Huyền Táng


Người đăng: VoDichDaoTac

Quyền 1: Thiên Cực Tông.



Tinh Không mênh mông vô tận, vĩnh hằng bóng đêm bên trong, một tiếng rung động phá diệt không gian đột nhiên nổ tung, ức vạn đạo tinh thần tan thành tro bụi, bản nguyên ngập trời, đại đạo lan tỏa... một tiếng cười quanh quẩn tứ phương!.



" Ngươi thua rồi "



Một tiếng nói tang thương thâm thúy vang vọng khắp tinh không hắc ám, mang theo trong đó mệt mỏi, mang theo... đắng chát.



" Thua?, Tâm Đế, ngươi hãy yên tâm đi chết " Tiếng nói mỉa mai mà âm trầm sát na quanh quẩn.



Tinh Không lắng đọng, thời gian đình trệ, biến mất mãi mãi trong hắc ám vô tận mênh mông bên trong!!.



. . . . .



Thanh Phong sơn, nằm thuộc Đông Lâm sơn mạch, dưới núi đồng bằng có một cái thôn, dân phong thuần phác, lấy cày ruộng nhân sinh hết đời, đoạn tuyệt với nhân thế!.



Đêm tối trong thôn, tại một căn nhà tranh nhỏ, không ít người tâm tình kéo căng trông ngóng, bên trong đó truyền ra từng tiếng kêu thê lương đau đớn, làm mọi người nội tâm vô cùng suốt ruột.



Bên trong căn nhà nhỏ, một bà mai béo đang ngồi cạnh giường bên, khuôn mặt khẩn trương đến cực điểm, còn bên cạnh đang nằm trên giường là một nữ tử xinh đẹp mỹ lệ, làn da trắng như ngọc, chỉ có điều trên bụng nàng, rất to!.



" Phụng nhi, mau cố gắng, sắp sinh rồi, cố gắng a " Bà mai béo tâm tình khẩn trương, toàn thân có chút luống cuống cầm lấy cái khăn lau mồ hôi cho nữ tử, cổ vũ nói.



Nữ tử xinh đẹp mỹ lệ khuôn mặt đau đớn, có bất đắc dĩ, trong mắt nàng chảy ra hai hàng lệ rơi, thê lương đến vô cùng cắn răng chịu đựng, nàng hiện lên mờ mịt, không phải vì đó mà hạnh phúc, con mắt ấy là đau khổ, đau khổ tột cùng!.



Thời gian cứ như vậy kéo dài, cho đến khi đi qua một canh giờ sau, thủy chung xung quanh thôn làng quanh quẩn truyền ra thê lương tiếng hét.



" Tại sao lại như vậy, làm sao hài tử này lại không chịu ra " Bà mai béo sắc mặt khó coi, chính bản thân mình có thâm niên kinh nghiệm trong việc đỡ đẻ, có lẽ đây chính là việc duy nhất trong đời phát sinh.



Cùng lúc đó, thương khung trên bầu trời Đông Lâm sơn mạch gió nổi mây phun, thiên lôi ầm vang trốn trong những đám mây, từng giọt từng giọt nước mưa theo đó chậm rãi đổ xuống.



Bên trên bầu trời, một đạo thánh khiết quang mang lập lòe ẩn hiện, nó tản mát khí tức tang thương, tựa như từ trong Thiên Cổ trôi dạt vĩnh hằng, tựa như cổ lão đến không cách nào hình dung thánh quang, có mãi mãi bất diệt bên trong tâm linh lan tràn.



Nó xuất hiện làm không gian đông cứng, ngay cả thời gian trong nháy mắt này cũng đình chỉ hành động, hết thảy hết thảy dừng lại, chỉ có xung quanh thiên địa dị tượng Phong Vân Lôi Vũ ầm vang sinh động, nó lóe lên một cái... liền biến mất!!.



Thời khắc ấy, một tiếng hét lên sợ hãi từ trong thôn làng đi ra, " Không tốt, mất máu quá nhiều, như thế này..."



Tiếng nói là của bà mai béo, hắn thốt lên sợ hãi, vành mắt đỏ lên không ngừng cầm máu cho nữ tử, thế nhưng giờ phút này nữ tử cười cười ngăn cản bà mai béo nói.



