Nhân Quả


Người đăng: VoDichDaoTac

Thân hình có chút chật vật gầy yếu thiếu niên cùng trên vai một con khỉ nhỏ chậm rãi bước vào, hắn khuôn mặt có chút anh tuấn, trên đó hiện lên một vẻ cương nghị, ánh mắt đen kịt như thâm uyên, bộ tóc dài ngang hông đen nhanh.



Hắn chính là Huyền Táng.



Hiển nhiên từ lúc bước tới Huyền Thiên Sơn một khắc, cảm nhận được bên trên có một cảm giác huyết mạch tương liên kia, giống như 16 năm trước đồng dạng một tràng cảnh, Huyền Táng nội tâm phức tạp, hắn nguyên bản cũng không muốn đi tìm phụ thân hắn, cuối cùng có thể hắn cũng muốn giải thoát đạo nhân quả này, cho dù phụ thân của hắn có chấp nhận hay không, hắn vẫn muốn đi tới gặp mặt giải quyết một lần.



Càng làm cho Huyền Táng phức tạp là, khi hắn đến Huyền gia, nói lên tên gọi phụ thân của mình, nhìn tới phản ứng mọi người bên trong, hắn rốt cuộc biết, phụ thân của hắn là gia chủ Huyền gia, địa vị cao không lường được, đúng lúc đó, hắn nội tâm không hiểu dâng lên một cổ đắng chát, một cổ cô độc từ đó sắp phát sinh xảy ra.



" Ngươi là ai " Huyền Long ánh mắt hờ hững quét tới, trong lúc các trưởng lão khuôn mặt nghi hoặc kia, nhàn nhạt nói.



Có thể đối mặt với Huyền Long lời nói, hắn nhìn cũng không nhìn, Huyền Táng gắt gao chằm chằm vào thân ảnh nam tử trung niên trên đài cao đang chấn động thần sắc kia, bình tĩnh thốt lên một câu " Mẫu thân của ta... là Phụng Niệm "



Thiếu niên dứt lời một khắc, trong đại điện nguyên bản trầm mặc lập tức ồn ào xôn xao, ánh mắt bọn hắn liền nổi lên khinh miệt cùng chán ghét, tựa như chuyện ngày đó phát sinh, hầu như không ai không biết.



Nam tử trung niên trong lòng hơi chấn động, cảm nhận được huyết mạch tương liên một khắc, đôi mắt phức tạp xẹt qua, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh hắn lại ổn định tâm thần, bên trong không có một tia tạp niệm nói " Ngươi tên là gì "



" Huyền Táng " Thiếu niên gầy yếu bình tĩnh nói, đối với những người xung quanh phản ứng, hắn hoàn toàn không để ý, giờ phút này nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của nam tử trung niên, trong lòng có thật vọng nổi lên.



Nam tử trung niên nhẹ gật đầu một cái, trong mặt khó thấy có chút chán ghét hiển hiện, nói " Huyền Táng sao, rất tốt, có thể từ nay về sau ngươi cũng không cần gọi là Huyền Táng nữa... gọi là Phụng Táng đi "



" Tại sao " Huyền Táng sắc mặt cố trấn định bình tĩnh, nghe tới nam tử trung niên nói, trong lòng hắn nổi lên nghi hoặc, hắn thực sự không biết bên trong ẩn tình rốt cuộc là như thế nào, năm đó hắn sinh ra một khắc, mẫu thân liền qua đời, đối với phụ thân cùng phụ mẫu mọi chuyện, hắn không biết.



" Chẳng lẽ con tiện nhân kia chưa nói cho ngươi biết, năm đó xảy ra " Trung niên nam tử sắc mặt lạnh mỉa mai nói, nhìn Huyền Táng tựa như một thằng ngốc đồng dạng.



Huyền Táng chậm rãi nhắm lại đôi mắt, giấu đi trong đó một vẻ đau thương, từ từ mở ra về sau, nhẹ giọng nói " Mẫu thân ta, đã chết "



Hắn nói, không phải làm không khí trong đại điện bi thương lên, mà là xuất hiện một tiếng cười lạnh, cười trên nỗi đau của người khác, hết thảy biết mẫu thân thiếu niên chết về sau, bầu không khí trở nên hả hê.



