Tâm Của Ta, Không Làm Được


Người đăng: VoDichDaoTac

Đang ăn uống bên trong khách điếm, Huyền Táng sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhìn thấy bên cạnh con khỉ nhỏ không biết từ lúc nào chạy sang bên bàn nữ tử che mặt, hơn nữa tư thế của nó còn rất ngông cuồng, hắn không chút do dự quát lớn.



" Tiểu Ma, mau quay lại "



Thực sự là Huyền Táng nguyên bản không muốn để ý nhiều việc quanh đây, càng là âm thầm đánh giá nữ tử này, biết đối phương không tầm thường về sau, hắn đã tự nhủ không nên trêu chọc vào, thế nhưng Tiểu Ma hành động, để hắn không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ.



Cùng lúc đó, phía không xa ba tên hắc bào thanh niên nam tử sắc mặt cũng khẽ biến, nhưng lại không có hành động gì, bọn hắn biết tính tình công chúa nữ tử, thế là chỉ một mặt có chút âm trầm quét Huyền Táng một cái.



Tiểu Ma cũng giật mình một cái, biết chính mình chột dạ, không chút do dự, khuôn mặt lém lĩnh biến sắc, thân hình khẽ động, nhảy một cái trở về bả vai Huyền Táng, như đang hiểu ý của hắn, ánh mắt nó cầu xin hướng về phía nữ tử che mặt đối diện.



" Ồ, thật là đáng yêu tiểu khỉ " Nữ tử vầng trán hơi điểm, chậm rãi buông xuống đôi đũa, một đôi mắt phượng sáng như tinh thần nhìn lại.



Huyền Táng sắc mặt áy náy, có thể nội tâm hắn lại vô cùng âm tình bất định, hắn cảm nhận bầu không khí lúc này trở nên vô cùng kìm nén, phía không xa càng là có sát cơ lập lòe, thế nhưng hắn biết chỉ có biểu hiện trước nữ tử này, mới có thể làm mình sống sót.



Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.



Nữ tử nhìn lại phát sinh trong nháy mắt, Huyền Táng cũng không ngồi ngây ngốc một chỗ, lập tức đứng lên đi ra khỏi bàn tới phía trước nữ tử ôm quyền một xá, cắn răng nói.



" Cô nương, chuyện này có chút mạo phạm, xin được lượng thứ "



Đối với Huyền Táng thành khẩn tạ tội, nữ tử nhìn cũng không nhìn hắn một cái, ánh mắt đảo qua Tiểu Ma về sau, trong đó hơi có chút hứng thú hiện lên, chỉ tay về phía nó, nhàn nhạt nói.



" Con khỉ này, ta muốn "



Nghe đến nữ tử che mặt nói, Tiểu Ma sắc mặt sợ hãi, vội vàng bò lại phía sau lưng Huyền Táng, tựa như ẩn nấp khỏi ánh mắt của nữ tử kia.



Mà Huyền Táng lúc này trong lòng cũng khó coi, dù sao Tiểu Ma cũng là người bạn gắn liền với tuổi thơ của hắn, giờ phút này kêu hắn giao ra mà nói, đó là hoàn toàn không có khả năng.



Cũng có thể trong đại não hắn lóe lên một ý nghĩ, nếu giao ra Tiểu Ma mà nói, sợ là nó lành ít dữ nhiều, chẳng khác nào gián tiếp hại chết bạn thân của mình!.



" Không được, nó là người bạn thân thiết của ta " Huyền Táng dùng sức cắn răng, trong lòng có chút lo sợ đối phương dùng vũ lực cưỡng ép cướp đi, thế là ngoài nói thế, nhưng trong đầu lại không ngừng thôi diễn.



Cuối cùng nữ tử ánh mắt cũng nhìn lại phía hắn, trong đôi mắt không có ba động gì, thế nhưng tựa như thâm uyên đen kịt, để Huyền Táng nhìn không thấu.



" Lấy một con súc sinh làm bạn, đây là ngươi giả dối a " Nữ tử mặt không biểu tình, nói.



" Nó không phải là súc sinh, nó là bạn của ta " Huyền Táng lắc đầu phản bác, hắn mặc dù sợ hãi trong lòng, thế nhưng muốn kêu Tiểu Ma là súc sinh, hắn không thể làm được.



Trong đời của hắn có một số chuyện, không thể làm trái với lương tâm, mà một trong số đó, chính là vứt bỏ Tiểu Ma.



" Tiểu tử, ngươi muốn chết, dám ăn nói vô lễ " Phía không xa ba thanh niên trong mắt sát cơ lập lòe, nếu không phải chưa có ý chỉ của nữ tử kia, sợ là bọn chúng đã tiến tới một chưởng vỗ bạo thiếu niên.



Có thể đối với ba người bọn họ kinh người sát cơ kia, Huyền Táng lại sắc mặt bình tĩnh, hắn cần lưu ý trước mắt này, hay là nữ tử trọng tâm, chỉ cần nữ tử này bỏ qua, hết thảy mọi chuyện không sao hết.



Giờ phút này nguyên bản thanh lãnh đạm mạc nữ tử che mặt, đột nhiên truyền ra một nụ cười yếu ớt, làm cho toàn bộ Âm Dương Điếm lập tức yên tĩnh ngưng trệ lại, dù là phía không xa ba tên thanh niên cũng tròn mắt, khó có thể tin.



" Nó làm mất nhã hứng của ta, ta muốn giết nó " Nữ tử tiếng cười yếu ớt vừa dứt, lại nói một câu, trong đó ẩn chứa băng hàn vạn năm không thể hòa tan.



Phía xa ba người thanh niên ánh mắt chớp động, trên thân khí thế trực tiếp quật khởi, giống như chỉ cần nữ tử ra lệnh một cái, không những con khỉ kia, thậm chí ngay cả Huyền Táng liền ăn một kích chi địch, chết không thể nắm mắt.



Mặc kệ hết thảy phát sinh biến hóa xung quanh, mặc kệ nữ tử này lời nói, Huyền Táng trầm mặc, hắn chỉ im lặng như vậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử, muốn hắn lựa chọn sinh mệnh cùng Tiểu Ma, hắn không thể chọn, hắn cũng không muốn nghĩ tới làm gì.



" Ta nói lại lần nữa, giao ra con khỉ kia " Nữ tử che mặt tức khắc không kiên nhẫn, nhìn cũng không nhìn Huyền Táng gắt gao ánh mắt, cầm lên một chén trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm.



Bầu không khí như đông đặc, vô số người âm thầm lắc đầu cảm thán, bọn hắn không ngờ rằng, chỉ vì một con khỉ, thiếu niên này có gan đắc tội kinh khủng tồn tại bí ẩn như vậy, như thế là đang lấy cái chết đi ra đánh đổi.



" Chi chi " Tiểu Ma sau lưng Huyền Táng ánh mắt đỏ lên, nó rất thông minh, giờ phút này như nhận ra nguy hiểm sắp phát sinh, nó chỉ có thể đau thương đi tới nữ tử trước mặt.



Nhìn xem bộ dáng đáng yêu vô cùng ngồi co rụt lại trên bàn ăn, nữ tử che mặt cười cười, nói " Ngươi ngoan lắm "



Nàng nói lên, đang muốn nâng lên đôi bàn tay ngọc chạm vào đầu nó thì một cánh tay nhanh như chớp ôm đồm kéo Tiểu Ma trở lại, đưa nó vào trong ngực của mình.



Nữ tử che mặt sững sờ, thân thể cứng ngắc lại, hiển nhiên không nghĩ tới thiếu niên trước mặt thế mà dám hành động như vậy, sát na nàng trong đôi mắt có một chút sắc giận nổi lên.



" Tiểu tử ngươi dám "



" Muốn chết "



" Ngươi dám khi quân "



Đồng loạt ba thanh niên hắc bào sát khí bắn tung tóe, trên thân khí thế gào thét, chấn nát vụn xung quanh một chút bàn gỗ, bốn phía một chút người phụ cận không kịp đề phòng, nhao nhao phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc kinh hoảng bỏ chạy.



Ba người đang muốn đồng loạt xuất thủ, một tiếng nói lạnh lùng vang lên " Đủ rồi "



Nữ tử lạnh rên một tiếng, bầu không khí lúc này mới trở nên thả lỏng một chút, nàng ánh mắt có chút tức giận nhìn Huyền Táng, thế nhưng lại không nói gì.



