Bị Tập Kích (4)


Người đăng: phithien257

“Phịch! Phịch! Phịch!”

Sau khi rơi xuống đất, Ngô Lai liên tục thối lui năm bước mới dừng lại, sắc
mặt trong nháy mắt có chút tái nhợt, vội vàng vận công hóa giải cỗ kình khí
cường đại trong cơ thể và chữa trị chút kinh mạch bị hao tổn.

Trong lúc Ngô Lai vừa dừng lại ở bước cuối cùng thì bên trái hắn chợt vô thanh
vô tức xuất hiện một bóng hắc y nhân, chính là hắc y nhân vừa rồi mới ẩn lui,
dường như hắn đang chờ đợi cơ hội sơ hở của Ngô Lai.

Hắc y nhân vừa hiện ra thì lợi dụng cơ hội như lần đầu lập tức chém về phía
Ngô Lai. Ngô Lai hiển nhiên không ngờ hắn lại rơi vào phạm vi công kích của
hắc y nhân, đương nhiên bởi vì Ngô Lai không cảm giác được sự tồn tại của hơi
thở của hắn nên khi hắn xuất hiện thì kiếm khí từ mũi kiếm của hắn đã làm rát
cả da thịt của Ngô Lai.

“Xích!”

Ngô Lai sắc mặt lại lần nữa đại biến, vội vàng lắc mình thật nhanh né tránh
thanh trường kiếm của hắc y nhân, nhưng bởi vì khoảng cách gần quá, cho dù tốc
độ phản ứng của Ngô Lai có nhanh hơn nữa thì cũng không tài nào né tránh được
một kiếm này của hắc y nhân, chỉ bất quá Ngô Lai chỉ tránh được bộ vị hiểm yếu
của hậu tâm nhưng bả vai vẫn bị một kiếm này tạo ra một vết thương dài, máu
tươi trong nháy mắt nhiễm ướt cả quần áo Ngô Lai. Khi Ngô Lai né tránh một
kiếm này thì đồng thời hữu chưởng cũng xuất ra một luồng kình khí cường đại
đánh về phía hắc y nhân, hắc y nhân một kiếm chém trùng bả vai của Ngô Lai,
liền định lắc mình ẩn lui nhưng không ngờ Ngô Lai lại đột nhiên hướng ngay
mình xuất ra một chưởng, đành phải quăng kiếm xuất chưởng tương nghênh.

“Bình!”

Trong nháy mắt hai cỗ kình khí của hai người chạm vào nhau phát ra một tiếng
vang lớn, thân thể hắc y nhân như bị trúng đòn nghiêm trọng, toàn thân đại
chấn, như tia chớp bật lui ra phía xa xa, khi lui ra xa hắc y nhân đã từ từ mơ
hồ dần dần biến mất vô ảnh vô tung, tựu như trống rỗng biến mất trong tầm mắt
của Ngô Lai, còn Ngô Lai bị dư kình phản chấn thối lui ra ngoài. Vừa rơi xuống
đất hai mắt Ngô Lai ngày càng lạnh lẽo, hiển nhiên hắn có thể chấn lui hắc y
nhân nhưng hắn không cách nào cảm ứng được hơi thở của hắc y nhân, căn bản
không thể phát hiện được hắc y nhân giờ ở nơi nào, có lẽ đã thối lui ra ngoài
trượng, có lẽ ở trước mặt hắn, nhưng Ngô Lai thủy chung không cách nào cảm ứng
được hơi thở của hắn, ngay cả sự tồn tại của hắn cũng không cảm ứng được, căn
bản không cách nào đối phó được uy hiếp lớn nhất này.

Ngô Lai đứng ở trung tâm ngã tư đường không có bất cứ động tác nào, hai mắt
nhìn chằm chằm vào chỗ hắc y nhân biến mất, công lực đề cao đến cực hạn, đem
thanh âm bốn phía thu vào trong tai, chỉ cần có gì khác thường đều không thể
tránh được lỗ tai của hắn. Vết thương trên vai hắn đã không còn chảy máu, dù
Ngô Lai không có vận công phong bế huyết mạch vết thương, mà như là có kỳ tích
xảy ra, vết thương lại không còn chảy máu nữa, càng làm cho người ta kinh ngạc
là chẳng những vết thương không còn chảy máu mà còn khép miệng với tốc độ rất
nhanh, một lớp da thịt mới lại sinh ra, không chỉ vậy vết thương nơi cánh tay
và nơi ngực chỗ bị Lương Mị đâm vào cũng vậy, hơn nữa hộ thể chân khí của hắn
thật cường đại, từ từ làm cho vết sẹo biến mất, da thịt sinh ra giống y như
trước, giống như chưa từng bị thương qua bao giờ.

