Cải Mệnh


Người đăng: VoDichDaoTac

Đông Lâm sơn mạch nằm thuộc Phong Thiên Huyện, nơi đây một mảnh rừng rậm vô ngần bát ngát, ẩn giấu bên trong những thân cây có hai bóng người đang phi nhanh, bọn hắn trên thân mặc huyền bào lam y, trên vai một người trong đó có khiêng một bộ thi thể thiếu niên.



" Thật là đáng thương tiểu tử, đúng là bất hạnh a " Tên khiêng thi thể không nhịn được than nhẹ một câu, nhìn đến khuôn mặt trên mi tâm một lỗ thủng thiếu niên về sau, ánh mắt đáng thương.



" Thảm a, ai kêu hắn là con của Phụng Niệm kia chứ " Người thanh niên còn lại cũng không nhịn được lắc đầu đáng tiếc, dù sao thiếu niên trên người thân phận quá mức nhạy cảm, không thể không kinh động bọn hắn tâm trí đi chú ý một phen.



" Thôi, dù sao hắn cũng chết rồi, chúng ta cũng nên đưa hắn đi mai táng ở đây, coi như hoàn thành hắn một lần tâm nguyện cuối cùng " Tên thanh niên trầm mặc lắc đầu một lúc, nhẹ nói một tiếng.



Hai người bọn họ cứ như vậy một đường phi nhanh, đi tới chỗ sâu sơn mạch địa phương!.



Thời khắc này cũng tại bên trong Đông Lâm sơn mạch, một góc nào đó chỗ sâu, có bốn đạo thân ảnh mặc hắc bào, ba nam một nữ, nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp tuyệt trần, bọn hắn ánh mắt không chuyển nhìn về phía trước một mảnh bình địa, phía trên đó còn lưu lại khí tức khủng bố.



" Công chúa, bia đá cũng bị Thiên Cực Tông chuyển rời, nơi đây cũng chỉ còn lại một vùng bình địa, chúng ta đến nơi đây làm gì " Ba người thanh niên hắc bào nghi hoặc hỏi.



Bọn họ thân là người Đại Chu hoàng triều, thế nhưng dù sao cũng là thế lực phàm tục, muốn so sánh với tiên môn như Thiên Cực Tông, đơn giản không chịu nổi một kích.



Về phần bia đá này, lúc trước xuất thế tại Đông Lâm sơn mạch, không có bất kỳ một hiện tượng kinh thế nào, thường nhân rất khó phát hiện, chỉ có những đại năng cao tầng tu vi, dựa vào thiên địa tương thông tới thăm dò, từ đó mới có thể phát hiện tới sự việc này.



Hiển nhiên trong Đại Chu quốc, cũng có một người phát hiện đi ra bia đá xuất thế, đó là lão tổ của bọn hắn, nhưng bọn họ thế lực đơn bạc, không thể sánh ngang với Thiên Cực Tông quái vật khổng lồ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bia đá bị cướp đi.



Trên thực tế, Thiên Cực Tông cũng nằm bên trong lãnh thổ của Đại Chu quốc, thế nhưng hết thảy cần đến thực lực đi giải quyết, nếu bây giờ Thiên Cực Tông muốn đánh giết Đại Chu mà nói, bọn họ cũng chỉ có thể tuyệt vọng mà thôi.



" Đây là lão tổ ý chỉ, cho dù không có tìm ra được gì, chúng ta cũng phải xem xét..." Nữ tử che mặt không quan tâm nói một câu, nàng nói đến dừng lại một chút.



" Về phần tại sao chúng ta bị cử đi, đó là chỉ có Hóa Đan cảnh trở xuống mới có thể tiến vào, điều này các ngươi cũng nên cẩn thận từ xa quan sát " Nữ tử tựa như nghĩ tới điều gì, lạnh nhạt nói một câu.



Nữ tử nhìn chằm chằm vào vùng bình địa san bằng có khí tức khủng bố lưu chuyển kia, con ngươi ngưng trọng, đang muốn tiến tới một cái thì phía sau ba người thanh niên sắc mặt khẽ biến, quay đầu phía sau quát lạnh một tiếng.



" Ai "



Theo ba người thanh niên quát lạnh, bên trong ẩn chứa tu vi kinh người trùng kích tới, bỗng nhiên phía sau truyền ra một tiếng đau đớn thảm thiết, ba người thanh niên đang muốn triển khai công kích thì có hai thân ảnh đi ra.



