Tử Kiếm Tuyển Chủ


Người đăng: cankhonvocuc

Chính ngay lúc đó, Ngô Lai cảm giác được trong tim có thứ gì đó đang kêu gọi
mình, hơn nữa lại rất rõ ràng.

Ngô Lai nói với hai nữ nhân: “Được rồi, các nàng cứ nghĩ trước đi! Ta sẽ gặp
lại sau!” Nói xong liền rời khỏi phòng nhị nữ.

Nhị nữ nhìn theo bóng lưng Ngô Lai rời đi, trong lòng cảm thấy thõa mãn phi
thường, vì làm cái loại việc này có thể mang khoái cảm, vui sướng tràn trề tới
cho bản thân. Đồng thời, Ngô Lai cường mãnh đáng kì lạ, không ngờ liên tục đấu
tam nữ mà vẫn nhàn nhã có thừa.

Lại nói Ngô Lai vừa rời khỏi cửa phòng nhị nữ, liền bị một loại lực lượng kì
dị hấp dẫn, như thể có thứ gì đấy trong tim kêu mình vậy. Bởi thế hắn thuận
theo tiếng gọi tâm linh này từ từ đi tới hậu viện Trương phủ.

Hậu viện Trương phủ thực ra không lớn, trong viện có một thủy trì, phía xa
trong thủy trì là một đóa tử sắc liên hoa kì quái, phía sau thủy trì là hòn
giả sơn, giả sơn cũng không cao. Nhìn kĩ lại viện tử (khu vườn), thủy trì phối
hợp hài hòa phi thường, khiến người nhìn có một cảm giác không thể nói ra.

Ngô Lai nhìn tử sắc liên hoa ngây dại, thầm nghĩ: Hoa sen đấy không biết là
gì, sao có thể nở ra hoa màu tím chứ. Nguyên lai loại tử sắc liên hoa này hắn
chưa từng thấy qua.

Nói đúng vậy, người có thể thấy loại tử sắc liên hoa này cực kì hiếm, ngay cả
người trong Trương phù cũng không rõ chủng loại hoa sen này là như thế nào, ai
có thể tin hoa sen không ngờ lại có cho ra hoa màu tím chứ.

Loại tử sắc liên hoa này vì thế được gọi tử liên, trong cổ thư cũng có nói
qua, tên là tử liên, nở ra hoa cũng có màu tím. Tử liên bình thường rất ít khi
khai nở, chỉ có trải qua thời gian 1000 năm mới khai hoa một lần, kết quả một
lần, trừ phi là ở dưới tử quang cường đại, mới có thể khai nở sớm hơn.

Người trong Trương phủ không biết được sự trân quí của tử liên này từ khi họ
chuyển tới đây, đầm sen đã tồn tại, lúc đầu tịnh không phải hình dạng như vậy,
về sau trải qua sự chăm sóc của hạ nhân, mới biến thành thủy trì như hiện tại.
Người Trương phủ cũng thấy kì quái sen đó thế nào cũng không nở, thấy nó sinh
khí đang vượng, cũng không đành để nó hư nát.

Hiện thời Ngô Lai vì tử liên trong hồ quang mang lấp loáng rực rỡ chói mắt mà
kinh sợ, cái năng lượng kì dị trong tim kêu gọi hắn, khiến hắn không thể tự
chủ nghe theo mệnh lệnh của cái năng lượng kì dị trong tim, theo mời gọi của
cái năng lượng kì dị, đi tới phía sau giả sơn.

Nếu Ngô Lai như muốn biết tại sao cái cổ năng lượng kì dị này kêu mình, đây là
thời điểm để hắn có. Đột nhiên phía dưới khối đá phía sau giả sơn phát ra tử
quang rực rỡ.

Ngô Lai vô cùng ngạc nhiên, lập tức tới bên cạnh hòn đá nhìn, thì phát hiện ra
dưới khối đá không ngờ là một động khẩu có thể để một người đai qua, chỉ bất
quá hiện tại bị một khối đá to chặn lại, tử quang chính là từ trong đấy phát
ra, nhưng thứ lực lượng kì dị trong tim hô hoán, làm bản thân hắn tiến tới.

Ngô Lai vận khởi sức lực toàn thân, di chuyển khối đá to ra, thì phát hiện ra
bản thân không ngờ có thể nhẹ nhàng một cái nhấc khối đá to nặng năm sáu trăm
cân.

Ngô Lai cực kì kinh ngạc, thầm nghĩ: Ta thế nào mà lại có lực khí lớn như vậy,
tự nhiên có thể khuân khối đại thạch đầu đi, hơn nữa còn cảm thấy không tốn
chút sức lực nào.

Ngô Lai suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra bản thân thế nào mà lực lượng như
thế. Năng lượng kì dị trong tim không ngừng kêu gọi bản thân, sau đó thuận
theo cửa động từ từ tiến nhập vào động.

Động khẩu mở ra nhỏ hẹp chỉ có thể để một người đi, càng đi vào sâu nhìn, cảm
giác động càng rộng, đột nhiên, trước mặt phát xuất tử sắc quang mang, vốn dĩ
động khẩu vốn tối đen, bị tử sắc quang mang chiếu rọi phát sáng, không ngờ có
thể đủ nhìn rõ ràng mọi thứ trong động.

Ngô Lai càng đi, tử sắc quang mang trước mặt càng cường liệt, hắn thật sự cảm
thấy kì quái, đột nhiên một đạo tử quang bay lên, lại vây lấy hắn mau lẹ quay
vòng.

Ngô Lai chỉ cảm thấy cánh tay nhói lên, máu tươi liền chảy ra thành dòng, tử
sắc quang mang phát xuất quang mang rực rỡ, làm cho mắt hắn đau nói, lập tức
bước lui, cũng không thể chăm sóc vết thương đang chảy máu trên tay, khuôn mặt
hoảng sợ nhìn thấy cảnh tượng kì dị trước mắt.

Tử sắc quang rạch lấy cánh tay Ngô Lai, sau khi hấp thu máu hắn, bên trong tử
sắc quang mang xuất hiện một đạo màu sắc đỏ tươi. Tử sắc quang mang sau khi
hấp thu lấy máu hắn, biểu hiện hưng phấn phi thường, không ngừng bay nhảy trên
không trung trước mặt hắn.

Sau một lúc, từ sắc quang mang không bay lượn nữa rơi xuống trước mặt Ngô Lai,
hắn giờ cuối cùng có thể nhìn rõ đạo từ sắc quang mang đó không ngờ lại là một
thanh kiếm. Chỉ thấy thanh kiếm dừng trước mặt hắn, lại lấp loáng tử hồng
quang mang, ở giữa thanh kiếm có thể thấy rõ ràng một đạo huyết hồng ấn kí.

Thanh kiếm lấp loáng tử sắc quang mang này chính là Tử Kiếm trong truyền
thuyết, khi nãy Tử Kiếm cắt vào tay Ngô Lai, hấp thụ máu của hắn là một quá
trình, như vậy thần vật trong truyền thuyết đã nhận biết được chủ.

Sau khi Tử Kiếm nhận Ngô Lai là chủ nhân đã hưng phấn bay lượn, quay quanh hắn
bốn vòng, bọc lấy hắn bên trong, còn cái vết huyết sắc tích tụ ở giữa thanh
kiếm là do máu tươi của hắn nhuộm mà thành.

Ngô Lai lúc nãy khi đi tới trung tâm động, Tử Kiếm vốn dĩ cắm tại ở giữa động,
vừa thấy hắn tức thì hưng phấn bay lại, làm hắn bị thương trở thành chủ nhân
của mình, hắn cũng là mệnh vận tốt, không ngờ lại có thể thủ đắc được Tử Kiếm
trong truyền thuyết.

Lần này khi Tử Kiếm bay về phía Ngô Lai, hắn hoảng sợ tức thì lùi bước. Nhưng
Tử Kiếm lại đuổi theo hắn ta, rồi dừng lại trước mặt hắn.

Ngô Lai thấy thấy Tử Kiếm dừng lại trước mặt mình, không khỏi tò mò dùng tay
chạm nhẹ vào cán ở dưới thanh Tử Kiếm. Tử Kiếm lại nhanh bay đảo một vòng,
dừng lại trước mặt hắn.

Ngô Lai đập mạnh vào Tử Kiếm, liền bị năng lượng quái dị trên Tử Kiếm truyền
lại làm rung động khiến sợ nhảy cả lên, chỉ thấy Tử Kiếm đảo một vòng rồi lại
dừng trước mặt mình, trong lòng rung động, thầm nghĩ: “Lẽ nào nó muốn ta mang
nó theo ra ngoài sao?”

Tử Kiếm như thể cảm ứng được suy nghĩ của Ngô Lai, lập tức rung lên vài cái.
Ngô Lai tò mò dùng tay nhè nhẹ cầm lấy chuôi kiếm.

Ngay khi Ngô Lai nắm chặt lấy cán thanh Tử Kiếm, dị biến đột nhiên nổi lên,
hắn chỉ cảm thấ một cỗ năng lượng cường đại từ mình phát ra, đập lên vách
động. Ngô Lai rất kinh ngạc, tức thì nhìn vào Tử Kiếm.

Chỉ thấy lúc này Tử Kiếm không ngờ hưng phấn không thôi, bay lượn không ngừng
trên không. Bên thân nó là một quang mang hình tròn phối hợp cùng nhau.

Ngô Lai chú mắt nhìn kĩ, thì phát hiện ra hồng sắc quang mang không ngờ lại là
ửu hắc (xanh đen) thạch đầu mình lượm được bên ngoài Trương phủ, không rõ từ
khi nào đã biến thành màu đỏ. Ngô Lai khi thay đổi phục thì đã phát hiện ra
biến hóa của thạch đầu, trong lòng kì quái, không rõ nguyên nhân ra là sao, để
nó lại ở trong phòng, không ngờ được lúc này nó lại tự động bay đi.

Nguyên lai cái viên đá phát ra hồng quang đó chính là Huyền Thiên Thạch khiến
người kinh động. Huyền Thiên Thạch bởi vì truyền năng lượng lên trên người Ngô
Lai nên biến thành màu xanh đen, lúc Ngô Lai nhìn trộm Trương Ngọc Oánh tắm,
thấy được cảnh tượng lãng mạn máu mũi chảy ra lại rơi lên Huyền Thiên Thạch,
khiến Huyền Thiên Thạch biến thành màu đỏ. Ngô Lai cũng bởi vậy bị Huyền Thiên
Thạch đẩy vào trong chậu tắm của Trương Ngọc Oánh, làm thành chuyện tốt cho
hai người.

Ngay tại lúc này, Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm phát sinh lại biến hóa vô
cùng lớn. Chỉ thấy Huyền Thiên Thạch phát xạ hồng quang rực rỡ, Tử Kiếm theo
đó bắn ra tử quang cường đại. Ngô Lai ở bên cạnh lập tức thoái lui, mới không
bị hai loại lực lượng cường đại làm thương tổn.

Đột nhiên, Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm lại có biến hóa mới, chỉ thấy hai
loại quang mang cường đại từ từ dung hợp, dần dần thay đổi màu sắc, đến sau
cùng chỉ còn lại một nhúm hồng sắc quang mang, bay tới trước mặt Ngô Lai.

Ngô Lai ước lượng thanh Tử Kiếm, chỉ thấy hồng tử sắc quang mang ban đầu dần
dần ảm đạm, thay vào đó là tử hồng sắc quang mang, ấn kí đỏ tươi dài hẹp giữa
thanh kiếm càng thêm sáng rõ, chuôi kiếm ban đầu không có gì cả, thì giờ lại
xuất hiện một tiên hồng bảo thạch nhỏ to bằng ngón tay cái.

Ngô Lai thấy biến hóa của Tử Kiếm, trong lòng kinh ngạc phi thường, không nghĩ
được Tử Kiếm bất ngờ lại có thay đổi như thế. Chính bản thân trong lòng còn
đang thấy kì quái không rõ hồng sắc thạch đầu biến đi đâu, chỉ khi thấy tiên
hồng bảo thạch trên cán của Tử Kiếm, bản thân mới minh bạch đấy là khối thạch
đầu.

Nguyên lai Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch đều là thần vật, khi tương ngộ nhau,
liền có khả năng phát sinh biến hóa không ngờ, thêm nữa cả hai đều hấp thụ
thiên địa linh khí mà thành, tự nhiên có điểm tương tự, vì thế khi cả hai
tương ngộ mới phát sinh biến hóa vừa rồi.

Chính Ngô Lai còn đang kinh ngạc, Tử Kiếm, không, phải gọi là Tử Huyền kếm,
nhân vì hiện tại Tử Kiếm chắn chắn không còn đơn thuần là Tử Kiếm, hơn nữa còn
có thêm năng lượng từ Huyền Thiên Thạch, là bảo kiếm kiêm bị hai loại thần vật
chi khí, nó đem so ra thì đã mạnh lên gấp mấy lần.

Tử Huyền kiếm bay tới bên người Ngô Lai, dừng lại trước mặt hắn. Ngô Lai vốn
đã biết Tử Huyền kiếm muốn để hắn mang nó theo ra ngoài, đối với mình tịnh
không có ác ý, do đó bèn đưa tay tới cầm lấy Tử Huyền kiếm.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #8