có cảm nhận như tao đó, từ khi chỉ huy ra lệnh này thì tao đã thấy tim
mình như bị bao phủ trong băng tuyết vậy.”

Tên còn lại cũng thở dài tán đồng “Nhưng biết sao được a, nhiệm vụ vẫn là
nhiệm vụ thôi, dứt điểm gọn lẹ con bé đó rồi đưa mục tiêu trở về nào.”

Tuy đã củng cố quyết tâm theo cách riêng của mình nhưng ngay lập tức hai tên
đó thấy một bóng đen lao thẳng vào mặt và sau đó là một cảm giác lông lá cùng
đau đớn như đang bị cào xé hoành hành trên mặt.

“Cái gì thế này.” Cả hai tên la hoảng trước sự tập kích bất ngờ nhưng vì kinh
nghiệm của quân đội nên bọn hắn ngay lập tức vung tay định gạt cái thứ đó ra
nhưng….

“Cái quái gì thế này, tay mình sao nặng vậy chứ.”

Không thể nhấc nổi tay cũng chư cử động chân tựa như tứ chi của bọn chúng đang
phải đeo những chiếc gông cực nặng vậy.

“Đừng coi thường ta.”

Nghiên răng trong phẫn nộ nhưng bọn chúng ngay lập tức thả lỏng toàn thân,
xoay nhẹ hông và…..

“yahhhh.” Bằng một cú xoay người như chong chóng hắn đã hất tung những thứ
đang bám trên người và khi định thần lại quan sát thì nét mặt bọn hắn, một
quân nhân đầy kinh nghiệm cũng không khỏi phải há hốc ra.

“Cái gì đây, cuộc nổi dậy của mèo à.”

Gần 50 con mèo đang bao vây lấy hai người và con nào con nấy đều đang phát ra
những tiếng gầm gừ đầy thù địch.

“Cái gì vậy chứ bộ dạo này mày khoái nhậu mấy món tiểu hổ lắm à sao mấy con
mèo này nhìn mày với vẻ căm thù ngút trời vậy.”

‘Câu đó cũng áp dụng với mày đó, hơn một nửa ánh mắt bọn nó chĩa vào mày kìa.”

“Khoan đã mày, hôm qua có thằng nói là nó đánh con mèo hoang bán sống bán chết
trong con hẻm, hay là nó kéo băng trả thù, loài mèo thù hằn cực dai đó.”

“Nếu vậy thì bọn chúng phải tìm nó chứ tìm chúng ta chi.”

“Mày quên hôm qua cả 3 đứa còn quàng vai cùng nhậu á, mùi của tên đó hẳn còn
vương trên quần áo chúng ta, mũi của mèo cũng không thể coi thường được đâu,
chỉ thua chó thôi đấy.”

“vậy tính sao bây giờ, rút hay chiến.”

“Rút! Hạ lũ mèo không khó, nhưng nếu kinh động đến mục tiêu sẽ không tốt,
thuốc còn tác dụng khá lâu nên hãy tạm rút cái đã.”

Nói rồi hai tên đó quay bước chạy tới một chỗ góc khuất trống trải trong một
con hẻm tối nhưng ngay khi đó, lại một cảm giác lạnh lẽo khốc liệt lan tỏa
khắp tay chân.

“Chạy trốn mèo mà lại chui vô những con hẻm vắng này, nhân loại các ngươi ngu
đến mức độ nào vậy.”

Một tiếng nói trong trẻo của con gái vang lên, nhưng không phải phát ra từ bên
ngoài mà bên trong óc hai tên đó. Và khi nhìn xng quanh không phát hiện được
gì thì hai tên đó ngước đầu lên. Một con mèo trắng xám nhìn xuống bọn chúng
với dáng vẻ như nữ vương nhìn thường dân và hai bên của nó là hai tên cận vệ
cũng trông cực kỳ dữ dằn.

“Hình như tao nhầm hay sao mà nghe giọng mấy con mèo vang trong óc gọi mình là
đồ ngu thì phải.”

“Và mày đã bỏ qua một thứ là mấy con mèo này biết nói đó.”

“Hứ.” Hắn phất tay tỏ ra không quan tâm “Ngay cả một tên cao thủ tập võ 30 năm
đủ nhấc mấy trăm kg bê tông như tên khi nãy còn không bồng nổi một tên Đông
Phương thấp bé thì mèo biết nói có gì lạ đâu.”

Bọn này đang chấp nhận sự thật theo một cách thật sự não phẳng đây mà. Đó
chính xác là những gì Leon nghĩ và cô không thể không trưng ra một bộ mặt
khinh bỉ trong dáng vẻ mèo hiện giờ.

“######!!!!!!! Con mèo này thật sự nghĩ nó là nữ hoàng hay sao đó, cặp mắt đó
khiến tao muốn móc ra quá đi.”

“Cũng phải đó, khi này chúng ta rút chỉ vì không thích gây rắc rối nhưng bây
giờ trong hẻm này chỉ có 3 con mèo thì sợ gì chứ.”

Nói rồi và nhanh như chớp hai tên phóng lên bức tường đạp nhẹ và bật thẳng lao
ngay tới chỗ Leon đang ngồi. Cũng phải công nhận rằng hai tên này là cao thủ
Leon đang ở độ cao mấy chục met mà hai tên này thoắt một cái đã tới. Bọn chúng
vung tay một tên tính chộp vào cổ và tên còn lại nhắm ngay chân cô mà ra đòn.

Bốp!!!! Bốp!!!!!.

‘Cái gì!!!!!.” Hai tên đồng thanh và cảm nhận sự đau buốt bỏng rát trên tay
mình, hai con mèo bên cạnh chỉ bằng một cú xoay người quất đuôi lên tay bọn
chúng mà đã chặn được đòn đánh rồi. Nhưng là những người có kinh nghiệm dù đòn
đánh bị chặn hai tên đó cũng nhanh chóng lộn vòng trên không rồi bổ gót xuống

“Ăn đi này bọn súc vật khốn khiếp.”

Rầm!!! Mái hiên căn nhà bị hai cược cực mạnh bổ nát gạch bay tứ tán nhưng mục tiêu củ cú đá đó lại biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

“Càng lúc tao không tin chúng mày là mèo rồi đó.”

Tung một đòn ra đằng sau lung chặn lại cú quất đuôi nhắm vào cổ của mình một
tên lên tiếng với vẻ khó tin và xoay người lại tng hang chục cú đấm. Và đối
diện với nó, đối thủ không phải gọi là con mèo hoang mới đúng vặn người né
tránh một cách điệu nghệ và đồng thời cũng dùng chiếc đuôi dài của mình tấn
công một cách mãnh liệt. Quả là khó tin được đây là trận chiến giữa một cao
thủ nhân loại và một con mèo hoang cho dù nằm trên đường cũng không ai thèm
ngó tới.

“Cái tên đó quả là nghiêm túc a muốn chiến với một con mèo thật à, liệu hắn có
não không nhỉ, nhưng tao thì khác.”

Ở bên cạnh và cũng đối diện với một con mèo khác, một tên quân nhân móc ra
khẩu súng.

“Tao thích nhanh ngọn hơn là chần chừ cho nên chết đi nhé.”

Thấy họng súng đen ngòm hướng về phía mình, con mèo cũng lạnh cả người, lông
toàn thân dựng lên mắt nhìn chằm chằm vào kẻ nhân loại trước mắt. Nó biết bây
giờ chạy cũng vô ích, đây là lần đầu nó đối mặt với sự đáng sợ gọi là vũ khí
của nhân loại tạo ra. Ngay từ đầu nó đã không có mấy hưởng ứng với chuyện đi
gây sự với nhân loại làm gì, tuy có hơi khó chịu việc một trong ba thủ lĩnh bị
loài người hành hạ bán sống bán chết nhưng nó chỉ coi là tên đó bị xui xẻo,
nếu là nó thì nó cũng nghĩ vậy thôi. Nhưng những gì cô tiểu thư kiêu hãnh như
bà hoàng đó cam đoan thì không thể không khiến nó lưu ý, một thủ đô mà chúng
nó không còn phải lục lọi bới rác như trước đây nữa mà sẽ được….

“Nếu ngươi còn suy nghĩ tính toán nhiều quá sẽ chết chắc đấy, khi đó thì không
hưởng thụ được cái thứ mà ta đã hứa với ngươi đâu.”

Cho dù tôi tập trung hết sức cũng chưa chắc thoát khỏi ải này để còn mạng
hưởng thụ lời hứa của cô đâu, con mèo suy nghĩ vậy và một âm thanh chat chúa
vang lên.

Thời gian như dừng lại, con mèo cảm nhận được rất rõ cái vật hình trụ màu đen
đang phóng tới trước mặt như một vị thần chết trong hắc phục nhanh chóng lao
xé gió chuẩn bị tước đi mạng sống của nó.

Đoàng.

Một cản giác nóng bỏng rát cháy thân hoành hành phía bên sườn khiến nó nhận ra
rằng mình đã bị trúng đạn.

“Không thể nào, mi có thể né được viên đạn bắn ngay đầu ở cự ly này sao.”

Lộ ra một vẻ kinh ngạc tên quân nhân lên tiếng, rõ rang hắn chắc mẩm sẽ tiễn
thứ súc sinh này lên đường chỉ bằng một viên đạn nhưng cho dù được tặng thêm
bao nhiêu bộ não thì hắn không thể tưởng tượng ra được trong giây phút sinh tử
mỏng hơn một sợi chỉ đó mà một con mèo, con mèo thôi đấy lại có một phản xạ
nghiên đầu qua né đạn mà ngay cả con người cũng không thể làm nổi.

Đột nhiên hắn nghe một tiếng gầm chói tai, con mèo sau khi thoát khỏi được
phút giây sống chết thì đã không còn bị trói buộc bỏi cái gọi là lý trí như
lúc bình thường nó vẫn tự hào nữa mà ngay lập tức phóng tới tung trảo nhắm vào
mắt đối thủ.

“Khừ khừ! Ngươi đúng là làm ta ngạc nhiên chút đỉnh nhưng bây giờ thì… Chết đi
nhé.”

Tên quân nhân nỏ nụ cười độc địa hướng nòng súng nhắm ngay bụng con mèo đang
lao tới.

"Ở khoảng cách này thì mày khỏi né nữa nhé."

Tên quân nhân chuẩn bị lên cò súng nhắm ngay bụng con mèo đang lao tới.....
Nhưng.....

….. “Đủ!”

Chỉ một tiếng vang trong óc và ngay lập tức tên quân nhân cảm thấy ruột gan
mình như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa vô hình. Cái cảm giác đó đến rất nhanh
đi thì cũng rất lẹ nhưng cũng đủ khiến hắn phân tâm và lãnh đủ một đòn trảo
của con mèo bằm lên khuôn mặt mình.

“Ah!!!!! Đồ súc sinh chết tiệt.” Gào lên trong đau đớn với một tay che trên
mặt tên kia lao tới tung cước vào con mèo, sở dĩ hắn không dám sử dụng súng
nữa vì e sợ cái đau đớn đốt ruột thiêu gan kia. Hắn có thể biết chắc chắn rằng
nếu mình dùng súng thì sẽ bị như vậy.

“Khốn khiếp, lão tử bị đem ra làm đá mài dao cho một con súc sinh?.”