" Chết rồi sao, ta còn tưởng rằng, nàng đã biết gia tộc mình hủy diệt như thế nào " Nam tử trung niên trên đài cao khuôn mặt hờ hững lạnh nhạt, cảm thấy có chút đáng tiếc.



Huyền Táng não hải vào lúc này chợt ông một tiếng, bên trong cuồn cuộn dâng lên sóng lớn ngập trời, một cổ sát khí trong lòng nổi lên, nhưng sinh sinh bị hắn đè xuống, cố gắng bình tĩnh nói " Huyền Phi gia chủ, xin ngài cho ta biết rõ mọi chuyện "



Lúc đầu Huyền Táng nguyên bản trong lòng suy nghĩ hai chữ phụ thân như thế nào, nhưng tại một khắc nam tử trung niên nói lên câu nói kia, hắn đã biết, trên đời này, mình không có phụ thân, có lẽ hắn bây giờ muốn biết, chính là năm đó sự việc.



Nam tử trung niên này tên là Huyền Phi, gia chủ của Huyền gia!.



Huyền Phi trầm ngâm trong chốc lát, tựa như đi về với thời gian mười mấy năm trước, hờ hững nói " Cũng tốt, ta sẽ cho ngươi biết sự thật ! "



Hắn dừng lại một chút , nói " 20 năm trước, ta là thiếu chủ của Huyền gia, là người kế vị chức gia chủ gia tộc, lúc đó Huyền gia phải phụ thuộc vào Phụng gia khổng lồ, có thể chúng ta không cam tâm sống dưới cái bóng của Phụng gia các ngươi, cho nên ta mới tiếp cận, lợi dụng con gái của tộc trưởng Phụng gia ... "



" Mẫu thân người, đó là Phụng Niệm nàng là con gái của tộc trưởng, vì thế ta đã lợi dụng tiện nữ ngu ngốc kia thực hiện kế hoạch, trong lúc vô tình đó để nàng mang thai ngươi, có thể nói ngươi là phiên bản lỗi của ta ... "



" Nguyên bản ta muốn để con tiện nữ kia chứng kiến gia tộc của nàng bị chính tay ta hủy diệt, thế nhưng đáng tiếc vì không tiếc sinh ra ngươi tạp toái này, thế mà từ bỏ đi sinh mệnh bẩn thỉu của mình "



Huyền Phi đứng trên đài cao chắp hai tay sau lưng, ánh mắt hờ hững quét tới, mỉa mai lời nói truyền khắp đại điện, thậm chí còn bị hắn dung nhập tu vi, quanh quẩn bốn phía Huyền gia.



Biết tất cả mọi sự việc về sau, Huyền Táng bên ngoài cứ việc sắc mặt bình tĩnh, nhưng bên trong hắn đã sát cơ ngập trời, mỗi lời nói của Huyền Phi truyền tới, tựa như đánh sâu vào bên trong tâm linh của hắn, tựa như muốn sinh sinh tạo ra một đạo tâm ma, mãi mãi làm hắn đau khổ tới chết, không thể ngóc đầu lên được.



Thế nhưng hết lần này tới lần khác, lời nói của Huyền Phi như muốn sinh tạo tâm ma kia, thế mà lại bị một đạo huyền bí quang mang trong tâm linh Huyền Táng triệt tiêu, không chịu nổi một kích.



Huyền Táng hít sâu một hơi, nói đến hắn cũng muốn chấm dứt đợt nhân quả này, Phụng Niệm cùng Huyền Phi quan hệ hắn không nói tới, thế nhưng cuối cùng hắn cùng Huyền Phi quan hệ cha con, cũng nên giải quyết.



" Gia chủ, nói đến như vậy, ta cùng Huyền gia, cùng ngươi không có quan hệ gì " Huyền Táng nhắm lại hai mắt, không nhìn những ánh mắt mỉa mai khinh thường kia, chậm rãi nói một câu.



" Đúng thế, ngươi rất thông minh, thế nhưng dù sao trong người ngươi cũng có huyết mạch Huyền gia, cho nên ngươi ... " Huyền Phi nói tới đây, ánh mắt lóe lên hàn mang, có thể không đợi hắn nói hết, thiếu niên khoát tay chặn lại.