" Cô lão, hãy cứu hài tử của ta, nó có tương lai a " Nữ tử xinh đẹp lộ ra nụ cười dịu hiền, có lẽ một đời này, chính nàng chịu rất nhiều đau khổ, chịu rất nhiều sự ràng buộc, nàng hận bản thân của mình, vì thế muốn trao toàn bộ sinh mệnh lại cho hài tử của nàng.



" Không được, còn núi xanh lo gì không có củi đốt " Bà mai béo có chút sợ hãi khuyên năn, chỉ cần nữ tử còn sống, về sau lo gì không có hài tử nữa, hơn nữa đứa bé này...



Nữ tử không nói gì nữa, khuôn mặt nàng dịu hiền tình mẫu tử như nước trong nguồn chảy ra, nhắm lại hai con mắt đẹp sáng ngời, dùng tất cả bản thân sinh mệnh khí lực cuối cùng, đưa hài tử của mình... ra đời!.



Thiên lôi lúc này ầm vang kinh thiên, bốn phía thiên địa phong vũ dậy sóng, một tiếng khóc trẻ con theo đó mà vang lên toàn bộ thôn làng.



Nó tiếng khóc trong trẻo, hồn nhiên trong sáng, ngây thơ đáng yêu, tiếng khóc ấy làm cho thiên địa chớp mắt thanh tỉnh, làm cho lòng người vì đó cực lạc, thoải mái tâm hồn đến tận cùng.



Tựa như Thánh Nhân phổ độ chúng sinh, khai sáng một con đường nhân sinh bằng phẳng, giống như từ trong tâm linh dẫn lối mà đi, vĩnh viễn một đoàn ánh sáng bất diệt thắp rọi cả thế gian hắc ám.



" Là con trai, là nam tử... Phụng nhi, ngươi thấy nó không, con của ngươi là nam tử " Bà mai béo sợ hãi bế lên đứa bé từ trong háng nữ tử đi ra, kích động đưa tới trước mặt nữ tử.



" Con trai của ta " Nữ tử xinh đẹp khuôn mặt tái nhợt, vội vàng lấy toàn thân một chút khí lực cuối cùng bế lại đứa bé, trong mắt dịu dàng hiền thục cười cười.



Hai người ngắm nhìn nhau, đứa bé cũng ngay lập tức nín khóc, trong đôi mắt hắn sáng ngời tựa như thần linh, nở nụ cười nhỏ, nhoẻn miệng cười khúc khích ôm ôm nữ tử.



Cảm nhận bên trong huyết mạch tương liên, cảm nhận bên trong máu thịt đồng thời, nữ tử thân thể run bần bật, ánh mắt nàng như bị đại lượng hắc ám bao phủ lại, thế nhưng trong chớp mắt ấy, nàng đôi môi anh đào khẽ mở.



" Huyền... Táng " Môi đỏ khẽ mở, giọng nói run rẩy nữ tử thốt lên trong yên tĩnh, thốt lên trong nụ cười tinh nghịch của đứa bé, nàng khí tức lúc này, biến mất.



Phụ mẫu đứa bé, chết!!



Đứa bé hai đôi mắt sáng chảy ra mấy giọt nước mắt đầu đời, lại không ngừng khóc lên ầm ĩ, hắn cứ khóc mãi như vậy trong bàn tay ôm ấp của nữ tử, tựa như vĩnh hằng tràng cảnh, mãi mãi khắc ghi bên trong tâm linh của hắn.



Bà mai béo trầm mặc, thôn làng mọi người trầm mặc, hết thảy bốn phía trầm mặc, thiên lôi tán đi, phong vân biến mất, như hết thảy quay về bình thường hình ảnh, từng cơn gió lạnh cũng theo đó nhảy múa thổi qua.



Thời gian thấm thoát đi qua 16 năm.



Mười sáu năm sau, sáng sớm tại cổng đình trước làng, bốn phía đám người trong thôn tụ tập đông đảo, bọn hắn quyết định hôm nay nghỉ làm một hôm, chỉ vì đưa tiễn một thiếu niên đi xa.



Thiếu niên này thân hình hơi gầy yếu, toàn thân mặc một bộ bạch bào cũ kỹ giặt rất sạch, tựa như được cất kỹ lâu ngày, chỉ chờ lấy ra mặc đi chơi đồng dạng, làn da hắn trắng bệch, khuôn mặt hơi chút tuấn tú hiện lên cương nghị, đôi mắt sáng ngời đôi khi xẹt qua một vòng cười khổ.



Hắn gọi là Huyền Táng!.



" Táng nhi, lần này đi rồi, cũng không cần quay lại thăm chúng ta a " Trong đám người có một ông lão tóc hoa dâm đi ra, vội ho một tiếng, vỗ vỗ bã vai thiếu niên nói.



Hắn lời nói vừa dứt, xung quanh thôn làng đám người nhao nhao gật đầu phụ họa, trong mắt toát ra vẻ bi thương trầm trọng, cực không tình nguyện rời xa thiếu niên.



Huyền Táng trên mặt nhất thời lộ ra khổ sở, không nỡ ôm ấp ông lão tóc hoa dâm, ánh mắt trở nên kiên định nói.



" Thôn trưởng, lần này nhất định ta có thể tìm tới phụ thân của mình "



Ông lão tóc hoa dâm cùng xung quanh đám người tức khắc nét mặt vui mừng, cố nén nội tâm kích động, móc ra trong túi áo mấy thỏi bạc đưa cho thiếu niên.



" Táng nhi, hành trình đi tới Huyền gia vô cùng xa xôi, ở đây có chút bạc lẻ, ngươi cầm đi đường a "



Cùng lúc, đám người xung quanh như ánh mắt sắc bén, nhao nhao ánh mắt cổ vũ, khích lệ nói lên.



" Huyền Táng, ta nghe nói Huyền gia là tu tiên gia tộc a "



" Đúng vậy, ngươi năm nay cũng 16 xuân sang, là lứa tuổi thích hợp nhất tu tiên "



" Tu tiên, ngươi biết đó là có thể trường sinh bất lão a "



Cảm nhận bên trong đám người từng đạo ánh mắt khích lệ bản thân, thiếu niên vành mắt đỏ lên, nội tâm cảm xúc dâng trào.



" Các hương thân phụ lão, ta nhất định sẽ không phụ lòng các ngươi, nhất định sẽ có một ngày trở về đưa các ngươi đi tu tiên " Huyền Táng trong mắt ngưng tụ một vòng kiên định quang mang, sắc mặt nghiêm túc nói.



Đám người thôn làng não hải ông một tiếng, khuôn mặt cảm kích vô cùng, ánh mắt chúc phúc bắn hướng thiếu niên!.



Ông lão tóc hoa dâm trong lòng hơi động, con mắt nhỏ bé lóe lên vòng tinh mang khó thấy, ngăn cản Huyền Táng như đang muốn nói tiếp điều gì.



" Táng nhi, thôn làng chúng ta đoạn tuyệt với nhân thế, không tranh giành tu tiên sự tình, hết thảy không cần quan tâm đến chúng ta "



Huyền Táng trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, tựa như lúc trước hắn có quên tới thôn làng đoạn tuyệt bên ngoại giới, giờ khắc này sắc mặt nghiêm túc gật đầu, đang muốn nói gì thì bị ông lão khoát tay chặn lại.



" Táng nhi, nhớ chăm sóc bản thân, chỉ khi nào trở thành tiên nhân chính hiệu, mới có thể quay về... bái kiến mẫu thân ngươi " Ông lão trực tiếp ra át chủ bài, biết thiếu niên ngoan độc tính cách về sau, không thể chần chờ thêm.



Nhắc tới mẫu thân một khắc, Huyền Táng trong lòng buồn bã, đây là chân chính phát ra từ cõi lòng của hắn, bi thương nhìn ngắm phía sâu thôn làng bên cạnh nhà tranh dưới gốc cây mộ địa, ghi hai chữ phía trên.



Phụng Niệm!



Huyền Táng hít thật sâu một ngụm khí, khuôn mặt cương nghị gật gật đầu không nói, trực tiếp quay người rời đi, xuyên thẳng vào sơn mạch biên giới phương hướng.



Mấy canh giờ sau đó, thôn làng từ trong bi ai bỗng nhiên biến mất, tất cả bọn hắn trải chiếu ra giữa làng đất trống ăn cổ, bày trên đó vô cùng rượu thịt hoa quả phía trên.



" Để ăn mừng sự kiện Huyền Táng tai họa đi xa, chúng ta cùng nhau nâng ly " Ông lão tóc hoa dâm mặt mo cười ha ha, hắn cảm thấy chính mình tâm thần được giải thoát, từ nay về sau, nhân sinh đỉnh phong.



" Nâng ly " ..........


Huyền Thần - Chương #1