Người đăng: cankhonvocuc
Chính tại lúc này, cửa bỗng mở ra, một âm thanh nổi lên:
“Tiểu thư, xuống giường đi thôi .”
Thanh âm rõ ràng phi thường, Ngô Lai sợ sệt nói lên, nhưng Trương Ngọc Oánh đã
tỉnh giấc, nhìn thấy mình lấy làm e thẹn ôm lấy Ngô Lai, rồi vội buông ra, tay
lỏng ra rớt lên trên giường.
“Ối cha!” Trương Ngọc Oánh rên lên thảm thiết.
Ngô Lai vội hỏi:
-Óanh Tỷ, chuyện gì vậy ?
Trương Ngọc Oánh đáp :
-Không có gì! Tại chàng, sao thức giấc mà không đánh thức thiếp, mới đây với tư thế xấu hổ của chúng ta nếu bị Nguyệt Nhi nha đầu thấy được...
Ngô Lai mặt thoáng có nét cười, Trương Ngọc Oánh nói :”Chàng còn cười, chàng
còn cười .” vừa nói vừa đánh vào ngực Ngô Lai.
Ngô Lai như oán giận, nói “Óanh tỷ, giờ lại đổ hết cho ta, nàng cứ ôm chặt ta,
hơn nữa lại còn kẹp đôi chân thon dài vào chỗ đó của ta.” Ý nói bụng của mình.
Thấy Ngô Lai nói thật rồi còn dùng tay tự chỉ vào bụng mình, Trương Ngọc Oánh
nhõng nhẽo nói :” Đổ hết cho chàng, đổ hết cho chàng.”
Ngô Lai đáp lại :”Được, được, cứ đổ hết cho đệ, giờ mình phải làm gì đây?”
Lúc này Nguyệt Nhi toàn mặt đỏ lên, tim đập thình thịch không ngừng. Nguyên là
tập quán thường ngày của Nguyệt Nhi là tới trước phòng Trương Ngọc Oánh, không
cần gõ cửa mà trực tiếp bước vào, đột nhiên trông thấy tiểu thư cùng một nam
nhân hai người lõa thân, ở trong tư thế rất xấu hổ, sợ quá liền bước ra khỏi
phòng, trong tâm tự nghĩ chắc mình hoa mắt, tiểu thư lúc nào cũng đoan trang
mỹ lệ sao có thể cùng người ngoài làm cái chuyện xấu hổ đó được.
Lúc Nguyệt Nhi bước ra khỏi phòng thì đâm vào Xuân Nhi, liền kéo Xuân Nhi ra
xa.
Xuân Nhi hỏi :
-Nguyệt Nhi, chuyện gì vậy?
Nguyệt Nhi dấu đi trả lời:
-Không có gì, không có gì!
Xuân Nhi thấy Nguyệt Nhi biểu tình kỳ quái, hỏi lại :
-Nguyệt Nhi, tiểu thư rời khỏi giường chưa?
Nói xong tiến về phía trong phòng.
Nguyệt Nhi vội vàng che tầm nhìn của Xuân Nhi đáp:
-Tiểu thư vẫn chưa rời khỏi giường, chúng mình đợi bên ngoài chốc lát, để cho tiểu thư nghỉ ngơi thêm.
Xuân Nhi nói :”Gì đây? Để ta đi đánh thức tiểu thư.” nói xong bước qua Nguyệt
Nhi hướng về phía phòng của Trương Ngọc Oánh.
Nguyệt Nhi lại vội vàng chắn bước Xuân Nhi, Xuân Nhi lấy làm kỳ quái hỏi :
-Nguyệt Nhi, hôm nay ngươi có chuyện gì? Tại sao lại không cho ta tiến vào trong phòng, ngươi có chuyện gì muốn dấu ta?
Nguyệt Nhi trong lòng gấp gáp đáp:
-Không có, không có! Ta có thể nào dấu chuyện gì vớI người.
Chính tại lúc này, nghe tiếng của Trương Ngọc Oánh truyền lại :”Xuân Nhi,
ngươi vào đây.”
Xuân Nhi nhanh nhẹn thưa:”dạ, tiểu thư.” Vừa nói chân vừa bước đi, nhãn thần
vẫn kỳ quái nhìn Nguyệt Nhi.
Xuân Nhi từ phòng của Trương Ngọc Oánh đi ra, khuôn mặt đỏ hồng lên, trông như
một trái táo chín. Xuân Nhi khi bước ra nói với Nguyệt Nhi:
-Nguyệt Nhi, ngươi không được nói chuyện này ra ngoài.
Nguyệt Nhi cố ý lập lại:
-Xuân Nhi, ta không được nói tới chuyện này! Cả ngươi cũng không được nói tới.
Xuân Nhi nói:
-Tiểu thư làm chuyện xấu hổ với vị cô gia tương lai đó.
Nói xong mặt càng đỏ hơn.
Nguyệt Nhi hỏi:
-Ngươi nói đúng là sự tình xấu hổ đó?
Xuân Nhi đáp:
-Thì chuyện đó ….
Đột nhiên thấy nét cười cổ quái trên mặt Nguyệt Nhi, mới biết mình bị hý lộng
nói :”Được, Nguyệt Nhi, ngươi dám hý lộng ta.”, vừa nói vừa quấy phá Nguyệt
Nhi.
Sau thời gian huyên náo, Xuân Nhi nói: "Đùa xong rồi, chúng ta có chuyên quan
trọng phải làm, phải đi lấy y phục cho tiểu thư và vị cô gia đó, ngươi lấy y
phục cho tiểu thư, ta lấy y phục cho cô gia.”, nói xong bước đi.
Khi Ngô Lai rời phòng Trương Ngọc Oánh, trên người đã thay y phục mới, nhìn
trên người Ngô Lai lúc này có một khí thế không thể nói được, Trương Ngọc Oánh
càng nhìn càng thích, bên cạnh hai nữ nhân đều như si khờ.
Ngô Lai thấy nhãn tình mọi người nhìn mình kỳ quái, liền trong phút chốc tự đo
lường chính mình, nói:
-Có chuyện gì mà các người nhìn ta với ánh mắt như vậy.
Nguyệt Nhi đáp:
-Cô gia càng lúc càng anh tuấn.
Ngô Lai cao hứng hỏi:
-Thật vậy? Ta nhìn không ra?
Xuân Nhi đáp:
-Đương nhiên rồI, nếu cô gia không anh tuấn thì còn ai anh tuấn nữa!
Ngô Lai tự thấy say sưa:
-Đó là đương nhiên.
Trương Ngọc Oánh tiếp miệng nói: ”Vô Lại! Đúng là tự khen mình.”, quay qua nữ
nhân hỏi:
-Nguyệt Nhi, Xuân Nhi, từ lúc nào mồm miệng bọn ngươi ngọt ngào như vậy, hai ngươi thích cô gia rồi à?
Hai người nghe nói vậy mặt đỏ lên, Ngô Lai ha hả bật cười lớn lên.
Giây lát, Trương Ngọc Oánh nói tiếp: ”tốt, giờ chúng ta đi ăn.”
Đêm xuống, đối với loại ngườ trẻ tuổi sung sức, đúng là một thời gian tốt. Ban
ngày Ngô Lai bị 3 nữ nhân tiếp đãi vòng vòng cả ngày ở hoa viên, cảm giác đau
khổ phi thường, lúc này, Ngô Lai tiến vào phòng Trương Ngọc Oánh, phóng người
lại ôm ấp Trương Ngọc Oánh, đông thời hôn vào má nàng, hai tay liền tiến vào
trong yếm hồng của Trương Ngọc Oánh, mần mò làm cho Trương Ngọc Oánh tự cảm
thấy khoái cảm bừng lên trên ngực.
Trương Ngọc Oánh và Ngô Lại nếm thử tư vị của chuyện nam nữ, giờ cảm thấy hấp
dẫn bởi cảm giác sung sướng này.
Thấy Ngô Lai hôn mình, Trương Ngọc Oánh nồng nhiệt đáp ứng, chốc lát, song
phương bị đối phương khiêu lên tình dục mãnh liệt.
Cơn ân ái qua đi, Trương Ngọc Oánh thỏa mãn nhìn qua phía Ngô Lai, Ngô Lai
chưa thật sự tới đích vẫn vuốt ve sờ mó cơ thể Trương Ngọc Oánh.
Nhìn thấy Ngô Lai vẫn còn ham muốn, Trương Ngọc Oánh nói :”thiếp gần chết rồi,
chàng đừng có làm loạn lên .” Ý nói muốn Ngô Lai ngừng hai bàn tay ma quái
lai.