" Cho nên, ta sẽ không được phép xuất hiện trên đời " Huyền Táng bình tĩnh nói một câu, hắn trong mắt không có chút nào sợ hãi, nội tâm của hắn cũng không có bất cứ một tia tạp niệm nào chiếm cứ, cứ như xuất hiện một một làn thánh quang phổ độ lấy tâm linh hắn.



Huyền Phi trong mắt tán thưởng một cái người thông minh, bốn phía trưởng lão, tộc lão bên trong cũng là tán thưởng không thôi, trong mắt âm thầm gật đầu thiếu niên hiểu chuyện, một số người bên trong đó trên thân khí thế từ từ đề cao, như muốn lập tức ra tay.



Huyền Táng hắn cũng biết kết quả diễn ra, giờ khắc này hắn không sợ hãi, đây chính là vận mệnh của hắn, mở ra hai mắt nhìn lên đài cao trung niên nam tử, nói lên một câu cuối cùng " Có thể cho ta chết ở Đông Lâm sơn mạch sao, nơi đó là quê hương của ta "



Hắn biết bản thân đứng trước một đám tu sĩ tu vi kinh người này không chịu nổi một kích, đường nào cũng chết, dù sao chết ở quê hương sinh ra vẫn tốt hơn nhiều.



" Có thể, dù sao ngươi cũng mang trong ta huyết mạch khí tức, ta sẽ thực hiện cho ngươi di nguyện cuối cùng " Huyền Phi hơi trầm mặc một chút nói, trong mắt lóe lên một vẻ tàn nhẫn.



Cùng lúc Huyền Phi một chỉ điểm xuống, giữa mi tâm Huyền Táng có một cái lỗ máu tuôn ra, trong mắt của hắn ý thức bắt đầu mơ hồ, sau đó hai mắt bị hắc ám bao phủ lại, trong chớp mắt này, những ký ức quá khứ như tua lại trong đầu hắn, nơi hắn được sinh ra, nơi hắn được ôm ấp trong lòng bàn tay của nữ tử xinh đẹp, hết thảy quay lại quá khứ bao phủ.



Cùng lúc đó một hình ảnh nam tử xuất hiện trong đầu hắn, đó là Huyền Phi, phụ thân của hắn, một khắc này, Huyền Táng đã biết, chính mình nhân quả ở giữa hai người đã chặt đứt, từ đó về sau không còn bất cứ một quan hệ nào, thế nhưng hắn cũng đã chết.



Huyền Phi là phụ thân của hắn, là người tạo ra hắn, giúp hắn có một sinh mệnh trên đời này là Nhân.



Huyền Phi là phụ thân nhưng không nhận hắn là hài tử, giết chết hắn, đây là Quả.



Có thể nói theo một cách nào đó nếu muốn trả hết đạo Nhân Quả hai chữ này, trừ phi Huyền Táng một đời không ngừng hiếu thảo, lấy phụ thân của hắn tựa như núi thái sơn, có thể mãi mãi cũng không thể trả hết, trừ khi Huyền Phi chết, chết trong toại nguyện của đối phương.



Thế nhưng lần này thì khác, Huyền Phi chủ động không nhận hắn làm hài tử, thậm chí còn muốn giết hắn, lấy đối phương gieo xuống chữ Nhân kia theo đó bị phá bỏ, chữ Quả cũng theo đó đi theo.



Như thế quan hệ giữa hai bên theo Huyền Táng chết đi, hết thảy bị xóa bỏ, Nhân Quả từ đó bị chặt đứt !.



" Nhân Quả chặt đứt, tâm linh giải thoát, khởi nguyên hai chữ kiên định, đạo tâm thiên cổ bất diệt "



Ngay trong lúc ý thức linh hồn của Huyền Táng sắp bị triệt triệt để để bị bóng đêm bao phủ, một đạo mờ mịt thánh quang truyền ra tiếng nói mơ hồ, trực tiếp bao phủ toàn bộ lại linh hồn tâm linh của hắn, biến mất không thấy.

.

.

.


Huyền Thần - Chương #5