Một Trận Chiến Tại Thế Giới Khác


Người đăng: Người điên một cõi

Trở về từ nơi điều tra, Thắng lại một lần nữa chẩn bị lên đường…

“Lần này công việc của cậu khá đơn giản, đơn thuần chỉ là ngăn cản 1 vụ hợp
nhất không gian lại thôi, và đây là yêu cầu từ người cai quản thế giới đó.” –
Nguyên giải thích chi tiết cho Thắng trong khi đang thao tác máy.

“Tôi có thể từ chối vụ lần này không?!” – Thắng hỏi lại.

“Ờ thì cậu có thể thử và hôm sau tôi sẽ hốt xác cậu giùm cho.” – Nguyên đáp
một cách thờ ơ.

“Thế tôi có được lợi gì trong vụ này không?” – Thắng hỏi tiếp.

“600 Thánh tinh, đủ cho ngươi chứ?”

Một người đàn ông để tóc vàng cắt ngắn, khuôn mặt điển trai, thân khoát một bộ
hoàn bào kim giáp theo phong cách phương tây đứng phía sau Thắng lên tiếng.

“Vậy ngài là người yêu cầu?! Không biết tôi có thể biết ngài là ai không?” –
Thắng quay lại hỏi người vừa mới tới.

“Mọi người gọi ta là Gilgamesh, và ta cũng gọi mình như vậy, ta hỏi lại ngươi
1 lần nữa, 600 Thánh tinh đủ chứ?”

Suy nghĩ một lát, Thắng nói: “Tôi muốn 1000.”

“Thành giao.” – Không một chút do dự, Gilgamesh liền đáp lời.

….

Tại thế giới của Gilgamesh…

“Tại con hẻm phía trước chính là lối vào, ta chỉ có thể can thiệp tới đây,
việc của ngươi chỉ là giết nó rồi thu hồi thánh khí cho ta là được.” –
Gilgamesh lên tiếng trong khi chỉ tay về phía con hẻm giữa phố, bên cạnh ngài
là Thắng đã trang bị đầy đủ.

“Chỉ thế thôi à?” –Thắng hỏi lại.

“Ngươi đừng chủ quan, trong tay nó có một món thánh khí của ta.” – Gilgamesh
trả lời.

“Mà tôi tự hỏi thánh khí của ngài sau lại ở trong tay nó nhỉ?”

“Lúc trước ta đưa nó cho một cô gái, nhưng một thời gian sau cô ta đã trở
thành nó…” – Gilgamesh giọng điều điều trả lời

“Mà ngươi làm việc của ngươi đi chứ!” – Gilgamesh tiếp lời.

Không trả lời Gilgamesh, Thắng tiến thẳng vào con hẻm, 2 bên con hẻm đầy các
hình vẽ trên tường, lúc đầu còn khá thưa thớt, nhưng càng vào sâu, nó càng dày
đặt.

Khi cậu đi đến cuối con hẻm, trước mặt cậu là một cánh cửa như trong bức họa,
tường 2 bên đã hoàn toàn bị che lấp bởi các bức vẽ, từ phía cánh cửa đang
đóng, những bức họa không ngừng lan ra và chạy về phía 2 bức tường và che lấp
chúng lại.

Khẻ chạm vào cánh cửa màu đen trước mắt, Thắng thử mở nó ra, bên trong là một
không gian màu đen hay chỉ là Thắng không thấy được bên trong nhỉ?!

Nhẹ bước qua bên kia cánh cửa, khung cảnh xung quanh Thắng thay đổi, nơi đây
như một thế giới trong tranh, mọi thứ điều được làm bằng nét vẽ, bầu trời là
một màu trắng ngần, 2 bên là hàng loại hoa, lá, cây, cỏ được tạo nên từ những
nét vẽ, có những sinh vật như con mèo, con thỏ được vẽ bằng nét bút của trẻ
nhỏ đang chạy lung tung khấp nơi.

Thắng khẽ nhìn lại phía sau mình, một khung cảnh tương tự, cánh cửa lúc nãy
cậu dùng để đi vào cũng không thấy đâu. Thế giới xung quanh cậu lúc này yên
tĩnh đến lạ thường, không một âm thanh, tiếng động.

Nhẹ bước từng bước về phía trước, Thắng bắt giác nghe được âm thanh, từng
tiếng nhạc du dương như nhạc thính phòng bắc chợt vang lên ở khấp mọi nơi, kèm
theo đó là tiếng bước chân như có hàng trâm, hàng ngàn người đang tiếng về
phía này.

“Có kẻ đột nhập, có kẻ đột nhập.”

“Bắt nó lại nào, bắt nó lại.”

“Không cho nó đi, không cho nó chạy.”

“Bao vậy nó đi, bao vậy nó nào.”

Những giọng nói đồng thanh, điều điều phát ra từ khấp mọi nơi xung quanh
Thắng, từ những cái cây xung quanh cậu, hàng ngàn người que nét đen tô trắng
nối đuôi nhau, đi thành hàng như quân đội nhanh chóng bao vây Thắng trong một
vòng tròn, trong tay chúng là những món vũ khí được làm từ nét vẽ như kiếm,
cung, giáo, mác, búa, rìu, khiên.

“Đông thật…” – Thắng nhận xét.

“Bắt nó, bắt nó…”

Đáp lại Thắng là tiếng hò hét của lũ người que, chúng giương những cây cung
của mình lên rồi nhanh chóng phóng tên về phía Thắng, tạo nên một cơn mưa tên
màu đen.

Dựng lên lá chắn ma thật của mình và để mặt cho những mũi tên lao vào lá chắn
rồi rụng như mưa, Thắng hô vang thần chú của mình – một ma pháp hệ phong – nó
tạo ra vô vàn lưỡi đao gió và đáp trả lũ người que thay Thắng.

Từng tên người que ngã xuốn khi bị lưỡi đao gió cắt trúng, nhưng nhiêu đó vẫn
không thấm vào số lượng đông đảo của chúng, lũ người que vẫn tiếp tục phóng
tên, trong khi những tên người que cầm khiên thì giơ cao lá chắn tiến về trước
mở đường cho những tên phía sau mặt cho những lưỡi đao gió vẫn liên tục cắt
chúng làm đôi.

“Mình cần một ma thuật diện rộng mạnh hơn” Thắng tự nhủ và bất đầu hô vang một
thần chú mới, niệm xướng thần chú của mình trong khi giơ cao quyền trượng qua
khỏi đầu, mưa tên vẫm không ngừng trút về phía Thắng, và lũ lính que không sợ
chết vẫn đang tiến lại gần cậu.

“Sự phẩn nộ của tự nhiên!!!” Kết thúc niệm xướng bằng một tiếng hô vang, Thắng
dậm mạnh cây quyền trượng xuốn đất, một xung chấn trên mặt đất bằng bắt đầu
lan ra từ chỗ Thắng đứng theo hình vòng tròn, kèm theo đó là một cơn gió mạnh
thổi bay những tên người que gần cậu.

Xung chấn lan trên mặt đất, gió thổi giữa không trung, bất cứ nơi nào nó đi
qua, hoặc cậy cối gãy đổ, hoặc đất đá nhô lên và tạo thành những mũi lao đâm
chết kẻ thù của chúng.

Những tên người que chết la liệt khấp nơi chiến trường này, nhưng quân số của
chúng vẫn còn rất đông, dù rằng một số lượng lớn chúng đã chết do đất đá va
phải hay do vũ khí của đồng minh, nhưng chúng vẫn không hề lùi bước.

Cung lại tiếp tục được giương lên, khiên lại được đem ra phía trước, những cây
búa, cây kiếm lại một lần nữa được vươn cao, giáo lại một lần nữa chĩa mũi
thương về phía Thắng.

“Trời ạ, chúng không biết từ bỏ là gì sau?” – Thắng cảm thán.

Những mũi tên lại một lần nữa được phóng đi, nhưng lần này chúng không đơn
độc, mà đi chung với chúng là những viên đá với kích thước của một người
trưởng thành lấy quỹ đạo parabol mà lao về phía Thắng.

Lại một lần nữa, thắng giơ cao quyền trượng của mình, nhưng lần này là để
phòng thủ, nhưng đồng thời cậu cũng bất đầu niệm xướng cho lần phản công tiếp
theo của mình.

Những tên lính que khác đã tiếp cận được Thắng ngay khi cậu vừa niệm xong chú
ngữ của mình, chúng không ngừng đập phá lên tấm lá chắn vô hình của cậu.

Ma thuật được phóng ra, là mưa lửa, nhưng lần này nó không phóng được xa và
nhiều như lần trước, trước khi phóng lên không trung, những ngọn lữa đã chạm
phải những tên người que rồi thiêu đốt chúng.

Thiệt hại là một con số nhỏ, những tên người que thì nhiều không điếm xuể và
chúng vẫn không ngừng tiến lên, những tên cầm cung không giương cung nữa,
chúng đưa cây cung ra phía trước và thế là cây cung bất đầu quận quẹo rồi biến
thành một thanh kiếm, sau đó, chúng gia nhập vào dòng người que tiến về phía
kẻ xâm nhập.

“Lũ này không mạnh, nhưng chúng quá đông, cứ đà này thì có khi mình sẽ hết ma
lượng trước khi mình tìm được lối ra khỏi cái biển người hình que này!” –
Thắng thầm nghĩ rồi cậu phát động một ma thuật khác.

Trận chiến cứ thế tiếp diễn, Thắng thì không ngừng phóng ra những ma thuật
diện rộng mà cậu biết, trong khi lũ người que thì không ngừng tiến tới.

Hơn nữa tiếng đã trôi qua kể từ khi trận chiến bất đầu, Thắng đã cảm thấy thấm
mệt, ma lượng của cậu cũng không còn nhiều, và lũ người que cũng chẳng còn
nhiều tới nỗi che khuất tầm nhìn của Thắng.

Ngay lúc này, lũ người que bỗng rút lui, Thắng ngỡ ngàn – “Chẳng có lẽ chúng
cũng biết sợ chết sau?” – nhưng ngay sau đó cậu chàng hiểu tại sau chúng lại
rút lui, bởi vì phía sau lũ người que là những đại nỏ xa đang chĩa về phía
cậu, và chúng – lũ người que chỉ không muốn làm tấm khiên thịt cho cậu mà
thôi!

Những mũi tên khổng lồ được bắn ra từ những chiếc đại nỏ xa, và Thắng thì
không tự tin đến nỗi lá chắn đã gần vỡ nát này của cậu có thể chặn lại được
chúng, cậu nhìn vào khoản trống mà những tên người que đã vô tình để lộ ra,
đây là cơ hội để cậu trốn thoát khỏi cái biển người que này.

Thắng kích hoạt ma thuật không gian cơ bản nhất mà cậu đã học được – dịch
chuyển, điều kiện của nó là cậu cần phải thấy được địa điểm dịch chuyển và
khoản cách mà cậu có thể dịch chuyển được phụ thuộc vào lượng mana mà cậu có.

Thắng xuất hiện phía sau lũ người que và trước một chiếc đại nỏ xa, nó đã được
lấp tên và đang chuẩn bị bắn đợt thứ 2.

Một mũi tên khổng lồ lướt qua người Thắng, nó cấm thẳng vào một cánh của chiếc
nỏ xa khiến chiếc xe lệnh đi và mũi tên đáng lý phải cấm vào người Thắng thì
lại bay xượt qua cậu và cấm vào một chiếc đại nỏ xa ở phía đối diện.

Thắng quay lại và nhìn khung cảnh phía trước, vì từ đầu đến lúc những chiếc nỏ
xa phóng tên, cậu điều đứng ở giữa trung tâm vòng vây hình tròn nên khi mất đi
mục tiêu, những mũi tên khổng lồ cứ thế lao qua khỏi vị trí đã từng là nơi cậu
đứng và lao về phía bên kia, đâm chết không ít những tên người que còn sót
lại, cũng như phá đi vài chiếc đại nỏ xa.

Chỉ còn lại vài tên người que trên chiến trường, như thể biết không thể thắng
được kẻ trước mặt, chúng quăng vũ khí lại rồi chạy biến đi, trận chiến giữa
Thắng và lũ người que cứ thế mà kết thúc với phần thắng thuộc về Thắng.

Ma lượng cạn kiệt, Thắng ngồi bệt xuốn đất, từ hệ thống hành trang của minh,
Thắng lấy ra một chai nước màu xanh, nóc hết cả chai, ngay khi cậu vừa định
nghỉ ngơi chút đỉnh thì một cánh cửa màu đen hiện lên giữa không gian cách cậu
khá xa.

Cánh cửa nhẹ mở ra, một cô bé trông có vẽ trạc tuổi bề ngoài của Thắng, tóc
vàng, 2 đuôi tóc để thấp uốn lượn và xoăn tít lại như cái lò xo, khôn mặt tròn
với cập mắt mộng mơ vàng óng, đầu đội một chiếc mũ tròn đen có đính lông chim,
khoát trên mình bộ váy theo phong cách gothic quý tộc với 3 màu chủ đạo là
vàng cho váy, đen cho phần hong và đường viền, trắng cho chiếc áo dài tay.
Chúng kết hợp với một đôi tất đen bó gối và đôi boot cao gót khiến cô trông
thật quyến rũ và đáng yêu dù là ở cái tuổi này.

Thắng đứng dậy, cầm cây quyền trượng trong tay và vào thế thủ, dù rằng chỉ mới
hồi phục được chút ít ma lượng nhưng cậu tự tin mình vẫn có thể tự vệ nếu đối
phương tấn công.

Cô bé mới vào có vẽ như không chú ý đến cậu, cô bé nhìn xung quanh trong khi
tay thì cầm một khẩu Percussion-lock rifled – một khẩu súng hỏa mai.

Sau khi quan sát một vòng, cô bé mới nhìn về phía Thắng…

“Cậu không cần phải cảnh giác như thế đâu, có tôi ở đây là cậu an toàn rồi.” –
cô bé lên tiếng.

“Cô là ai?” – vẫn giữ vẻ cảnh giác của mình, Thắng hỏi.

“Mami Tomoe, một ma pháp thiếu nữ!” – Cô bé hồn nhiên đáp lại với một nụ cười
trên môi.

“Ma pháp thiếu nữ?” – Thắng hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu.

“Đúng, mà chỉ có mình cậu lạc vào đây thôi à?” – Mami đáp rồi lại hỏi trong
khi tiến về phía Thắng.

“Lạc, không, tôi tự tiến vào đây, còn cô?”

“Tôi vào đây để bắt ma nữ.” – với vẽ ngạc nhiên, Mami đáp lời.

“Vậy là chỉ có mình cậu tiến vào đây?” – Mami tiếp lời.

“Đúng.” – Thắng trả lời cụt ngủn.

“Nói cho cậu biết, đây là không gian của ma nữ, không phải chỗ chơi, người
bình thường mà lọt vào đây là chết chắc, may cho cậu là tôi tới kịp đấy.”

“Tôi không tiến vào đây để chơi, và tôi không nghĩ là cô tới kịp khi tôi vừa
xử lý xong một quân đoàn người que đâu.” – Thắng đáp lại với giọng mỉa mai.

“Thế à, mà nảy giờ tôi chưa biết tên cậu?” – Mami giọng hơi ngạc nhiên đáp
lại.

“Trương Đắc Thắng, cứ gọi tôi là Thắng là được.”

“Tat, Tha, thank,… tên cậu khó phát âm quá.”

“Cứ gọi tôi theo kiểu cô muốn…” – Thấy cách cô bé gọi tên mình, Thắng lên
tiếng giải vây trog khi thả lỏng cơ thể và ngồi bệch xuốn đất.

Tuy nhiên Mami vẫn cố phát âm tên cậu và sau nhiều lần thất bại thì nó đã
thành công.

“Giờ thì tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây nhé!” - Mami tiếp lời.

“Bộ cô không nghe tôi nói gì sau, tôi tự tiến vào đây và sẽ không rời đi cho
đến khi hoàn thành mục đích của mình!” – Thắng trả lời.

“Nhưng đây là không gian của ma nữ, chỉ những ma pháp thiếu nữ như chúng tôi
mới…”

Ngay khi Mami đang định khuyên Thắng rời đi thì không gian xung quanh họ chợt
biến đổi. Mặt đất trở thành nền nhà với 2 màu đỏ và đen xen kẻ nhau bằng những
ô vuông tựa như nền của bàn cờ, mọi thứ xung quanh biến mất và chỉ để lại một
không gian trống trải, bầu trời trở thành một màu xanh lam huyền ảo mà lung
linh.

“Nó tới rồi…” – Mami quay lương về phía Thắng, khuôn mặt của cô trở nên nghiêm
túc hẳn lên.

“Cái gì thế?” – Thắng hỏi lại trong khi đổi cây quyền trượng nơi tay thành một
cây quyền trượng giản dị màu vàng, đầu chạm trổ một viên ngọc.

Chỉ mới khôi phục được khoản 10% ma lượng, và không biết đối thủ sấp tới của
mình mạnh yếu cở nào nên Thắng quyết định đổi sang một cây quyền trượng mạnh
hơn cây cậu đang sử dụng.

Do đã quay lưng về phía Thắng, Mami đã không thấy được cảnh tượng cậu thay đổi
cây quyền trượng, thứ mà cô chú ý lúc này là một chấm đen nơi xa đang to dần
lên. Tay cô cầm một khẩu súng hỏa mai đã lên đạn sẵn và chỉ trực chờ để bắn.

Khi nó đến đủ gần để quan sát, họ có thể nhìn thấý nó rõ ràng, một hình bóng
tựa như một thiếu nữ trong bộ đầm đen, tay cầm một thanh gươm màu vàng, khuôn
mặt bị che lấp đi bởi chiếc mặt nạ như nữa khóc, nữa cười, nó lơ lững giữa
không trung và không thấy chân, đầu đội một chiếc vương miệng như một bà
hoàng.

“Ma nữ!” – Mami đáp và ngay sau đó…

Đoàn – Mami ngay lập tức nổ súng khi nó đến đủ gần, và từ khẩu súng của cô,
một tia sáng vàng óng lao ra và phá hủy một cánh tay của thứ đang ở giữa không
trung kia.

Nhưng nhanh chóng, cánh tay vừa bị phá hủy kia lại mọc lại.

Đoàn – lại một phát súng nữa của Mami, và lần này thì cái tia sáng kia đã bị
chặn lại bởi một màn chắn vô hình.

Ngay sau đó, từ phía nó – ma nữ, hàng loạt hình bóng màu đen tựa như những chú
chim lao về phía Mami, trước tình cảnh đó, Mami nhanh chóng buôn bỏ khẩu súng
của mình và nắm lấy cái nơ của cô trên đầu, nó nhanh chóng bung lớn ra và kết
lại như một tấm khiên.

“Thắng, nhanh chóng ra sau lưng tôi.” – Mami lên tiếng nhắc nhở Thắng.

“Nhanh nhẹn hơn bất kỳ ai, đáng sợ hơn cả quỷ dữ, nay ta gọi tên ngươi một lần
nữa, lôi xà.” – Đáp lại Mami là tiếng niệm xướng ma pháp điều điều mà nhẹ
nhàng của Thắng.

Ngay khi việc niệm xướng kết thúc, từ cây quyền trượng trên tay Thắng, 3 tia
sáng vàng lao ra, chúng uốn lượn như những con rắn và di chuyển nhanh như chớp
giữa không trung, trong chớp mắt sau khi được giải phóng, chúng nuốt chửng
những con chim màu đen do ma nữ thả ra, không dừng lại ở đó, nó tiếp tục lao
về phía ma nữ và để rồi tan ra thành hàng ngàn tia lôi điện nhỏ hơn lan ra
khấp lá chắn của ma nữ rồi biến mất. Nhưng ma nữ lúc này chỉ chú tâm vào việc
chuẩn bị cho đòn tấn công của nó, mặc cho tấm lá chắn của nó hứng chịu tất cả.

“…” – Mami nhìn về phía Thắng rồi cứng người.

“Ngươi là quỷ dữ nơi thiên đường, là thiên thần chốn địa ngục, ngươi hủy đi
tất cả, nhưng ngươi cũng tạo ra cái mới, loài người lấy ngươi làm công cụ, quỷ
dữ gọi ngươi là bạn bè, thiên thần coi ngươi là kẻ thù, còn với ta ngươi là
sức mạnh, địa hỏa đăng thiên.” – Thắng đáp lại cái nhìn của cô bằng một chú
ngữ ma thuật nhắm vào ma nữ.

Ngay khi chú ngữ kết thúc, cũng là lúc sự chuẩn bị của ma nữ hoàn tất, Thắng
chỉa cây quyền trượng về phía ma nữ, một tia sáng đỏ từ cây quyền trượng phóng
về mặt đất phía dưới ma nữ, nó lan ra và nhanh chóng tạo thành một ma pháp
trận đỏ rực. Còn về phía ma nữ, nó chỉa thanh gươm trong tay về phía Thắng và
Mami, một không gian màu vàng xuất hiện phía sau nó, từ nó, hàng trăm thanh
kiếm phóng ra và lao về phía Thắng và Mami.

Ma trận hoàn thành ngay dưới chân ma nữ, từ nó một cột lửa khổng lồ màu trắng
xanh phóng thẳng lên, nuốt trọn cả ma nữ vào trong, nó phóng thẳng lên bầu
trời và chọc ra một lỗ thủng màu đen tại đó. Một vài thanh kiếm phóng ra từ
không gian phía sau, khi đi qua cột lửa ấy hoặc bóc hơi ngay bên trong hoặc bị
nung chảy hoàn toàn sau khi đi qua cột lửa ấy.

Tuy vậy, vẫn có một lượng lớn các thanh gươm lao về phía Thắng và Mami.

Thấy Mami vẫn chôn chân tại chỗ nhìn về phía mình, Thắng nhanh chóng chạy lên
chắn trước cô, cậu đưa cây pháp trượng về trước, ma pháp từ cơ thể cậu tràn ra
tạo thành một làn khói trắng, nó dung nhập vào cây quyền trượng trên tay cậu
rồi phóng ra khoản 1m thì dừng lại và bắt đầu tán ra tạo thành một tấm chắn
tròn màu trắng ngần được làm từ ma lực thuần.

Đây là cách phòng thủ tốt nhất và nhanh nhất mà hiện tại Thắng có, nhưng cũng
là cách ngu nhất khi tiêu hao trực tiếp ma lực như vậy, Thắng không muốn thế,
nhưng cũng hết cách rồi, cậu không muồn để một người không liên quan bị luyên
lụy vào. Mami lúc này cũng đã chú ý đến mọi thứ xung quanh, nhưng cũng đã quá
trễ để cô có thể làm gì.

Từng mũi kiếm đâm một cách không thương tiết vào tấm lá chắn được làm từ ma
lực thuần của Thắng, nó dễ dàng bị đâm nhưng không bị xuyên qua, sau ít giây,
tấm lá chắn làm từ ma lực thuần ấy hoàn toàn trở thành một con nhím.

Kiếm không còn được phóng ra nữa, tấm lá chắn của Thắng cũng đã được tản đi,
khiến cho những thanh kiếm dính trên đó rơi xuốn đất tạo ra âm thanh loản
xoản, phía bên kia, cột lửa và ma pháp trận cũng biến mất tự bao giờ.

Không có dấu hiệu gì là ma nữ sẽ tiếp tục tấn công, hiện tại, cơ thể nó trở
nên vô cùng tàn tạ, vài chỗ vẫn còn ánh lửa cháy bập bùng, nó đang tập trung
sức mạnh để tự chữa trị bản thân.

“Cậu cũng là ma pháp thiếu nữ à?” – Mami hỏi lại trong vẽ mặt ngạc nhiên, tuy
nhiên cô vẫn cảnh giác với tình cảnh xung quanh.

“Không, tôi là pháp sư, vả lại tôi là con trai!” – Thắng nhanh chóng đáp lại
trong khi nhìn về phía ma nữ.

“Vậy à.” – Mami đáp lời, đồng thời tháo chiếc mũ trên đầu xuốn, cô trúc cái mũ
xuốn đất, xoai người một vòng, từ nó, hàng chục khẩu súng hỏa mai giống nhau
rớt xuống, nó cấm thẳng xuốn đất với đủ tư thế tạo thành một vòng tròn súng
hỏa mai bao quanh Mami.

“Mà có vẽ chúng ta phải chiến đấu tiếp rồi!” – Mami tiếp lời khi lấy lên một
cây súng hỏa mai ở phía trước cô.

Phía trước họ lúc này, là đội quân người que lúc trước, nhưng quân số không
đông như lần trước, nó ít hơn.

“Tôi cạn ma lực rồi, còn lại giao cho cô đấy.” - Thắng lên tiếng.

“Được, cứ đứng đó mà xem tôi này.” - Dứt lời, Mami bắn phát súng đầu tiên, nó
dễ dàng bắn nát đầu của một tên người que.

Ngay sau đó, cô bỏ cây súng của mình xuốn, rút một cây khác và lại bắn, một
mũi tên lao tới nhưng cô không né, thay vào đó cô dùng súng cản nó lại đồng
thời quăng luôn cây súng.

Lại rút lên một cây súng khác đồng thời hấy văng một mũi tên lao tới, cô lại
một lần nữa vào thế bắn và bóp cò, một tên người que lại ngã xuốn.

Chẳn mấy chóc mà súng xung quanh Mami bị sử dụng hết, cô đưa chéo tay ra phía
trước và hất sang ngan, ngay lập tức phía trước cô xuất hiện một dàn pháo thời
trung cổ, cô giơ 1 tay lên và chém xuốn như ra hiệu, cả dàn pháo phía trước cô
liền đồng loạt khai hỏa mà không do dự, biến lũ người que thành những mảnh
nhỏ.

“Trận chiến hoàn toàn một chiều” – đó là những gì Thắng nghĩ khi chứng kiến
cách mà cô nàng chiến đấu, không có chú ngữ rườm rà như của cậu, tác dụng thì
rõ rệt, nhanh chóng và hiệu quả, dù rằng ma thuật của cậu cũng có thể làm được
như thế nhưng phải mất một thời gian dài luyện tập mới có thể thực hiện không
niệm được với một phép.

Ngay khi Mami bận xử lý lũ người que, Thắng lại chú ý đến hành động của ma nữ…

“Nó đang hồi phục, chúng ta phải nhanh chóng xử lý nó.” – Thắng lên tiếng.

Mami có vẽ như cũng đã chú ý đến đều đó, cầm khẩu súng hỏa mai trong tay, cô
nhanh chóng hạ gục những tên người que cuối cùng rồi chuyển mục tiêu của mình
về phía ma nữ, tuy nhiên…

Mọi đòn tấn công của cô điều bị vô hiệu hóa bởi tấm lá chắn xung quanh ma nữ.
Cô cần một đòn tấn công uy lực hơn, làm một thành động cúi chào đồng thời tháo
chiếc mũ của mình xuốn, trở về trong tư thế đứng và không biết từ lúc nào
trong tay cô là một khẩu pháo với thiết kế tựa như một cây súng hỏa mai, nó to
hơn cả một người trưởng thành và cô đang ôm trong mình bộ phận tựa như báng
súng.

“Tiro…”

Một ánh sáng vàng nhanh chóng tụ tập trước khẩu pháo của cô và to dần lên…

“…Finale!”

Ánh sáng vàng nhanh chóng bắn đi từ khẩu pháo với tốc độ kinh người, nó xuyên
qua lá chắn của ma nữ trúng mục tiêu của mình, khói bóc lên mù mịt, tuy nhiên…

Từ trong làn khói, một thanh kiếm vàng kim nhanh chóng bay ra và phóng về phía
cô.

“Tiêu rồi, gần quá, mình không tránh được mất!” – Ngay khi Mami nghĩ như vậy
và nhắm mắt chờ cái chết thì...

“Đứng yên đó!”

Giọng của Thắng vang lên và cô cảm nhận được một cánh tay chạm vào eo mình,
ngay sau đó là tiếng gió rít bên tai và cuối cùng là âm thanh của một thanh
kiếm vừa cấm xuốn nền nhà.

Cô mở mắt ra và trước mắt cô là khuôn mặt của Thắng, một khuôn mặt khá đổi
bình thường nhưng trong mắt cô lúc này nó dường như không bình thường chút
nào.

Nhẹ rời khỏi người Thắng, cô vẫn tiếp tục nhìn khuôn mặt ấy như muốn khắc thật
sâu nó vào tâm trí…

Khói bụi tan đi, ma nữ vẫn còn đó, nó chưa chết, và chỉ bị mất cánh tay lúc
nãy 1 lần nữa, và nó đang cố tái tạo lại, lá chắn quanh người nó đã được tái
tạo lại hoàn toàn.

“Chúng ta cần một đòn tấn công đủ mạnh và liên tục” – nhận ra tình hình, Thắng
lên tiếng.

“Nếu vậy thì tôi có thể làm được, nhưng tôi cần phải chuẩn bị.” – Mami hoàn
hồn và trả lời Thắng.

“Nếu thế thì tôi sẽ câu giờ cho cô.” – Thắng nói.

Ngay sau đó, cậu chỉa cây quyền trượng của mình về phía ma nữ.

“Lấy gió làm thân, lấy sấm làm mũi, lôi tiễn!”

Kết thúc chú ngữ, hàng chục mũi tên đươc làm từ sấm sét lao về phía ma nữ.

Ở phía sau cậu lúc này, Mami cầm trong tay cái nơ cột tóc cô, nó dài ra, chạm
xuốn đất, kéo dài đi và chuyển đổi thành một đường ray xe lửa.

Và tất nhiên ma nữ cũng sẽ không đứng yên để mặt họ có thể làm gì thì làm, lần
này, nó không phóng kiếm nữa mà nó cầm thanh kiếm lao thẳng về phía 2 người.

Với mong muốn dụ dỗ ma nữ chạy về phía mình, Thắng vừa di chuyển ra xa khỏi
chỗ của Mami vừa tung phép về phía ma nữ.

Và có vẽ như ma nữ cũng coi Thắng là mối nguy hiểm hàng đầu nên không ngừng
tấn công về phía cậu mặt cho việc bị dẫn dụ ra xa khỏi Mami và đường ray xe
lửa đang dần bao phủ khấp sàn nhà của nó.

Nó chém, nó chặt, bổ, đâm, thậm chí là tiếp cận với tốc độ cực nhanh chỉ để
đánh trúng kẻ thù của mình, nhưng điều thất bại. Cứ mỗi khi nó tiếp cận được
Thắng, cậu chàng lại dùng dịch chuyển di chuyển đến một khoản cách xa trong
tầm nhìn của nó, ma lượng của cậu hiện không nhiều nên cậu cũng không phóng ma
pháp bừa bãi, dù rằng thanh ma trượng trong tay cậu có khả năng giảm tiêu hao
ma lực nhưng sử dụng tiết kiệm vẫn hơn.

Trải qua gẩn 5 phút chơi trò mèo vờn chuột với ma nữ, Thắng cuối cùng cũng
nhận được tín hiệu của Mami, để kết thúc cái trò đuổi bắt này, Thắng dịch
chuyển một khoản cách xa và bắt đầu niệm xướng một ma thuật…

“Lửa ở mọi nơi, tụ tập về đây và trở thành mũi thương phá hủy kẻ thù, hỏa
thương!” – Thắng hô vang chú ngữ trong khi chĩa cây trượng về phía ma nữ.

Từ đỉnh đầu của cây quyền trượng, một ngọn lửa nhanh chóng xuất hiện rồi định
hình thành một cây thương, nó phóng thẳng về phía ma nữ, dễ dàng xuyên qua lớp
lá chắn của ma nữ, nó phá hủy cánh tay mà ma nữ vừa tái tạo không lâu trước
đó, không những thế, nó tiếp tục xuyên qua lớp lá chắn phía sau ma nữ, rồi bay
vút lên không trung, tạo ra một cái hố đen thứ 2 với những vết nức giữa trời.
Không những thế, nó còn khiến ma nữ bị đẩy lùi ngay sau khi dính đòn đó.

“Fire!!!!!”

Ngay sau đó, Mami tung ra đòn tấn công mà cô đã chuẩn bị sẵn, cô đứng trên một
chiếc xe tank khổng lồ cao 7m, dài 42m và rộng 18m, trên lấp 1 ống pháo 800mm,
nhìn thì trông nó giống như một cái hộp khổng lồ di động với một khẩu pháo ở
trên, nó là 1 chiếc Landjreuzer P.1500 Monster.

Nhận lệnh của Mami, chiếc xe đã được nhắm sẵn về phía ma nữ bắn phát pháo đầu
tiên của mình.

“Fire!!! Fire!!! Fire!!!...” – Không dừng lại ở đó, Mami lại tiếp tục.

Chiếc xe tank tiếp tục phát pháo thứ 2, thứ 3,… của nó, tuy không phải là bách
phát bách trúng nhưng những quả đạn pháo được bắn từ ống pháo 800 mm cũng đủ
khiến bất kỳ ai cũng phải sợ hãi.

Sau khi dính một mũi hỏa thương từ Thắng, nó đã phải chịu ngay một phát của
chiếc Landjreuzer P.1500 Monster, lá chắn bị lũng 2 lỗ của nó đã vỡ tung sau
đòn ấy, và tiếp theo đó là những phát pháo khác của chiếc xe tank ấy, nó nhanh
chóng tiễn con ma nữ lên đường.

Phát pháo cuối cùng kết thúc, những gì còn sót lại của ma nữ là một thứ hình
tròn có 2 đỉnh nhọn ở 2 bên, họa tiết hoa văn khá là cầu kỳ và phức tạp, và
một thứ khác chính là thanh kiếm màu vàng kim mà ma nữ đã cầm trong suốt cuộc
chiến.

Mami tiến về phía tàn tích của ma nữ…

“Thanh kiếm đó là mục đích tôi tới đây.” Thắng chậm rãi đi lại và lên tiếng.

“Thanh kiếm này ư?” – Mami nhặc thanh kiếm lên rồi quan sát một vòng.

“Đúng!”

“Thứ này lạ lấm, tôi muốn cho Kyubey xem nó, mà lạ nhỉ, thường thì lúc này nó
sẽ xuất hiện mà, mà tại sau không gian ma nữ này vẫn chưa tan vỡ nhỉ?” – Mani
trả lời rồi tự hỏi.

“Xin hãy đưa thanh kiếm đó cho tôi!” – Vừa nói, thắng vừa lấy ra một cái vỏ
kiếm, nhìn vào là biết nó và thanh kiếm kia là một.

Sau một chút do dự, cuối cùng Mami vẫn đưa thanh kiếm cho Thắng, cậu nhận
thanh kiếm và nhanh chóng tra nó vào vỏ, không gian xung quanh họ tan vỡ dần
rồi trở lại là con hẻm mà trước đây Thắng đã bước vào, sau một lúc chuẩn bị,
cả 2 bất đầu bước ra khỏi con hẻm.

Đầu hẻm, một người đàn ông trong bộ áo vert với máy tóc vàng đang đứng hút
thuốc, thấy Thắng đi ra, ông ta liền lên tiếng….

“Ngươi làm nhanh hơn ta tưởng đấy.”

“Nhờ cô bé này giúp!” – Vừa nói thắng vừa nhìn qua Mami đang đi ra từ trong
hẻm sau cậu, vừa đưa thanh kiếm cho người đàn ông.

“Thế 1000 Thánh tinh của tôi đâu, ngài Gilgamesh đáng kính?” – Thắng tiếp lời.

“Của ngươi đây, dùng nó bán cho hệ thống của ngươi, ngươi sẽ được hơn 1000
Thánh tinh.” – Vừa nói Gilgamesh vừa đưa cho cậu một đồng tiền vàng.

“Có thể sau?” – Thắng hoài nghi hỏi lại.

“Có thể! Ngươi vào cửa hàng của hệ thống mà bán.” – Gilgamesh chắc nịch trả
lời.

Thắng hoài nghi, nhưng vẫn làm theo, theo những kiến thức mà cậu biết, cửa
hàng trong hệ thống không cho phép người sử dụng bán đồ, nó chỉ cho phép mua,
và nó sử dụng một loại tiền tệ đặc biệt – Thánh tinh – để tiến thành giao
dịch.

Mở hệ thống, vào cửa hàng, cậu nhìn thấy một nút để chữ “bán vật phẩm” mà
trước đây cậu chưa từng thấy…

Thực hiện buôn bán xong, cậu quay về phía Mami, cô bé vẫn đang nhìn 2 người…

“Cám ơn vì lúc nãy, bây giờ tôi nghĩ mình phải đi rồi!”

“Không, lúc đó cậu cũng giúp tôi mà!” – Mami cuốn quýt trả lời.

Ngay sau đó, cậu liên lạc với Nguyên.

“Này, Nguyên, anh có nghe chứ?”

“Có, zeeeet…, tôi nghe đây, zeeeet…….., cậu định trở về zeeeeeet…… chứ
zeeeet…..?!” – Nguyên bên kia đầu dây trả lời với âm thanh khá ồn.

“Ừ, mà sau ồn thế?” – Thắng đáp.

“Có zeeeeeeeet….. vết nứt zeeeee….. ra, không thể đưa cậu về được, zeeeee……
đợi 2 -3 ngày zeeeet… liên lạc sau.” – Nguyên trả lời.

Nghe đến đây thì Thắng đã hiểu đại khái tình hình, vì một vết nức gì đó mà cậu
không về được bây giờ, phải chờ thêm 2 hoặc 3 ngày nữa, và Nguyên sẽ liên lạc
lại sau! Thắng thở dài – “Xem như xui đi!”

“Có chuyện gì thế?!” – Mami hỏi.

“Có thể cho tôi ở nhờ vài hôm không?” – Quan sát một vòng và nhận thấy
Gilgamesh đã biến mắt tự bao giờ, Thắng lên tiếng đáp lời.


Kẻ Giữ Luật - Chương #6