Có thể có hiện tượng kỳ lạ như thế phát sinh, chẳng những là do lực lượng
cường đại của Tử Kiếm và năng lượng của Huyền Thiên Thạch, hơn nữa còn là do
hắn đã ăn Tử Liên, công hiệu của Tử Liên chẳng những là gia tăng nội lực, hơn
nữa có thể làm cho thương thế của người ăn rất nhanh khôi phục, chính là thánh
dược chữa thương. Ngô Lai mặc dù hấp thu năng lượng của Tử Liên, nhưng trong
nội thể hắn có thêm mấy cỗ năng lượng vô cùng cường đại, đem năng lượng của Tử
Liên bao bọc ở đan điền, cũng không thể hoàn toàn phát huy hết công hiệu của
Tử Liên, lúc này Ngô Lai chẳng những đã tiêu hao rất nhiều chân khí, hơn nữa
thương thế cũng có chút nghiêm trọng, vì phòng bị hắc y nhân quỷ dị kia đánh
lén, hắn không thể không đem công lực đề cao cực hạn nên lúc này năng lượng
của Tử Liên dồn nơi đan điền mới có thể phát huy hết công năng kỳ dị của nó,
trong nháy mắt chữa trị sự hao tổn kinh mạch và ba vết thương trên người của
Ngô Lai.

Ngô Lai cũng không có chú ý đến biến hóa trên cơ thể mình, chỉ cảm thấy kinh
mạch bị tổn thương đã được hoàn toàn chữa trị hết, mà trong cơ thể lại có thêm
cảm giác thư sướng, nếu Ngô Lai đã không chú ý tới thì mười hắc y nhân kia
cũng sẽ không chú ý tới biến hóa trên người Ngô Lai, nên khi họ thấy Ngô Lai
bị quỷ dị hắc y nhân kia đâm trúng một kiếm thì cơ hồ đồng thời đánh về phía
Ngô Lai, y như trước mười cỗ kiếm khí từ các hướng khác nhau chém về phía chỗ
Ngô Lai đang đứng ở giữa ngã tư đường.

Lần này kiếm khí so với lần trước càng mạnh hơn, xem ra mười hắc y nhân đã
dùng toàn lực cho một kích, nhất định phải chém chết Ngô Lai dưới kiếm, chỉ
thấy mười cỗ kình khí cường đại chém tới trên đỉnh đầu của Ngô Lai.

Lúc này Ngô Lai mới có động tác, thân thể cấp tốc xoay người, bay lên đón lấy
luồng kiếm khí của mười hắc y nhân, cơ hồ ngay lúc Ngô Lai bay lên thì một đạo
hồng sắc quang mang cường đại lóe lên, rơi vào trong tay Ngô Lai. Còn chưa có
đợi mười hắc y nhân nhìn thấy đạo tử hồng sắc quang mang trong tay Ngô Lai là
cái gì thì Ngô Lai đột nhiên động thân, đạo hào quang màu hồng tím trong tay
xoay tròn trên đỉnh đầu một vòng, nghênh đón kiếm khí của mười hắc y nhân.

“Bình! Bình! Bình!“

“Choang! Choang! Choang!“

Đạo hào quang màu hồng tím trong tay Ngô Lai chạm vào mười luồng kiếm khí giữa
không trung không ngừng truyền đến thanh âm và tiếng nát bấy của binh khí, chỉ
thấy bốn trường kiếm của bốn hắc y nhân phía trước bị chấn vỡ, còn chưa đợi họ
có phản ứng thì cường đại kình khí đã chấn bay thân thể họ ra ngoài, đồng thời
miệng phun máu như suối, một thoáng sau đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết của
bốn người, phỏng chừng không chết ngay thì cũng không sống được bao lâu nữa.

Bốn hắc y nhân này tương đối còn may mắn, thảm nhất chính là mấy hắc y nhân
gần Ngô Lai nhất chính là ba hắc y nhân khác, cơ hồ họ còn chưa có phản ứng
thì đã bị uy lực của Tử Kiếm mang theo kình khí cường đại chặt đứt, trong nháy
mắt hóa thành huyết vũ tan nát rơi trên mặt đất hoàn toàn không còn nguyên
vẹn.

Tương đối may mắn hơn là ba hắc y nhân bên trái Ngô Lai, khi nhìn thấy thảm
trạng của ba đồng bọn thì biết ngay tình cảnh của mình, vội vàng rút kiếm lui
về phía sau, cũng không hề để ý đến bốn đồng bọn, mặc dù họ thối lui kịp thời
nhưng trường kiếm trong tay cũng bị Tử Kiếm phát ra kình khí cường đại chấn
nát bấy, chỉ còn lại có chuôi kiếm, mà thân thể họ bị chấn bay ra ngoài rơi
xuống trên nóc nhà.