Ngô Lai quấn lấy Trương Ngọc Ánh than: “Oánh tỷ!”
Nhìn thấy trong mắt Ngô Lai rực lên đầy dục hỏa, Trương Ngọc Oánh liền ngăn
lại:
-Vô Lại, thiếp gần chết rồI, chàng kiếm Nguyệt Nhi và Xuân Nhi! Họ ở phòng kế bên.
Ngô Lai không biết tại sao mình lại cường tráng như vậy, cảm thấy nếu không
phát tiết được thì sẽ không chịu nổi, không từ chối ý nguyện của Trương Ngọc
Oánh, vì vậy đáp:
-Oánh tỷ, tỷ nghĩ ngơi một lát đi, chúng ta chút nữa gặp lại.
Khi Ngô Lai tiến vào phòng 2 nữ nhân đúng lúc 2 nữ nhân xuân tình phơi phới,
thấy hai nữ nhân tự cởi ngoại y ra, lộ ra sắc màu của yếm ngực, hai đôi nhũ
phong mãn lúc ẩn lúc hiện, trên mặt xuất hiện sắc động tình.
Nguyên là Trương Ngọc Oánh đã an bài hai người trong phòng này, Trương Ngọc
Oánh biết Ngô Lai quá cường mãnh, tự thấy không thể thỏa mãn cho Ngô Lai, vì
vậy an bài cho hai người đợi trong này, để thỏa mãn đòi hỏi cho Ngô Lai.
Hai nữ nhân đã bị những động tác phòng kế bên làm cho kinh động, chính bởi âm
thanh rên rỉ khoan khoái của tiểu thư, nghe tiếng rên lên, hai người chưa bao
giờ nghĩ là chuyện ân ái nam nữ lại đem đến cho tiểu thư cảm giác khoái lạc
đến như vậy. Đồng thời, cơ thể hai ngườI bắt đầu không tự chủ phát sinh biến
hóa kỳ lạ, cơ thể nhanh chóng sản sinh táo nhiệt (nóng khô.)
Ngô Lai vừa tới phòng, thấy 2 nữ nhân như đang biểu diễn.
Ngô Lai nói:”Nguyên lai, gia đình chúng ta Nguyệt Nhi và Xuân Nhi cùng nhau ân
ái!” Vừa nói vừa bước tới bên cạnh họ.
Hai nữ nhân nghe tiếng Ngô Lai liền mở to hai mắt, nhìn thấy đúng là cô gia,
liền lấy làm e thẹn vì bị cô gia nhìn thấy thân thể, liền kéo chăn bên cạnh
lên, muốn che ngực lại.
Ngô Lai tay mắt nhanh nhẹn, lúc hai nàng phải che ngực, đã phóng về hướng họ,
lướt lên trên chăn mền.
Ngô Lai ha hả cười lên :”Giờ muốn trốn đã trễ rồi.”, vừa nói vừa ôm hai nàng
lại, hai tay to lớn tìm tới song nhũ phong mãn trắng trẻo của 2 nàng.
Hai nàng ngực bị tấn công, cảm giác truyền lên khoái cảm, làm hai nàng thống
khoái rên lên, kích thích tình dục nguyên thủy, hai nàng tùy theo động tác của
Ngô Lai mà nghiêng ngã uốn éo thân thể tuyết bạch theo, giây lát, hai nàng
toàn thân không còn mảnh vải trên người.
Ngô Lai thấy hai nàng xuân tình tràn lên, vội vàng tiến vào thân thể 2 nàng.
Sau cơn ân ái, 2 nàng cầu khẩn: ”cô gia Nguyệt Nhi (Xuân Nhi) gần chết rồi,
chàng về bên tiểu thư đi!”
Ngô Lai bên 2 nàng ôm ấp trong lòng, vuốt ve cơ thể 2 ngườI, nghe câu nói của
2 nàng, Ngô Lai trả lời :” các nàng vừa đúng lúc, tự thấy khoái lạc, tính vứt
ta sang bên sao, không được!” Nói xong ham muốn hướng về phía 2 nàng tấn công.
Hai nàng sợ quá liền van xin.
Chính tại lúc này, Ngô Lai cảm thấy trong tim đông tây hô hóan chính mình, âm
thanh lại rất rõ ràng, làm Ngô Lai hết sức chấn kinh .