" Khoan đã, chúng ta là Huyền gia người "



" Đúng vậy, chúng ta là Huyền gia, lần này có việc đột xuất đi ngang qua đây "



Chậm rãi đi ra, xuất hiện trước bốn người ba nam một nữ là hai tên thanh niên, bọn hắn trên thân khí thế không yếu, thế nhưng so sánh với ba người thanh niên thì hoàn toàn kém xa, tựa như ngang bằng nữ tử che mặt kia.



" Nói, các ngươi có việc gì " Một người bên trong nam tử hắc bào lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào hai người kia, chỉ cần đối phương hơi một chút mờ ám, hắn cũng không ngại một chưởng vỗ bạo.



Không lâu sau đó, nghe hai người nói ra tất cả sự tình, ba người thanh niên kia khuôn mặt mới hòa hoãn một chút, dù sao hai người kia cũng là Huyền gia người, không nói thực lực ngang bằng Đại Chu, thế nhưng bọn hắn thực sự muốn gây chiến thì bỏ ra đại giới cũng không nhỏ, song phương thế lực coi như có ý tứ.



Nữ tử che mặt thủy chung từ trước không quan tâm đến, khi nghe tới Huyền gia hai người kể lại về sau, mày đẹp khẽ nhíu, ánh mắt cuối cùng nhìn lên thi thể thiếu niên trên vai thanh niên đang khiêng.



" Có thể cho ta xem mặt hắn một chút " Nữ tử che mặt đạm mạc nói một tiếng, nàng không hiểu sinh ra một chút tò mò đối với thi thể này.



Ba người thanh niên áo đen kinh ngạc, Huyền gia hai người cũng là vui vẻ không để ý, trực tiếp ném xuống thiếu niên thi thể trên mặt đất, cho bọn họ xem.



" A, là tên tiểu tử lúc trước "



" Cái này ... "



" Hắn thế mà là con hoang của Huyền Phi "



Ba người thanh niên thủy chung lạnh lùng âm lãnh cũng không nhịn được một ngụm lãnh khí, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn thi thể thiếu niên trước mắt.



Thiếu niên này chính là Huyền Táng lúc trước bên trong Âm Dương Điếm ma sát với bọn họ, còn dám cả gan phạm tội khi quân!.



" Hắn là bị Huyền Phi giết chết sao " Nữ tử che mặt lộ ra đôi mi nhíu lại, nàng cũng có chút khó tin nhìn thiếu niên trước mắt bị một lỗ thủng trên mi tâm này, hỏi lại một lần nữa Huyền gia, Có thể hết lần này tới lần khác chắc chắn về sau, bày trước mặt nữ tử che mặt lại kinh ngạc hơn sự thật không thể phủ nhận.



Nữ tử che mặt hít một ngụm khí lạnh, trong con mắt có thương tiếc nổi lên, vung đi trong lòng tạp niệm về sau, quay người lại nhìn về phía bình địa san bằng chuyện chính đến đây, khuôn mặt không thể thấy ba động.



Ba người thanh niên cũng là trầm mặc hồi lâu, không có để ý tiếp, thực sự là đối với bọn hắn mà nói, Huyền Táng không có quan hệ gì lớn, lúc trước hắn có thể làm cho công chúa để ý tới, đối với bọn hắn coi như có chút ấn tượng mà thôi.



Huyền gia hai người cũng không muốn lưu lại đây một chút nào, áp lực từ ba người thanh niên trên thân quá cường hãn, để lòng hai người hoảng sợ, mau chóng khiêng đi Huyền Táng thi thể lao nhanh về phía trước.



Đợi hai người Huyền gia đi về sau, nữ tử than nhẹ một tiếng lắc đầu, cũng là có một chút không hiểu đối với Huyền Táng sinh ra lòng thương cảm, phải biết nàng từ nhỏ đối với mọi chuyện luôn luôn lạnh nhạt đạm mạc, thế nhưng từ khi bị đạo tâm kiên định của hắn thể hiện đi ra, nàng đối Huyền Táng tò mò cùng hiếu kỳ.



. . . . .



Tại một thác nước chảy ồ ạt bên trong sơn mạch, hai người thanh niên khiêng thi thể Huyền Táng cuối cùng đổ mồ hôi hạt, một người trong đó tựa như nản ý nói " Mệt chết ta đi được, dù sao cũng chỉ là thi thể, ném hắn ở nơi đây cũng không ai biết a "



" Cũng đúng " Người thanh niên còn lại con ngươi lập lòe, ném xuống thi thể Huyền Táng bên cạnh thác nước, không chút quan tâm xoay người rời đi.



Trong nháy mắt, chỉ còn lại một bộ thi thể bên trong vùng hoang vu sơn mạch này, chỉ sợ không thoái hóa thân thể cũng bị dã thú ăn mất, có thể cũng không ai đi quan tâm một cái thi thể người chết làm gì!.



Thời gian cứ như vậy trôi qua, thấm thoát cũng đi qua hai ngày, một ngày này tại phía thác nước không còn cô đơn một bộ thi thể lạnh buốt nữa, bên cạnh hắn xuất hiện là... một con khỉ nhỏ.



Nó khuôn mặt lém lĩnh ngồi trên ngực thiếu niên gầy yếu lạnh buốt kia, không nhịn được rơi xuống một giọt nước mắt... đó là " Lệ Khỉ "



Con khỉ này tên là Tiểu Ma, lúc trước Huyền Táng chết đi ở Huyền gia, nó bị một tên nữ tử gia tộc bắt lấy, trong đau thương cái chết của Huyền Táng, Tiểu Ma âm thầm trốn ra khỏi Huyền gia, nhưng nó không biết Huyền Táng thi thể bị mang đi đâu.



Nó ánh mắt buồn bã, bi thương hiện lên, trong lúc không cam lòng tìm kiếm khắp nơi không thấy, cuối cùng chỉ có thể tự chạy về Đông Lâm sơn mạch, ai ngờ bên trong, nó một lần đi ngang qua thác nước... phát hiện hắn thi thể.



Giờ phút này, xung quanh thi thể có rất nhiều hoa quả, chiếm trong đó nhiều nhất là Đào, hiển nhiên trước kia Huyền Táng rất thích ăn đào!.



Tiểu Ma rơi xuống lệ khỉ, nó toàn thân nhỏ cũng trở nên gầy yếu đi, nó cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh thiếu niên thời gian này, có lẽ đợi hắn một ngày nào đó, toàn thân mục nát thối rữa da thịt, trở thành một bộ thây khô.



. . . .



Đêm xuống ngày thứ ba Huyền Táng chết đi, thương khung thiên lôi oanh minh, phong vân gào thét cuồn cuộn không dứt thổi qua Đông Lâm sơn mạch, một cỗ kinh khủng ý chí trực tiếp bao phủ lại Đông Lâm sơn mạch, thời gian không gian bên trong tựa như đình chỉ, nếu như có tu sĩ thần thức quan sát đi vào cũng không phát hiện cái gì, thậm chí đến thiên địa ngoại giới cũng ngăn cách lại, nó như lạc vào một vùng không gian khác động dạng.



Cỗ ý chí khủng bố này, là Thiên Ý!.



Thiên Ý ẩn giấu bên trong thiên lôi oanh minh dày đặc, như ẩn như hiện một con mắt nhìn xuống Đông Lâm sơn mạch, mà mục tiêu của nó, khóa chặt một thi thể thiếu niên bên thác nước, âm tình bất định nhìn ngóng.



Chỉ thấy trên thi thể thiếu niên này nguyên bản da thịt đang thối rữa, giờ khắc đây chậm rãi truyền ra một vòng nhàn nhạt thánh quang bao bọc lấy, nhận được thánh quang bao phủ, trên thân thi thể đột nhiên như trở lại thời gian, khí tức không ngừng bị kéo lên, giống như đang muốn... nghịch thiên cải mệnh.



Trên bầu trời Thiên Ý lúc này bạo phát phẫn nộ ý chí, thiên lôi gào thét kinh thiên động địa, cuồng phong kinh thế như những nhát dao, bọn chúng mục tiêu chính là thiếu niên thi thể này.



Thiên Địa oanh minh long trời lỡ đất, phong vân lôi vũ ngập tràn sát khí bao phủ thiên địa, kinh hãi thế tục hủy thiên diệt địa tràng cảnh hội tụ, giống như chỉ cần một kích của nó tới nói, không những Đông Lâm sơn mạch, ngay cả Đại Chu quốc khổng lồ lãnh thổ cũng trong nháy mắt tan thành mây khói.


Huyền Thần - Chương #6