Đến bây giờ hắn mới nhận ra được nếu kẻ có thể khiến hắn trải qua cảm giác
thiêu ruột thiêu gan như vậy không muốn hắn dùng súng hẳn sẽ không để hắn bắn
viên đạn đầu tiên. Điều đó có nghĩa là viên đạn đầu tiên chỉ để con mèo vượt
qua giới hạn và sự sợ hãi và né được viên đạn việc một con người chưa chắc đã
làm nổi.

Sống hơn nửa đời người chinh chiến bây giờ bị lôi ra huấn luyện cho một con
mèo, cái nhục này sao hắn chịu nổi, thế nên hắn mới phẫn nộ lao tới tấn công
tới tấp như vậy. Nhưng con mèo, đối thủ của hắn cũng không vừa, sau khi trải
qua khoảnh khắc sinh tử đồng thời thành công đả thương đối thủ một đòn tinh
thần hăng hái, càng đánh càng hiệu quả, động tác càng nhanh nhẹn thuần thục
nhảy vọt từ chỗ này qua chỗ khác nhắm vào điểm mù của đối thủ mà đánh. Bản
thân là một trong 3 thủ lĩnh, lão già kia không nói nhưng trong hai thủ lĩnh
trẻ thì con mèo này thuộc loại dùng trí khá tốt nên nó cũng nhận ra được đối
phương đang rất phẫn nộ nên càng biết dùng phương pháp du đấu. Thế là với một
con mèo bình tĩnh phóng liên tục qua lại và lựa ngươi sơ hở cào ngươi một
trảo, tên quân nhân cả thấy não bộ hắn như muốn nổ tung rồi.

Rầm!.

“Không ngờ trận chiến khiến ta khống khoái nhất là với một con mèo. Cái này
không biết vui hay buồn đây.”

Trận chiến bên kia đã chấm dứt với sự thắng lợi của con mèo lúc nào cũng mở
miệng ra là muốn chiến kia, đối thủ của nó cũng đã nằm dài trên đất, nhưng
chắc chắn nó cũng không lành lặn. Mà cho dù không lành lặn đi chăng nữa thì
một con mèo ham chiến đấu như nó sao có thể để cái tên khoái dùng óc này chiến
được chứ.

“Người anh em! Sao lâu vậy ta đến giúp ngươi một tay đây.”

Tất nhiên tên quân nhân không thể hiểu được tiếng mèo nhưng sao hắn không nhận
ra được cái vẻ dữ dằn trên khuôn mặt đó chứ.

“Nghiên túc hả trời, bọn mày thật sự là mèo sao.???"

Tất nhiên hắn nói mà không mong gì được trả lời, tuy nhiên cuộc đời này vốn có
lắm chuyện không dự đoán trước, giống như bạn mua vé số mà chẳng có nổi một
chút ý nghĩ nào về việc trúng số, nhưng bạn lại trúng ngay lập tức vậy. Một
giọng nữ tính nói vang lên trong óc tên đó.

“2 đứa bọn nó là mèo chính gốc luôn đó, nhưng do bổn vương đã động chút tay
chân nên bọn chúng đang thuộc đẳng cấp mèo mạnh nhất trong lịch sử loài người.
Thuộc hạ của bổn vương phải như vậy mới xứng.”

Kinh ngạc ngước nhìn lên con mèo trắng ở trên cao vẫn đang nhìn xuống với ánh
mắt của kẻ bề trên kia, tên quân nhân không khỏi chột dạ. Hắn nghiến răng một
chút và sau khi suy nghĩ lợi hại thiệt hơn thì hắn vung nhẹ tay áo, một quả
cầu rơi xuống đất, luồn sáng chói mắt rọi khắp con hẻm tất cả những gì hai con
mèo nghe được chỉ là âm thanh oán độc

“Bọn mày chờ đó, giải quyết xong mục tiêu thì quân đội bọn tao sẽ đích thân
chăm sóc chúng mày.”


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #112