Một Khúc Nhạc Đệm.


Người đăng: Người điên một cõi

Trời về chiều, trên một con đướng lớn vắng bóng xe, 2 bên là hàng cây xanh
mướt,…

“Cậu mạnh thật đấy, dù là tớ đã dùng tới Tiro Finale mà vẫn chỉ phá được lớp
giáp và làm nó bị thương một chút, còn cậu thì dễ dàng xuyên qua lớp lá chắn
và làm nó bị thương khá nhiều lần.” – Mami nói khi đang đi kế bên Thắng.

“Tớ không mạnh như vậy đâu…” – Vừa nói, Thắng vừa lấy ra cây quyền trượng màu
vàng mà cậu đã dùng khi đối đầu với ma nữ - “Chủ yếu là nhờ cây trượng này!”.

“Cây trượng này ư?” – Mami hỏi lại.

“Ừ, nó giúp tớ giảm lượng ma thuật khi sử dụng đồng thới khuếch đại sức mạnh
ma thuật mà tớ sử dụng.” – Vừa nói Thắng vừa nhìn về phía cây quyền trượng –
một cây quyền trượng với sức mạnh đáng sợ.

“Mà cậu nói mình là thiếu nữ ma pháp, có thể cho tớ biết thiếu nữ ma pháp là
gì không?” – Thắng tiếp lời.

“Ưm thì,…. Nói thế nào nhỉ, mình cũng không rõ lắm.” – Mami vẽ suy tư đáp lời.

“Bỏ vấn đề đó qua một bên đi, chúng ta chỉ mới quen biết, cho tớ ở nhờ chỗ cậu
có ổn không?” – Thắng hỏi.

“Ổn cả mà, dù sau tớ cũng ở một mình.” – Khuôn mặt Mami thoán hiện nét buồn.

Biết mình hỏi phải điều không nên, Thắng im lặng, cả 2 cứ thế suốt đoạn
đường...



Trong khi đó, tại phía bên kia, thế giới nơi Nguyên đang ở…

“Chết tiệt, vẫn không kết nối được, cái khốn nạn gì thế này?!” – Vừa nói,
Nguyên vừa đập bàn.

“Ta không biết, tới cả ta cũng không thể trở về được thế giới của mình.” –
Phía sau Nguyên, Gilgamesh đang đứng uống cà phê trong bộ vert đen, vẽ sầu
não.

Cả 2 đang ở căn phòng sâu dưới tòa biệt thự mà Nguyên và Thắng mua mấy ngày
trước. Nguyên thì đang điên cuồn ngồi bên dàn máy tính khổng lồ, phía trên,
dàn màn hình cỡ lớn kia đang không ngừng hiện lên từng dấu ! rồi tắt đi.

“Gilgamesh, ngày có nghĩ ra được nguyên nhân nào không?” – Nguyên quay người
lại hỏi Gilgamesh.

“Ngươi hỏi ta thì cũng như không thôi, có liên lạc với cha về ngươi tình
trạng này chưa?” – Gilgamesh hỏi lại khi đang nhâm nhi tách cà phê.

“Không liên lạc được, cả Apollo, Zues, Diana, Hera, Nguyệt Lão, Cupid Cas…
điều không liên lạc được!”

“Này, sau ngươi quen nhiều thần tình yêu thế?” – Gilgamesh mặt ngạc nhiên hỏi
lại.

“Ngài đang đùa tui đấy à?” – Nguyên mặt đơ hỏi lại.

“Xin lỗi, mà nghe cậu nói thì có vẽ như chúng ta bị cô lập rồi, ta tự hỏi ai
có khả năng đó nhỉ?!” – Gilgamesh cười khi nhẹ nhắm nháp tách cà phê của mình.

“Có vẽ như ngài biết là ai rồi nhỉ?!” – Nguyên nhẹ giọng hỏi lại.

“Ai mà biết.” – Nhẹ nhấp hết tách cà phê, Gilgamesh trả lời.



Tại một khu nhà hoang, trời về đêm…

“Của cậu này…” – Vừa nói, Thắng vừa ném về phía Mami một khối tròn màu đen.

“Ai tử thứ 10 trong ngày…” - Mami nhẹ bắt nó với một nụ cười trên môi.

“Còn nữa không?”

Cầm trong tay một vật thể hình quả trứng màu vàng nhạc, nữa dưới được bao bọc
trong một lớp chất liệu màu vàng óng ánh và được thiết kế như một bệ đỡ cho
quả trứng, nữa trên là những đường nét cong nhẹ được làm từ cùng chất liệu dọc
theo quả trứng, nó chụm về đỉnh trên của quả trứng và vót nhọn lên tạo thành
một cái đỉnh chóp nhỏ với hình bông hoa 5 cánh phía trên, Mami nhìn vào nó rồi
bảo.

“Hết rồi, chúng ta về thôi.”



Nhẹ bước trên con đường, Mami lấy ra một quả ai tử và quả trứng lúc nãy, cô
chạm nhẹ 2 thứ vào nhau, một luồn khói đen nhỏ từ quả trứng thoát ra ngay lập
tức nhập vào ai tử, đồng thời quả trứng cũng trở nên sáng hơn một chút.

“Đó là gì thế?” – Chỉ vào quả trứng, Thắng hỏi.

“Thứ này là hồn ngọc, nó là thứ giúp mình có được sức mạnh để chiến đấu với ma
nữ, cậu không có à?” – Mami nhìn vào hồn ngọc mà nói.

“Không, ma pháp sư bọn tớ sử dụng ma thuật từ chính cơ thể mình để chiến đấu,
mà lúc nãy nó sáng hơn một chút phải không?”

“Cậu tinh mắt thật, cứ mỗi khi tớ sử dụng sức mạnh từ hồn ngọc, nó sẽ bị vấy
bẩn một chút, nên tớ phải làm sạch nó bằng ai tử.” – Mami trả lời.

“Nè, cậu có biết phép thuật nào biến một đứa trẻ thành người lớn không?” –
Mami bỗng nhiên tiếp lời.

“Không, mà chi vậy?” - Thắng trằm tư suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Tớ muốn đến công viên chơi, nhưng họ yêu cầu phải có người lớn đi kèm, tớ
nghĩ nếu mình trở thành người lớn thì có thể đến đó tự do rồi.” – Mami trả
lời.

“Tớ nghĩ là có cách giúp cậu!” – Thắng nói.

“Thật chứ.” – Mami vui vẽ ra mặt.

“Thật.” – Thắng cười – “Cô bé vậy mà trẻ con quá.” – Thắng nghĩ.

“Cậu sẽ giúp tớ chứ?” – Mami mắt sáng rỡ dí lại gần Thắng.

“Tất nhiên rồi, cậu cho tớ ở nhờ thì tớ phải giúp cậu chứ.” – Thắng đáp.

“Hứa đi.” – Mami dí sát hơn nữa.

“Tớ hứa mà” – Thắng bất đầu lùi ra sau.

“Hứa thật chứ?” – Mami tiếp tục dí.

“Tớ hứa thật.” – Thắng tiếp tục lui, phía sau cậu là thành chắn con đường.

“Ngoắc tay đi.” – Mami tiếp tục dí sát theo.

“Được, mà cậu xích ra chút được không, tớ hết chỗ lui rồi.” – Thắng đáp khi
phát hiện ra phía sau không còn đường lui.

“Xin lỗi, tớ vô ý quá.” – Nhận ra khoản cách giữa 2 người chỉ còn là một
khoản nhỏ, cô bé vội vàng lùi lại, khuôn mặt có hơi đỏ.



Tại một cánh đồng trên thiên giới…

“Allah, ngài nói xem tên nhóc đó sẽ trụ được trong bao lâu?” – Jesus
hỏi trong khi đặt một con cờ xuốn bàn.

“Ta không biết, nhưng ta đoán là lâu hơn kỷ lục 254 năm của tên kia.” –
Allah trả lời rồi đặt một quân cờ xuốn bàn.

2 người (vị thần) đang ngồi đánh cờ giữa một cánh đồng đầy hoa,
phải nói là hoa ngút ngàn tầm mắt, nhìn tới phía chân trời mà vẫn
toàn thấy hoa, chỉ riêng chỗ họ ngồi là không có hoa, thay vào đó
là một cái bàn đá tròn một chân và vài chiếc ghế xung quanh, phía
dưới chúng là một tảng đá lớn được đẽo gọt làm thành một bệ đá
lớn.

“Chiếu bí nhé.” – Nhẹ thả quân cờ xuốn bàn cờ, Jesus cười nói.

“Vậy cho tôi xin ông vua của ngài.” – Nói rồi, Allah lấy quân vua của
Jesus lên rồi đặt vào đó là một con cờ khác gần đó.

“Allah, lần sau ngài chiếu thì nhớ báo ta một tiếng được chứ!” –
Jesus mặt bí xị.

“Được, lần này là cờ tướng.” – Nói rồi, Allah phất nhẹ tay, bàn cờ
vua trong phút chóc đã trở thành bàn cờ tướng được sắp xếp ngay
ngắn.

“Mà dựa vào đâu ngài chắc tên nhóc đó sẽ trụ được lâu hơn 254 năm
chứ?” – vừa nói, Jesus vừa tiến con chốt bên mình lên một nước.

“Thằng nhóc đó do ta tạo ra.” – Vừa nói Allah vừa tiếng một con chốt
như Jesus.

“Mà nhắc đến việc đó, chỉ để cho chắc, ngài không quên gì chứ?” –
Jesus hỏi khi di chuyển pháo của mình.

“Ta nghĩ là không.” – Nói rồi, Allah lên ngựa giữ chốt.

“Chắc nhé” – Nói rồi Jesus ra xe.

Suy nghĩ một lát, Allah cũng ra xe rồi nhưng rồi vẫn để tay ở đó,
nhìn về phía jesus với khuôn mặt nghiêm túc, Allah lên tiếng:

“Ta sực nhớ là ta vừa quên mất một điều hết sức quan trọng khi tạo
ra thằng nhóc đó.”

“Nghiêm trọng không?” – Jesus khuôn mặt nghiêm túc nhìn về Allah hỏi
trong khi cả 2 vẫn tiếp tục ván cờ.

“Ta không rõ, nhưng vụ việc lần này có thể giống với vụ việc cha
ngài và vụ Adam!” – Allah giọng nghiêm túc.

“Không giống với vụ của Nữ Oa, vụ của Lạc Long Quân hay liên minh các
thần Olympus là được.” – Jesus thở phào.

“Nhưng cũng có thể sẽ giống với vụ của ngài.” – Allah nhẹ giọng.

Nghe tới đây thì Jesus trừng mắt nhìn vào Allah với vẽ ngạc nhiên.

“Chiếu tướng, ngài thua nhé.” – Allah nhẹ cười khi đưa quân lên chiếu
tướng đối thủ mình dù ít giây trước ngài vẫn còn làm mặt nghiêm.

“Ăn giang, ngài lợi dụng lúc ta không chú ý.” – Jesus quay lại ván cờ
và hét lên.



Trời về khuya, tại nhà của Mami, trong một gian phòng, Thắng đang nằm
trên giường trong khi cái hệ thống của cậu đang mở…

“Xem nào, đây rồi, phép ảo ảnh, mình nhớ là có mà!” – Thắng thì
thầm vui mừng.

Cậu chàng đã bật hệ thống và tìm kiếm trong cửa hàng hệ thống
loại ma thuật này được một lúc rồi, chủ yếu là vì lời hứa lúc
nãy. Nhưng khi nhìn vào giá cả của sách phép, cậu chàng lại phải
suy nghĩ lại.

“200, mắc kinh thế, chỉ là phép ảo ảnh dùng làm đẹp mà tận 200,
đúng là chỉ giành cho dân nhà giàu!” – Thắng cảm thán.

Nhìn một dọc danh sách các phép trong cửa hàng, cuối cùng Thắng
quyết định chọn một quyển ma pháp ảo ảnh và một quyển quang ma
pháp toàn tập với tổng cộng 1000 Thánh tinh.

“Mắc thật, được cái là sách phép này là loại chỉ cần xem qua một
lần là có thể sử dụng được toàn bộ phép trong đó…” – Cầm quyển ma
pháp ảo ảnh, thắng cảm thán.

Mở quyển sách ra, lật từng trang một, cứ mỗi lần đọc hết một
trang, trong đầu Thắng lại hiện lên một mớ kiến thức cũng như hình
ảnh về ma pháp ảo ảnh, cứ như thể là cậu đã từng sử dụng ma pháp
này vậy, chẳng mấy chóc đã đến trang cuối, tính ra quyển sách cũng
không dày lấm.

Đóng quyển sách lại, Thắng thử phát động ma pháp ảo ảnh ngay lập
tức nhưng cậu đã không thành công, thử nghiệm một lần nữa, lần này
cậu niệm phép rồi mới phát động, và nó đã thành công, nhưng khi
vừa mới cắt dòng ma thuật thì cậu lại trở lại là hình dáng trẻ
con của mình.

“Vậy là phải dùng ma thuật để duy trì à? Chưa kể là không phát
động trực tiếp được như ma pháp thời không, chẳng đáng đồng tiền
chút nào!” – Thắng lại tiếp tục cảm thán.

Dẹp quyển ma pháp ảo ảnh qua một bên, Thắng lấy ra quyển quang ma
pháp, mở nó ra và bất đầu đọc…



Tại thế giới nơi Nguyên đang ở…

Tầng hầm bí mật dưới khu nhà của Thắng…

Góc nhìn của Gilgamesh…

Vụ việc lần này có vẽ giống với vụ của Adam, không biết… kẻ nào
là mục tiêu của nó lần này nhỉ?

“Gilgamesh, nói cho tôi biết những gì ngài biết đi.” – Đứa con thứ
một ngàn mấy trăm của Jesus hỏi ta trong khi ta đang nhâm nhi tách cà
phê thứ 2 của mình.

“Ngươi muốn biết điều gì?” – Nhẹ nhấp môi tách cà phê, ta hỏi nó.

“Tất cả!” – Ô hô, ta không nghĩ là nó dám lên giọng với ta đấy.

Ta tự hỏi có nên nói cho nó biết không nhỉ? Mà nó chỉ là một
người hỗ trợ kẻ giữ luật lần này, có những chuyện nó không nên
biết thì hơn, nhưng với tư cách là con của một vị thần, ta nghĩ nó
nên biết.

“Ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu truyện, một câu truyện từ rất lâu
rồi Nguyên ạ, mà trước đó, ta phải hỏi ngươi một câu, ngươi có biết
Thần từ đâu mà ra không?” – Ta nhìn về nó mà nhẹ giọng.

“Thần… từ đâu mà ra ư?” – Nó, với chất giọng nhẹ nhàng nhưng đồng
thời cũng biểu lộ sự ngu xuẩn của mình, lên tiếng tự hỏi.

Mà trước khi trả lời nó, ta nghĩ mình nên đập nó một trận vì cái
tội dám lên giọng với ta nhỉ…


Kẻ Giữ Luật - Chương #7