Ngô Lai trong nháy mắt đánh chết bảy cao thủ thì Tử Kiếm liền quấn ngay vào
thắt lưng, người bên ngoài cũng không sao nhìn rõ ánh hào quang màu hồng tím
trong tay hắn chính là vật gì.

Khi rơi vào nóc nhà ba hắc y nhân nhìn vào chuôi kiếm trên tay, rồi nhìn vào
thi thể ba đồng bọn vừa chết không toàn thây, cùng với bốn người đang kêu thảm
thiết hồi lâu không thấy động tĩnh, cũng không biết phương hướng họ rơi xuống,
trong lòng đã hiểu rõ bốn người kia dữ nhiều lành ít, cuối cùng dùng ánh mắt
kinh hãi nhìn Ngô Lai, sự sợ hãi khôn cùng hiển lộ trong ánh mắt của họ.

Ngô Lai không hề để ý đến ba hắc y nhân rơi trên nóc nhà mà đôi mắt chỉ nhìn
chằm chằm vào chỗ hắc y nhân quỷ dị kia biến mất và bốn phía xung quanh. Ba
hắc y nhân sợ hãi nhìn Ngô Lai cả nửa ngày rồi cuối cùng ánh mắt rơi xuống bên
hông Ngô Lai, sắc mặt nhất thời đại biến, tựa hồ đã đoán ra ánh hào quang màu
hồng tím chính là vật gì, cả ba nhìn nhau nhất thời bay lên, nhưng không phải
về hướng Ngô Lai mà là bỏ chạy.

“Còn muốn chạy dễ dàng như vậy sao? Thiếu gia, ba người này giao cho chúng ta
đi.” Trong lúc ba người kia vừa chạy ra ngoài mấy trượng thì một thanh âm lạnh
như băng cùng một thanh âm cung kính đồng thời vang lên. Theo thanh âm vừa
tới, ba nhân ảnh cùng bay xẹt tới, đánh về phía ba hắc y nhân đang chạy trốn.

Nghe được thanh âm, Ngô Lai liền biết ba người kia chính là Lý Lương, Giang
Chánh và Vương Hải ba người, bất quá Ngô Lai cũng không có quay đầu lại, vẫn
nhìn chằm chằm vào chỗ hắc y nhân quỷ dị biến mất.

Có lẽ ba hắc y nhân bị một kích của Ngô Lai làm cho kinh sợ, làm cho kinh hãi,
vốn dĩ với công lực của ba người Lý Lương, Giang Chánh và Vương Hải muốn trong
mấy chục chiêu giải quyết họ cũng không phải dễ dàng, thậm chí là phi thường
khó khăn nhưng vì lúc này trong lòng họ vô cùng sợ hãi, không có tâm tình tái
chiến, liền bị ba người Lý Lương chém giết.

Sau khi giết chết ba hắc y nhân, ba người Lý Lương nhẹ nhàng rơi xuống phía
Ngô Lai mấy thước, khi Lý Lương vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bị Giang
Chánh ngăn cản, Lý Lương đành im lặng, cùng Giang Chánh và Vương Hải nhìn Ngô
Lai chăm chú.

Lý Lương ba người sở dĩ có thể kịp thời chạy tới hướng về phía ba hắc y nhân
ra tay, ngăn cản họ đào tẩu chính vì họ tò mò, bởi vì họ đang ở Quân Ý khách
sạn chạy về, định trở về nghỉ ngơi, bẩm báo cho Ngô Lai biết về kết quả của
Quỷ Cốc Tà Điện và Thiên Vương môn đại chiến, nhưng lại nghe thấy những luồng
kình khí tương giao tạo ra tiếng vang lớn mới vừa bay tới cách đó không xa,
chỉ thấy một kích của Ngô Lai làm ba người ngây ngốc, đến khí thấy ba hắc y
nhân muốn đào tẩu, lúc này mới phản ứng vội vàng ra tay ngăn trở đồng thời hạ
sát thủ.

Ngô Lai cứ lẳng lặng đứng như vậy, hai mắt lạnh lùng nhìn trừng về phía trước,
mà bên cạnh ba người Lý Lương cũng đứng lặng ở đó, thời gian cứ như vậy trôi
qua, nhưng cả bốn người không ai nói gì. Cứ như vậy chờ đợi một đoạn thời
gian, bầu trời đã có chút trắng bệch, ánh trăng cũng lặng lẽ biến mất, cả ba
người Lý Lương mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cùng phi thường kỳ quái,
không rõ Ngô Lai vì sao lại đứng yên trong thời gian dài mà không có chút động
tác.

Lúc này Ngô Lai đột nhiên lại động.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #341