Thiên, Lôi


Người đăng: VoDichDaoTac

Giờ phút này, tại Đông Lâm sơn mạch gió nổi mây phun, thiên lôi oanh minh ngập trời, nhưng hết thảy ngoại giới không thể nào phát hiện, giống như có một quy tắc vô cùng cao cấp phủ xuống, thường nhân không ai có thể biết.



Bên ngoài nhìn như yên tĩnh thanh mạc dưới bóng đêm, nhưng bên trong sóng gió ngập trời, một đôi mắt ẩn giấu bên trong vô tận lôi quang quang nhìn chằm chằm xuống, sát khí kinh thiên mà phẫn nộ chi ý.



Oanh oanh oanh....



Chỉ trong chớp mắt, gần vạn đạo thiên lôi từ trên bầu trời oanh minh mà xuống, mục tiêu của nó, chính là thi thể phía dưới sơn mạch Huyền Táng!.



Đối với hết thảy pha sinh này Tiểu Ma nằm bên cạnh thi thể thiếu niên cũng giật mình tỉnh lại, nó sắc mặt hoảng sợ, nhìn vô tận lôi quang từ trên trời chút xuống mà tuyệt vọng, nhưng hết lần này tới lần khác bị một đạo thánh quang bao phủ lại bên trong.



Ầm Ầm Ầm...



Vạn đạo lôi quang đánh xuống tựa như tận thế, rung chuyển toàn bộ sơn mạch, có thể trung tâm của nó thi thể Huyền Táng không một tổn thương, tất cả thiên lôi diệt thế đánh tới hắn, như bị một vòng thánh quang bao bọc kia thanh lọc.



Có thể dưới vô tận lôi quang này, mặc dù Huyền Táng hình thần không bị câu diệt, thế nhưng vẫn bị một ít thiên uy cùng thiên lôi dư lực thẩm thấu thể nội, nếu bây giờ hắn còn ý thức mà nói, độ thống khổ bị thiên lôi uy áp này chắc chắn sẽ không chịu được, bạo ý thức.



" Chi .... " Tiểu Ma hét thảm một tiếng, dưới thiên uy cùng lôi quang uy áp chấn tới, một cổ đau đớn từ bên trong tâm linh bộc phát, cũng may những uy áp này không nhường vào nó mục tiêu, nếu không con khỉ nhỏ đã chết từ lâu.



Thiên Ý vô hình con mắt khó thấy trên bầu trời phẫn nộ, ngập trời lôi quang từ tứ phương tám hướng không ngừng kéo tới, lần này nó hội tụ, không phải là vạn đạo lôi quang, đây là vạn vạn đạo lôi quang, long trời lỡ đất, oanh minh đinh tai nhức óc, phụ cận bên trên thương khung dưới kinh khủng thiên uy này, xung quanh hư vô trực tiếp bị đánh bể, lộ ra bên trong đó đen kịt không gian loạn lưu.



Trên bầu trời phong vân gào thét ngưng tụ thành một vòng xoáy vạn trượng kinh người, ẩn giấu bên trong là vô tận hủy diệt lực lượng, tựa như chỉ cần một kích này rơi xuống đại địa một cái, không những Đại Chu quốc, ngay cả Đại Thiên Quốc cũng vì đó mà tan thành mây khói, lực lượng thường nhân không thể nhận thức.



Nhưng hết lần này tới lần khác, bày ra trước mặt là vòng thánh quang nhàn nhạt nhỏ bé bao phủ lại thi thể Huyền Táng, dưới vô tận vĩ ngạn lực lượng thiên ý này, không một vết sứt, mặc cho thiên ý có thể nào cuồng bạo, thánh quang cũng chỉ mờ ảo một chút.



Ầm ầm ầm...



Lại thêm vạn vạn đạo lôi quang điên cuồng đánh tới, bên trong thiên lôi lúc này đã không phải thiên lôi bình thường, bên trong đó ẩn chứa một tử lôi, tử lôi xuất hiện, thiên địa ảm đạm, bốn phía chân khí toái diệt, hư vô bị ép bạo tầng tầng lớp lớp, sát khí gào thét.



Dưới lực lượng trùng kích khổng lồ đánh tới, xung quanh thác nước phạm vi bên trong sơn mạch phụ cận vị trí Huyền Táng lập tức bị san thành bình địa, có thể tại dưới quy tắc vô cùng cao cấp này, nó phạm vi hủy diệt cũng bị rút ngắn hơn nhiều, san thành bình địa phạm vi chỉ trong trên dưới mười trượng.



Trên thực tế, quy tắc này đầy đủ cao cấp so với thế giới này, tại dưới vạn vạn thiên lôi hủy diệt chi thế lực lượng ấy, cho dù quy tắc có cao đến bao nhiêu, cũng không thể che đậy phủ nhận lực lượng trùng kích phản chấn.



Tiểu Ma thời khắc này nằm bên Huyền Táng thi thể đã hôn mê từ lâu, dưới lực thẩm thấu phá hoại đi vào cơ thể nó, sự đau đớn cùng thống khổ không cách nào hình dung từ trong tâm linh bạo phát, ý thức càng là ảm đạo.



Thế nhưng bên cạnh nó thi thể của Huyền Táng thì khác, trên thân hắn bị thiên lôi ẩn chứa thiên uy thẩm thấu vào cơ thể kia như đang tẩm bổ cùng tạo thành chủng tử cho thi thể hắn, hoàn toàn không thể gây ra một chút tổn thương, nếu như bị tổn thương, cũng chỉ có ý thức linh hồn mà thôi, nhưng ý thức cùng linh hồn của hắn đã không còn ở thân thể.



Mắt thường có nhìn thấy, tại dưới lớp thánh quang bao bọc lại thi thể Huyền Táng, trên người hắn đang không ngừng hấp thu tinh hoa của thiên lôi thiên uy tới, dưới vòng bao bọc thánh quang, tất cả thiên lôi tựa như bị thanh lọc đi vô tận hủy diệt lực lượng bên trong, giống như lại bị nó hút tới tinh hoa sót lại ở đó.



Cứ việc tinh hoa này không nhiều, nhưng đối với phàm thể như Huyền Táng thì cũng đủ rồi, phải biết thiên uy kinh khủng cở nào, đó là chí cao vô thượng thiên đạo, sinh linh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên, giống như sâu kiến đồng dạng.



Việc thi thể hắn không ngừng hấp thu tinh hoa thiên lôi tới, trên thân hắn bỗng nhiên theo thời gian lập lòe lôi quang, như sinh sinh có một đạo lực lượng mới mẽ trên người bị hắn cảm ngộ đi ra, mà đây cũng không phải là cảm ngộ, đây là trực tiếp hấp thu, phẩm chất cao nhất của lôi nguyên tố, thiên lôi.



Dựa theo thiên lôi không ngừng tu bổ thân thể hắn, trên mi tâm một lỗ thủng máu kia cũng đã bị khép lại, não hải nhấc lên oanh minh vô tận sóng lớn, thiên lôi bị những đường kinh mạch trong cơ thể không ngừng hút tới, những nơi đi qua, trực tiếp bị thiên lôi oanh phá, đã thông kinh mạch.



Theo kinh mạch hắn bị đã thông, tốc độ lưu chuyển bên trong thể nội càng thêm thông suốt, chẳng mấy chốc, dưới tinh hoa thiên lôi bị kéo tới, toàn thân kinh mạch trên cơ thể hắn lập tức bị hoàn toàn đã thông, hai đạo lúc này âm dương nhị khí từ từ sinh ra, chảy xuôi toàn bộ kinh mạch thể nội Huyền Táng, tạo thành hai vùng âm dương nóng lạnh ngăn cách.



Khi âm dương nhị khí từ toàn bộ kinh mạch hắn bị đã thông về sau, bên trong đan điền là nơi hội tụ toàn bộ khí lực của hắn, theo kinh mạch vận chuyển tới, từng sợi thiên lôi tinh hoa nhỏ bé ồ át tiến vào, giống như bị Huyền Táng thể nội tự hành vận chuyển, không ngừng ngưng tụ ra một vệt thiên lôi ấn ký bên trong.



Tất cả phát sinh này, người ngoài không thể biết, thế nhưng con mắt giấu trong ngập trời thiên lôi bên trên thương khung lại nhìn rõ ràng, phát hiện Huyền Táng thế mà tự động dám hấp thu thiên lôi tới, tự mình ngưng tụ Lôi nguyên cùng Thiên nguyên bên trong, nó lập tức không còn phẫn nộ, mà là trở nên dữ tợn.



Con mắt khó phát hiện bên trong thiên lôi hung quang bạo phát, xẹt qua vô tận tàn nhẫn chúng sinh, trở nên vô cùng đỏ đậm, trong gào thét phong vũ lôi điện, thương khung chấn động oanh minh, mỗi một giây, mỗi một phút đi qua thì có vô tận thiên lôi bát ngát từ bát hướng na di tới, lần này tất cả thiên lôi đã không còn bình thường, nó xuất hiện ngưng tụ lại thành một thanh tam xoa kích tử kim thiên lôi.



Tam xoa kích tử kim thiên lôi ngưng tụ thành hình to lớn, nó to lớn đến nổi nhìn như vô tận lôi quang, ức vạn trượng tam xoa kích, bên trong tản mát kinh nộ sát khí, hủy thiên diệt địa lực lượng, rung chuyển toàn bộ Thông Thiên Đại Lục, tựa như một khối đại lục này... đang sợ hãi.



Giờ phút này dưới hủy thiên diệt địa lực lượng, xung quanh pháp tắc thiên địa mà tự mình thiên ý phủ xuống cũng không thể chống đỡ dưới lực lượng đó, trực tiếp bị quấy nhiễu, mà quy tắc bị quấy nhiễu một khắc, lực lượng hủy diệt này nhanh chóng ngập tràn thiên địa, lan tỏa toàn bộ Thông Thiên Đại Lục



" Chuyện gì xảy ra "



" Đây... rốt cuộc là lực lượng gì... "



" Trời ạ, ta... ta... khó thở quá ... "



Thời khắc hủy diệt lực lượng bao trùm toàn bộ Thông Thiên Đại Lục lúc, vô số đại năng run rẩy, hoảng sợ tràn ra thần thức bao phủ xem xét, càng là ý đồ câu dẫn thiên địa tương thông nhìn tới, thế nhưng thần thức mới tràn ra lập tức toái diệt, thiên địa quy tắc thì tựa như bị khóa chặt, vô số tiếng hét thảm vang lên, một số người tu vi hơi thấp một chút, dưới vĩ ngạn thiên uy ấy, hô hấp trì trệ khó thở.



Cũng tại Thông Thiên Đại Lục chỗ sâu, nơi này ngồi trên một cái lều nhỏ rách nát, bốn phía hoang tàn đổ nát, một lão giả hư ảnh mờ mịt lúc ẩn lúc hiện bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt của hắn như dung nạp tuyên cổ, trên thân khí tức thì hoàn toàn không có.



" Nghịch... Thiên... Cải ... Mệnh " Lão giả ánh mắt khó có thể tin, não hải oanh mình đứng lên, khuôn mặt chấn động không thể tưởng tượng nổi.



Hắn đang muốn đứng lên một khắc, có thể thân hình hình lúc này lại ngồi xuống, trầm mặc một chút nhìn phía xa, nội tâm phức tạp đến cực điểm.



" Người này, hay là không nên trêu chọc... tương lai của hắn, vô hạn thành tựu " Lão giả than nhẹ một tiếng, nguyên bản hắn đang muốn đi tới bái kiến, thế nhưng có thể không may bị đối phương không thích, hắn liền khó coi.



Coi như bây giờ đối phương nhỏ bé, nhưng hắn thì làm được gì, ngay cả Thiên Ý cũng không diệt nổi, huống chi là hắn.



Đông Lâm sơn mạch thời khắc này, không có phá hủy đi sơn mạch, hết thảy như bình thường, dưới thiên ý lực lượng, có quy tắc nơi đây bao phủ, xung quanh hết thảy không bị sao, mà những thiên lôi ấy không nhắm vào đại địa, mục tiêu của nó là Huyền Táng.



Trên thương khung tam xoa kích hủy thiên diệt địa âm vang chấn động, lấy một tốc độ xuyên phá thời không, siêu việt chớp mắt thời gian đánh tới Huyền Táng thân thể bên ngoài thánh quang bao phủ.



Theo tam xoa kích hủy diệt đánh tới, trên bầu trời thiên uy lúc này ảm đạm vô cùng, rất nhanh nó sẽ biến mất, có thể biến mất trước khi, tận mắt nhìn thấy Huyền Táng thi thể biến mất.



Oành Oành Oành... Ầm Ầm Ầm.....



Vô cùng vô tận thanh âm rung trời oanh minh bạo phát, toàn bộ Thông Thiên Đại Lục rung chuyển động đất, tựa như kinh đào hải lãng, bài sơn đảo hải rung động, vô số sinh linh bị tiếng đinh tai nhức óc này chấn phun máu tươi, đầu váng mắt hoa nằm rạp xuống đất, sắc mặt khiếp sợ.



Thời gian kéo dài hết nửa ngày, trong nửa ngày đó, đối với sinh linh như địa ngục trần gian, như nghìn năm, vạn năm đồng dạng, có thể đối với Huyền Táng mà nói, thân thể của hắn tràn ra tham lam mãnh liệt, rất không cam lòng.



Trên bầu trời Thiên Ý lúc này gào thét, có thể nó không phải là Thiên Đạo, cho nên mắt thấy Huyền Táng tựa như khinh thường tham lam cái kia, nó chỉ có thể phẫn nộ tan biến mất.



.



.



.


Huyền Thần - Chương #7