" Ta từ nhỏ cô độc, lớn lên gắn liền một người bạn, chỉ cầu cô nương lượng thứ, tâm của ta... không làm được " Huyền Táng chậm rãi nhắm lại đối mắt, giờ phút này hắn còn đầu nghĩ tới sinh tử bản thân, duy nhất một ý niệm trong đầu hắn, đạo tâm tiềm thức.



Huyền Táng lúc này khuôn mặt không chút nào sợ hãi, cũng không cần đối phương cho phép, ôm quyền một cái, từ từ quay người, bước đi ra khách điếm.



Hắn biết ở lại cũng vô dụng, sợ là kéo theo nhiều phiền phức, dù sao bản thân cũng đã đắc tội đối phương, hắn cũng không ngại một lần nữa đắc tội, lấy bọn hắn thực lực, muốn giết tới thì vô cùng dễ dàng, có thể hắn không sợ.



Nhìn bóng lưng thiếu niên cất bước rời đi, nhìn bóng lưng ấy, để người ta không nhịn được sinh ra cô độc hình bóng, một bóng lưng tản ra đau thương tuổi thơ, hết thảy chỉ vì hai chữ cô độc đau thương.



" Người này... " Nữ tử kinh ngạc nhìn Huyền Táng rời đi, trong miệng lẩm bẩm tự nói, thế nhưng nàng phát hiện, bản thân mình nhìn không thấu... tâm của hắn.



" Thật là kiên định chi tâm " Nữ tử thì thào nói nhỏ, đợi thân ảnh Huyền Táng biến mất, nàng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, trở về thủy chung đạm mạc thanh lãnh, hết thảy phát sinh đều không có ba động.



Ba người thanh niên hung hãn trên thân khí thế cũng ổn áp trở lại, đến bây giờ bọn hắn vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, thường ngày lấy bọn hắn nhận thức tới, công chúa không phải loại người thế này, có thể nói tựa như ma nữ một dạng.



Có thể hết thảy lần này tới lần khác, sự tình vừa rồi quanh quẩn bên trong đầu của bọn hắn, để bọn hắn khắp mặt không thể tin nổi.



. . . . .



Bóng đêm hắc ám bao phủ, xung quanh Phong Thanh Trấn lập lòe ánh sáng đèn đuốc, người người nhộn nhịp huyên náo, tại một góc nào đó trên mái nhà, thiếu niên gầy yếu cầm trong tay một vò rượu nhìn mặt trăng.



Hắn ánh mắt cô đơn, tựa như nhớ tới sinh mệnh bản thân xuất hiện một khắc đầu tiên trên đời này, hắn ngắm nhìn mặt trăng, hắn nhìn thấy nụ cười hiền thục dịu dàng hư ảnh trong trí nhớ kia!.



" Huyền .... Táng " Một tiếng nói vang vọng bên trong tâm linh của hắn, vĩnh hằng bên trong, không thể nào xóa bỏ.



" Mẫu thân .... " Hắn nhớ tới ánh mắt đó, bên trong đau khổ đôi mắt giấu đi, càng tràn ngập tình mẫu tử bao bọc lấy hắn, hết thảy bao phủ tại trong tâm linh của hắn vĩnh hằng.



Bất tri bất giác, một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt, tựa như được ánh trăng tô điểm đi, long lanh tựa như nước trong nguồn chảy ra, hắn thì thào nói nhỏ.



" Mẫu thân, có một ngày, ta sẽ hồi sinh người, để cho người không còn đau khổ, để cho người vĩnh sinh bất diệt, để cho người mãi mãi vui vẻ trên đời này "



Huyền Táng đắng chát thì thào, những lời nói ấy phát ra bên trong tiềm thức của hắn, thánh khiết đến không thể thanh khiết hơn câu nói chân thật.



" Hết thảy chỉ cần ta mạnh lên, hết thảy chỉ cần ta trở nên có đủ khả năng, hết thảy chỉ cần ta... nghịch thiên cải mệnh "


Huyền Thần - Chương #3