Ngươi Cẩn Thận Một Chút


Người đăng: VoDichDaoTac

Tại một vùng biên giới sơn mạch thuộc Đông Lâm, thiếu niên bạch bào cũ kỹ toàn thân mệt nhọc đổ mồ hôi, nhìn đến vô cùng chật vật, hắn trên vai khoác một cái tay nải đựng đồ, từng bước đi tới phía bên ngoài không xa một thị trấn nhỏ.



Thiếu niên này là Huyền Táng, hắn từ bên trong thôn làng chỗ sâu sơn mạch xuyên thẳng đi ra, trong mắt một lòng hướng tìm phụ thân của mình.



" Cuối cùng cũng đi ra sơn mạch " Huyền Táng thở phào một cái nhẹ nhõm, ngoảnh đầu lại nhìn vô ngần rừng rậm sơn mạch, ánh mắt thoáng hiện một nét ưu thương.



Có thể hắn bình ổn lại về sau, ngắm nhìn trước mặt hoàng hôn chiều tà chiếu rọi, không xa cách đó là một thị trấn nhỏ, người đi ra vào tập nhập, trên đường phố bắt đầu được thắp lên những ánh đèn đẹp sáng, kết hợp với hoàng hôn tràng cảnh, xa xa xem lại, trông vô cùng tuyệt mỹ.



" Chi chi, chi chi " Đang muốn đi tới thị trấn, bỗng nhiên sau lưng hắn truyền tới một tiếng khỉ kêu, Huyền Táng lập tức nở nụ cười nhìn tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của mình, giống như đang ra hiệu.



Con khỉ nhỏ khuôn mặt lém lĩnh cực kỳ khẩn trương, từ trên cây chỗ xa rất nhanh chạy tới, nhảy lên bả vai Huyền Táng, biểu lộ vui sướng, khoa chân múa tay liên tục.



" Tiểu Ma, ngươi có muốn đi cùng ta a " Huyền Táng cười cười vỗ đầu con khỉ nhỏ, hiển nhiên biết rõ nó ý nghĩ, giờ khắc này hỏi lại một câu cho chắc chắn, dù sao lần này đi đường xa, không biết sẽ phát sinh ra những chuyện gì, hắn sợ Tiểu Ma sẽ nhớ nhà mà thôi.



Con khỉ nhỏ này là lúc hắn từ nhỏ quen biết trong rừng, hai người cùng nhau lớn lên, lâu ngày tương thông ý nghĩ lẫn nhau, nói tới con khỉ nhỏ này gắn liền với Huyền Táng tuổi thơ thì không sai chút nào.



Mà cái tên Tiểu Ma, chính là hắn đặt cho con khỉ nhỏ, bởi vì nhìn nó trên mặt vô cùng lém lĩnh, hơn nữa còn rất ma quái cùng giảo hoạt gia hỏa.



" Chi chi " Tiểu Ma kêu lên hai tiếng, ôm chặt lấy vạt áo thiếu niên, tựa như muốn đi cùng hắn.



" Đi thôi, đồng hành cùng ta a " Huyền Tàng cười cười vỗ đầu Tiểu Ma nói.



. . .



Đứng trong thị trấn một con đường, Huyền Táng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá xung quanh, hắn từ nhỏ sinh hoạt bên trong thôn làng, cách biệt hoàn toàn với nhân thế, đối với một ít văn minh ngoại giới, hắn vô cùng lạ lẫm.



" Ông chủ, cái này sợi dây chuyền bao nhiêu tiền " Huyền Táng xem xét xung quanh, phát hiện một sạp hàng trang sức, bị trong đó một sợi dây chuyền đá tinh xảo hấp dẫn tới.



" Không hơn không kém, 1 ngân lượng " Nhìn tới Huyền Táng mặt mũi quê mùa, trong mắt khó thấy tinh mang chợt lóe, chém như đinh đóng cột nói.



Huyền Táng gật gật đầu, đang muốn lấy ra một ngân lượng mua tới, thì bỗng nhiên bên cạnh một bà béo khuôn mặt có chút tiểu nhân khinh bỉ nói.



" Đúng là đạo đức giả, gặp người chất phát liền muốn lừa lộc " Bà béo khuôn mặt tiểu nhân khinh thường nói một câu.



Ông chủ kia sắc mặt khó coi, ánh mắt lạnh lẽo ngắm nhìn bà béo, hắn buôn bán không phải chỉ có chân thật, nếu như vậy hắn cũng không có cái chân buôn bán ở đây quanh năm, giờ phút này hắn nhìn thiếu niên nói.



" Chàng trai trẻ, đừng nghe mụ già này lắm mồm, đây là hàng tinh sảo, giá như thế là rất rẻ a " Ông chủ không quan tâm tới xung quanh, ánh mắt cũng có chút không kiên nhẫn nữa.



Huyền Táng trầm mặc, suy nghĩ đến chính mình trong thôn làng kinh lịch, giây phút này ánh mắt có chút cổ quái nhìn ông chủ sạp hàng, hắn cũng không chấp nhất gì lấy ra một ngân lượng đưa cho ông chủ, kèm theo một lời nói.



" Ngươi phải cẩn thận một chút "



Có thể ông chủ kia làm như không nghe, vội vàng nhận lấy một ngân lượng nội tâm đắc ý vô cùng, cho rằng lấy thiếu niên này quê mùa, ắt hẳn là người từ quê nghèo mới lên, không có thế lực gì to lớn, cảm nhận tới bên trong lời nói có uy hiếp, làm như không nghe.



Huyền Táng lắc lắc đầu, quan sát sợi dây chuyền đá, hài lòng đeo lên cổ, đi tìm tới một quán ăn lót dạ!.



Thiếu niên đi về sau, đúng lúc này, trên đường có một đoàn người cưỡi ngựa lao nhanh như chớp, cẩn thận quan sát kỹ... trong đó có ba nam một nữ, nam tử lộ ra thần kinh bách chiến, nữ tử thì đeo mạng che mặt, nhưng để người ta cảm nhận tới, tựa như khí chất tiên thiên lung linh vô cùng.



Theo sau bốn người này, thình lình còn kéo theo sáu người, toàn thân mặc một bộ áo thị vệ, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, để lòng người vì đó mà sợ hãi.



Có thể bọn hắn vừa mới một đường lao nhanh, trong đó phía sau một tên thị vệ cưỡi ngựa thân hình to lớn, đúng lúc không may vấp phải một tảng đá, cả người lẫn ngựa ngã nhào xuống, mà phương hướng... thế mà là sạp hàng ông chủ trang sức.



Rầm Rầm Rầm



Sạp hàng bị to lớn thị vệ cùng da thịt dày béo con ngựa trùng kích, lập tức đổ bể, chia năm sẽ bảy, đại lượng trang sức trực tiếp bay tứ phía, tán loạn trên con đường.



Ông chủ trang sức bị chấn bay ra một góc, đầu váng mắt hoa từ trong chật vật tỉnh lại, xem xét xung quanh mọi người hỗn loạn một khắc, la thất thanh.



" A, hàng hóa của ta, các ngươi đừng có lấy "



" Đừng có lấy a ... hàng hóa của ta "



Có thể mặc cho hắn kêu la thế nào, mặc cho hắn cướp lại thế nào, nhưng bốn phía thực sự quá nhiều người, chỉ trong phút chốc, toàn bộ trang sức, đặc biệt là những hàng hóa đắt tiền, bị người cướp đi mất.



" Hàng hóa của ta " Ông chủ nhìn trong tay mất đi gần như chín thành về sau, khắp mặt toàn bộ đều là tuyệt vọng, đẫn đờ nhìn bốn phía xung quanh mọi người lạnh nhạt thờ ơ.



Giờ phút này, từ trong chật vật nhất một tên thị vệ to lớn đi ra từ trong đống hỗn độn, sắc mặt hắn tức giận vô cùng, thầm mắng một câu " Mẹ nó, quả nhiên là ngày chó "



" Mau mau đền ta tiền hàng " Ông chủ sạp hàng bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, phẫn nộ quát tên thị vệ to lớn kia.



Tên thị vệ to lớn nguyên bản tức giận, thời khắc này bị ông chủ quát tháo, tâm tình vô cùng khó coi, hờ hững nói một câu.



" Cút, ngươi có biết ta là ai a "



" Ta cóc cần cần biết ngươi là, mau mau đền tiền " Ông chủ trang sức khuôn mặt trở nên dữ tợn, trong tức giận, hắn không còn lý trí đi cân nhắc, trực tiếp gào thét một câu.



" Muốn chết " Thị vệ to lớn trong mắt hung quang bắn ra, đeo trên hông của hắn một thanh đại đao bị rút ra.



Một đạo ánh sáng tức khắc lóe lên rồi biến mất, đầu của ông chủ trang sức kia lập tức rơi trên mặt đất, máu tươi từ bên trong cuồng phun, xa xa chấn nhiếp vô số đám người.



Bốn phía mọi người nguyên bản xem kịch hay lập tức nhao nhao cúi đầu, sợ phải đối mặt với cơn giận dữ của tên thị vệ to lớn này, cho đến khi tên thị vệ đi xa về sau, trực tiếp bộc phát oanh minh kinh hô.



" Người kia là, thế mà hung ác như vậy "



" A, ta nhận ra y phục thị vệ kia... hẳn là Đại Chu quốc người "



" Cái gì, là Đại Chu hoàng tộc ... "



Đám người sắc mặt đại biến, không nghĩ tới một nơi hẻo lánh như thế này, thế mà gặp phải người của hoàng tộc Đại Chu đi tới.



Trên thực tế, bọn hắn thị trấn này tên là Phong Thanh Trấn, cũng thuộc dạng bái nhập lưu thành thị mà thôi, coi như nằm trong vùng kiểm soát của hoàng tộc người, thế nhưng vĩnh viễn không được xem trọng.



Bây giờ tự nhiên toát ra một đám người hoàng tộc đi tới, tất nhiên gây ra một sự kiện không nhỏ oanh động, làm cho hết thảy người dân bàng hoàng không thôi!.



Bất quá đối với chuyện này, Huyền Táng hắn cũng không có liên quan gì, chỉ là một mặt có chút lo lắng nghĩ tới ông chủ sạp hàng kia mà thôi, thể nhưng hết lần này tới lần khác, bụng của hắn có chút cồn cào.



" Cũng nên tìm một cái khách điếm ăn uống qua đêm một cái " Huyền Táng thân ảnh đứng trên đường phố, tự nhủ một câu, cất bước đi tới một cái khách điếm không xa.



. . . . .



Âm Dương Điếm.



Bên trong khách điếm này người qua lại tấp nập, nhộn nhịp đông vui không tưởng, tại một góc bàn nhỏ phía cạnh cửa sổ, một tên thiếu niên khuôn mặt có chút ngây ngô đang không ngừng cắm đầu ăn.



Mà phía trên hắn một cái bàn lớn là bốn thân ảnh ba nam một nữ, mỗi người mặc một bộ hắc bào, trên thân có như ẩn như hiện chân khí vờn quanh, mỗi người khí chất đặc trưng khác biệt.



Duy chỉ có nữ tử đeo khăn che mặt là được chú ý nhất, cứ việc nữ tử này đeo khăn che, thế nhưng hấp dẫn không ít người xung quanh soi mói, hiển nhiên là một tuyệt thế nhan sắc nữ tử.



" Công chúa, có cần thuộc hạ đi đuổi hết bọn họ đi ra " Một tên nam tử anh tuấn trong đó sắc mặt âm trầm nói, ánh mắt lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh.



Hai tên nam tử còn lại cũng là như vậy, từng cái khinh thường ánh mắt đảo qua, giống như rác rưởi không lọt vào pháp nhãn của bọn hắn như vậy.



" Không cần, đừng làm lớn chuyện " Nữ tử không quan tâm nói, ánh mắt của nàng đạm mạc, nhìn cũng không nhìn xung quanh đám người, thậm chí đến ngay cả ba tên thị vệ cũng không được nàng nhìn một cái.



" Các ngươi còn đang làm gì " Nữ tử tựa như phản ứng tới, nhíu mày nhìn trong tay một phong thư, không nhìn bọn hắn nói.



Ba người nam tử giật mình một cái, nhao nhao cười khổ, lập tức đứng lên đi tới một cái bàn khác ngồi, nháy mắt chỉ còn lại đối diện Huyền Táng bàn nhỏ nữ tử đạm mạc thanh lãnh một mình ở đó.



Huyền Táng cùng Tiểu Ma ngồi vừa ăn vừa uống, hắn đối với nữ tử này cũng có đảo mắt qua vài lần, âm thầm đánh giá đối phương, thế nhưng dù sao cùng hắn cũng không quan hệ chút nào.


Huyền Thần - Chương #2