- Ngô Lai Diễm Ngộ (2)


Người đăng: cankhonvocuc

Ngô Lai hoang mang hỏi: “Chuyện gì thế?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Thân thể thiếp hiện tại vẫn còn đau, ngày mai có được
không?” Kì thật Trương Ngọc Oánh mãn nguyện vô cùng, từ lúc mà Ngô Lai chiếm
hữu thân thể nàng ta, Trương Ngọc Oánh đã vô cùng yêu thương người nam tử lạ
lùng này, khi nãy lúc Ngô Lai còn trong chậu tắm tẩy rửa mỗi một động tác đều
khiến nàng say đắm, nàng đã xem Ngô Lai là như ý lang quân của mình, từ thời
khắc ấy, trong mắt, tâm trí nàng chỉ toàn là hình ảnh của hắn.

Nghe thấy Trương Ngọc Oánh trên người bị đau, Ngô Lai nóng lòng hỏi: “Thế nào?
Đau ở chỗ nào? Để ta coi nào.” Nói xong theo đó mà dò xét thân thể nàng ta.

Trương Ngọc Oánh tức thì ngăn trở, nói: “Không được sờ mó lung tung, ai gia
trên người đau thì có đau, ngươi cũng được loạn động.”

Thấy Trương Ngọc Oánh phát nộ, Ngô Lai liền ôm lấy thân thể nàng ta vào lòng,
kêu: “Đau chỗ nào thế? Mau chỉ cho ta đi.”

Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai lo lắng cho cơ thể mình, quanh tầm mình, trong
lòng cao hứng vô cùng.

Trương Ngọc Oánh đáp: “Ai gia vừa rồi bị chàng phá thân (trinh), đương nhiên
là rất đau, lại nói người chàng rất cường tráng thiếp không thể nào ứng phó
được, hay là thiếp để cho Nguyệt Nhi, Xuân Nhi hai đứa bồi tiếp chàng.”

Ngô Lai gãi gãi đầu, nói: “Xin lỗi, ta không biết phá thân lại đau như vậy, ta
đây mới lần đầu.” Xác thực, Ngô Lai bản thân cùng với các huynh đệ khác bình
thường hay tới Thiên Hương viện nhìn lén cô nương, nhưng chuyện nam nữ vẫn còn
u mê.

Trương Ngọc Oánh giận dữ nói: “Ngươi là lần đầu, ai gia cũng không phải chắc.”
Nói xong trừng mắt liếc hắn vài cái.

Ngô Lai vội vàng giải thích: “Xin lỗi, ta không phải là có ý đó.”

Trương Ngọc Oánh nói: “Tốt, thiếp biết chàng cũng không phải là ý như vậy,
thiếp chỉ là muốn đùa giỡn với chàng thôi, vậy chàng hiện tại có muốn hay là
không?” Nói xong liền để tay Ngô Lai lên trên ngực mình.

Ngô Liên lập tức trả lời: “Không nên thế, ngày mai cơ thể nàng khỏe lại, ta sẽ
lại ăn thịt nàng.”

Trương Ngọc Oánh nói: “Như quả chàng còn ham muốn, thiếp sẽ để Nguyệt Nhi,
Xuân Nhi bọn nó bồi tiếp chàng, nếu không sẽ không tốt cho người chàng, nhịn
quá sẽ sinh bệnh đấy.”

Ngô Lai nói: “Không cần, ta có thể nhịn được.” Nói xong ôm lấy Trương Ngọc
Oánh vào trong lòng đồng thời tay di chuyển lên trên đôi ngực nẩy nở, mơn trớn
mân mê không ngừng.

Từ trên đôi song nhũ truyền lại một cảm giác tê mê, kích thích các dây thần
kinh trên người Trương Ngọc Oánh, thứ cảm giác này khiến nàng không thể tự chủ
mà cất tiếng rên rỉ.

Thấy Ngô Lai đang quấy động dục hỏa của mình, Trương Ngọc Oánh tức thời ngăn
cản không cho hai tai Ngô Lai tiếp tục dở trò, nói: “Vô Lại, không được làm
loạn, chàng mà còn loạn động nữa, thiếp sẽ giận đấy.” Ngay khi Trương Ngọc
Oánh nói, Ngô Lai vẫn thâm hiểm ăn các miếng đậu hũ của nàng ta. (chỗ này mình
không hiểu ai giải nghĩa giùm mình)

Ngô Lai thấy nàng nỗi giận, vội vàng nói: “Được được, ta không loạn động nữa,
nàng không nên nổi giận.” Nói xong quả nhiên không động đậy lung tung nữa.

Trương Ngọc Oánh trong lòng vừa vui vừa khồ, không biết làm sao, thấy tên vô
lạu, bản thân không thể nào nổi giận được, có lúc, còn muốn được sờ mó trên
dưới.

Ngô Lai hỏi: “Ta về sau gọi nàng là Oánh thư được không?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Được.”

Ngô Lai cao hứng kêu liền mấy tiếng “Oánh thư”. Trương Ngọc Oánh vừa cười vừa
đáp lại, đồng thời, trong lòng cảm thấy vô vàn hạnh phúc.

Đột nhiên tay Ngô Lai trở nên không thành thật, duỗi ra để lên trên bộ ngựa
nẩy nở của nàng ta, cảm giác tê mê nổi lên, khiến cho Trương Ngọc Oánh thống
khoái rên rỉ.

Nàng lập tức ngăn cản Ngô Lai giở trò, mắng: “Vô Lại, ngươi quả còn loạn động,
dở trò, ta sẽ đá ngươi vào trong chậu tắm, không bao giờ để ý tới ngươi nữa.”

Ngô Lai nghĩ tới một cước của Trương Ngọc Oánh vừa rồi, sợ cả người rung lên,
tức thì dục hỏa hoàn toàn mất hết, hai tai lập tức ngừng giở trò, nhìn nàng
nói: “Oánh thư, xin lỗi, ta vừa rồi nhất thời cao hứng, quên mất cơ thể nàng
không khỏe.”

Thấy hắn xin lỗi, nàng không thể nổi giận, nói: “Vô Lại, thư tối nay đích thực
không được, tối mai được không? Như quả thật hiện tại chàng vẫn còn thèm,
thiếp sẽ để Nguyệt Nhi, Xuân Nhi tiếp chàng.” Nói xong theo đó đứng lên.

Ngô Lai tức thời ôm Trương Ngọc Oánh vào trong lòng, nói: “Oánh thư, không cần
đâu, chỉ cần nàng ở đây tiếp ta là tốt rồi.” Nói xong càm xiết chặt nàng vào
ngực.

Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai ôm mình, cũng không kiên trì, không biết làm thế
nào, mình mà đối diện hắn là bản thân sẽ mê thất.

Ngô Lai đột nhiên hỏi: “Oánh thư, Nguyệt Nhi, Xuân Nhi là ai thế?”

Trương Ngọc Hoàn đáp: “Nguyệt Nhi cùng Xuân Nhi là nha hoàn của thiếp.”

Ngô Lai hỏi tiếp: “Có phải hai nha hoàn hấp dẫn phi thường đấy không?”

Trương Ngọc Oánh lạ lùng hỏi: “Sao chàng biết? Chàng đã thấy qua chúng rồi ư?”

Ngô Lai đáp: “Thấy qua.” Sau đó sự tình bản thân trộm hương lần đầu thế nào kể
lại hết cho nàng ta.

Trương Ngọc Oánh hi hi cười nói: “Đáng đời, xem chàng lần tới còn dám trộm
hương nữa hay là không.”

Ngô Lai đáp lại: “Như quả ta không tới trộm hương, làm sao có thể thấy được
một trong Lâm Châu tứ đại mĩ nữ của chúng ta chứ? Nàng sao có thể kiếm được
một hảo lang quân như ý giống như ta đây?”

Trương Ngọc Oánh cười mắng: “Vô Lại, ai nói ta phải nhất định lấy ngươi chứ.”

Ngô Lăng rúng động, hỏi: “Oánh thư, không lẽ nàng không vừa lòng với ta, không
nghĩ tới sẽ lấy ta sao?”

Trương Ngọc đáp: “Đương nhiên là thích ngươi rồi, bất quá ta không nghĩ sẽ lấy
ngươi.” Thấy Ngô Lai sắc mặt cực kì không tốt, liền lập tức nói: “Tuy thiếp
không nghĩ tới lấy chàng, nhưng chàng khã dĩ có thể lấy thiếp a.”

Thấy Ngô Lai bộ dạng ngệch ra, Trương Ngọc Oánh khanh khác cười to lên, ngọc
nhũ căng tròn trước mặt hắn lắc qua lắc lại, khiến hắn mở trừng trừng miệng
ngây dại ra, nước dãi chảy thành dòng.

Trương Ngọc Oánh nửa ngày không thấy Ngô Lai có động tĩnh gì, liền quay sang
nhìn hắn, thấy hắn nước dãi thành dòng đang chú mục nhìn hai quả đồi của mình,
hơn nữa nước dãi cũng đã nhiểu lên trên song nhũ, tức thời minh bạch vì sao
không thấy động tĩnh gì từ Ngô Lai, nguyên lai là do bề ngoài gợi tình của bản
thân mà ra.

Trương Ngọc Oánh lập tức đẩy Ngô Lai ra, dùng chăn che phủ ngực mình.

Ngô Lai bị nàng đẩy tỉnh ra, nói: “Oánh thư, nàng sao dụng lực như vậy, không
lẽ nàng muốn mưu sát thân phu àh!”

Trương Ngọc Oánh la: “Vô Lại, ai bảo ngươi cứ chằm chằm nhìn lên ngực của
người ta.”

Ngô Lai đáp: “Thế nào lại là ngực của người ta chứ? Phải nói là chúng ta.” Nói
xong liền lao về phía Trương Ngọc Oánh, ôm lấy nàng ta vào lòng, vừa sờ vừa
hôn, chọc cho nàng ta cười to khanh khách.

Hai người huyên náo một trận, sau đó dừng lại, an tĩnh nằm dài trên giường.

Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, nàng giữ hai nha hoàn xinh đẹp động người ấy bên thâ,
không sợ ta trộm hương ư?”

Trương Ngọc Oánh rít: “Chàng dám.” Nói xong cười lên: “Sớm muộn gì đều cũng là
của chàng hết, chàng muốn thế nào thì cứ thế ấy.” Nguyên lai ngày xưa có một
tập tục, nữ nhân phú gia khi xuất giá, nha hoàn cũng là của hồi môn theo.

Ngô Lai cao hứng hỏi: “Thật không?” Trong lòng thực sự mừng cho bản thân diễm
phúc không hết.

Trương Ngọc Oánh đáp: “Giả đấy.” Thấy vẻ thất vọng trên mặt Ngô Lai, nàng lại
hỏi: “Chàng yêu thích bọn chúng thế à?”

Ngô Lai chống chế: “Đâu nào? Ta chỉ bất quá mới thấy bọn họ một lần tối nay.”

Trương Ngọc Oánh nói: “Được rồi, không đùa với chàng nữa, chàng muốn bọn chúng
lúc nào cũng đều được cả.”

Ngô Lai cao hứng cảm ơn: “Đa tạ nương tử đại nhân.”

Trường Ngọc Oánh trải qua một lúc lâu nhún nhẩy, sớm đã thấy mệt mỏi, nói: “Vô
Lại, thiếp nghĩ trước đây, có gì ngày mai nói tiếp.” Dứt lời liền nhắm hai mắt
lại đi vào giấc ngủ.

Ngô Lai nhìn thấy má Trương Ngọc Oánh mĩ lệ rung người, người không kìm được
hôn một phát, cái này thực vô cùng nhẹ, cũng bởi hắn sợ giật mình tỉnh giấc.

Ngô Lai lật qua lật lại khó ngủ, nghĩ bản thân tối nay chỉ là một tên Vô Lại
trên đường, ngày mai sẽ trở thành một nhân vật oanh động Lâm Châu, khiến hắn
hưng phấn không thôi.

Ngô Lai nghĩ ngợi một mình rồi cũng thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Ngô Lai tỉnh dậy, thì đã vào giữa ngọ. Hắn nhìn qua
bên cạnh thì thấy Trương Ngọc Oánh vẫn còn đang nghỉ, lông my chớp động không
ngừng, vô cùng hấp dẫn người.

Nhìn qua dung nhan cực kì mĩ lệ của nàng, hắn không khỏi trong lòng rung động,
dùng tay nhẹ nhàng vuốt mũi nàng ta vài cài.

Trương Ngọc Oánh đẩy tay hắn ra, quay người một cái, ôm lấy eo hắn.

Ngô Lai thấy nàng đang trong cơn mơ ngủ, cố gắng nhẫn nại kiềm chế dục tình.

Trên mặt cười khổ nhìn lấy nàng, thấy thời gian không còn sớm, liền muốn đứng
lên.

Ai ngờ được cơ thể vừa động, Trương Ngọc Oánh cũng theo đó mà lên, nhưng nàng
ta vẫn chưa tỉnh giấc, trên mặt đầy vẻ vui sướng rõ rệt.

Ngay tại lúc ấy, cánh cửa bị đẩy ra, một tiếng nói vang lên

“Tiểu thư, dậy đi thôi.”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #6