Hắc Y Nữ Tử


Người đăng: phithien257

Lúc này Ngô Lai đột nhiên động thân, chỉ thấy hữu chưởng của hắn bắn ra một
đạo kình khí uy lực không nhỏ hướng ngã tư đường bên cạnh đánh tới.

Lý Lương, Giang Chánh và Vương Hải vẻ mặt cổ quái nhìn động tác của Ngô Lai,
không rõ vì sao Ngô Lai lẳng lặng đứng giữa đường, lại thình lình đánh về phía
khoảng không ngã tư đường một chưởng, trong lòng vô cùng kỳ quái, bất quá
không hỏi ra nghi vấn.

“Bình!”

Trong nháy mắt, chưởng kình của Ngô Lai đánh trúng lên mặt đá bên cạnh ngã tư
đường, phát ra một tiếng vang lớn, kình khí cường đại đem bụi đất trên mặt đá
cuồn cuộn nổi lên. Khi tiếng vang qua đi, nơi vừa rồi bị Ngô Lai đánh trúng
không xa đột nhiên xuất hiện một người, một bóng người mơ hồ, nếu không phải
bầu trời đã dần dần sáng lên thì thân ảnh người kia càng thêm mơ hồ nữa, người
này chính là người vừa đánh lén Ngô Lai rồi biến mất, quỷ dị hắc y nhân.

Bóng dáng hắc y nhân cũng chỉ chợt lóe lên, tiếp theo hướng phía xa lắc mình
lao đi, thân ảnh trong nháy mắt gần như mơ hồ biến mất, từ từ chậm rãi biến
đi.

Lý Lương, Giang Chánh và Vương Hải vốn là ở ngã tư đường không nhìn thấy người
nào xuất hiện rồi đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân, ánh mắt đều kinh hãi
nhìn thân ảnh hắc y nhân từ từ biến mất, nhất thời ngây ngốc không biết nên
làm gì cho phải, với công lực của họ không hề cảm giác được trước mặt mình ẩn
nấp một người, ẩn thân thân pháp như vậy đã ra khỏi sự tưởng tượng của họ,
cũng ra khỏi phạm vi họ hiểu biết, nếu như hắc y nhân kia đột nhiên hướng
chính mình ra tay, hậu quả họ không dám tưởng tượng.

Hắc y nhân kia rõ ràng bị một chưởng của Ngô Lai đánh trúng, thân ảnh của hắn
khi hiện ra có chút lắc lư, tiếp theo như tia chớp hướng về phía xa lao đi,
thân pháp hắc y nhân rất nhanh nhưng thân pháp của Ngô Lai lại càng nhanh hơn,
cơ hồ khi thân ảnh hắc y nhân xuất hiện thì Ngô Lai đã lắc mình cử động, sau
một khắc đã xuất hiện phía sau hắc y nhân, khi thân ảnh hắc y nhân đã từ từ mơ
hồ sắp biến mất thì hữu chưởng của Ngô Lai đã chụp vào sau lưng hắc y nhân.

Hắc y nhân hiển nhiên đã cảm ứng được sự tập kích của Ngô Lai ở phía sau, vốn
đang từ từ biến mất lại phải hiện ra, đồng thời vội vàng xoay người, trường
kiếm như tia chớp tập kích Ngô Lai. Hắc y nhân phản ứng tuy nhanh nhưng lại
không thể so với thân pháp của Ngô Lai, nên khi hắn vừa xoay người thì Ngô Lai
đã cải biến trảo công, hướng về phía tay phải cầm kiếm của hắn.

“Keng!”

Tay của Ngô Lai đã nắm trúng cổ tay của hắc y nhân, trường kiếm trong tay hắn
liền rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, mà khi Ngô Lai vừa
nắm được tay hắn thì tay trái hắn đã đánh vào ngực Ngô Lai.

Không cho hắn một chút cơ hội, Ngô Lai dùng một chút lực, thân thể hắc y nhân
nhất thời mềm nhũn vô lực, vốn đang phách chưởng hướng tới ngực Ngô Lai đột
nhiên rũ xuống, trở thành ngã ập vào ngực Ngô Lai.

Ngô Lai ôm lấy thân thể hắn, điểm lên người hắn, trong nháy mắt phong bế huyệt
đạo và công lực, sau đó thản nhiên nhìn ba người Lý Lương đang ngây ngốc, nói:
”Trở về thôi!” Nói xong liền ôm hắc y nhân bay lên, chỉ lắc mình mấy cái đã
biến mất ở ngoài trăm trượng.

Nghe vậy ba người đang ngây ngốc mới bừng tỉnh nhìn thấy Ngô Lai phi thân đi,
lúc này mới nhìn nhau rồi cùng phi thân hướng theo Ngô Lai mà đuổi theo, bất
quá trong mắt họ hiện ra thần sắc phức tạp, có nghi hoặc mà cũng có kinh ngạc,
nhưng nhiều hơn là khiếp sợ.

“Bình!”

Trở lại Quân Ý khách sạn Ngô Lai không chút do dự, liền đẩy cửa đem hắc y nhân
đang ôm trong tay ném lên giường, hắc y nhân giờ phút này đã bị Ngô Lai phong
bế huyệt đạo và công lực, không có chút năng lực nhúc nhích, chỉ mặc cho thân
thể mình hướng lên giường bay đi, thân thể hắn nện lên giường phát ra âm
thanh, ngay cả sàn nhà cũng rung động.

Rơi lên giường, hắc y nhân chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Lai,
không thể nói chuyện cũng không thể nhúc nhích.

Lạnh lùng quét mắt nhìn lên hắc y nhân một cái, đột nhiên ngón tay Ngô Lai khẽ
nhúc nhích, bắn ra một tia chân khí khai mở huyệt đạo cho hắn nhưng vẫn để
nguyên công lực bị phong bế. Huyệt đạo được giải khai, hắc y nhân có thể khẽ
cử động nhưng chỉ là một chút, trong ánh mắt vẫn lạnh lùng còn thêm sự giận
dữ.

“Ngươi là ai? Vì sao phải đánh lén ta?” Ngô Lai đột nhiên lạnh lùng thốt, hai
mắt đánh giá hắc y nhân, lúc này mới hoàn toàn nhìn rõ bộ dáng của hắn, hắc y
nhân vóc người không cao, thậm chí có thể nói là nhỏ, ngực có chút nhô lên,
làm cho người ta vừa thấy đã biết hắn là con gái.

Hắc y nhân nghe vậy chỉ nghiêng đầu qua một bên, cũng không hề để ý tới câu
hỏi, nếu đã thua trong tay Ngô Lai, hắc y nhân cũng không có gì để nói.

“Xem ra ngươi không chịu trả lời vấn đề của ta rồi.” Nhìn thấy vậy, Ngô Lai
thản nhiên nói: ”Nhưng như vậy cũng không sao, dĩ nhiên với dị thuật của
ngươi, võ công cũng lợi hại, nói như vậy thì sư phụ và người nhà của ngươi võ
công cũng sẽ không kém cỏi, cho dù ta không đi tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ tìm
ta, chỉ cần ngươi ở trong tay ta, đến lúc đó ta cũng sẽ có đáp án.”

Nghe vậy hắc y nhân vẫn không nói gì, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Lai, đầu lại
nghiêng qua một bên, nhưng trong mắt của hắn Ngô Lai đã nhìn thấy lóe lên một
tia bối rối.

Lúc này Ngô Lai đột nhiên lắc mình đến bên giường, đưa tay giật lấy khăn che
mặt của hắn, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, gương mặt tròn tròn, cái mũi cao,
còn có cặp mắt to, thật là một mỹ nữ, xinh đẹp không dưới Trương Ngọc Oánh và
Ngưng Vũ mấy nàng, hơn nữa mỹ nữ tuổi còn rất trẻ, khoảng chừng chỉ mười tám,
muời chín tuổi.

Khăn che mặt đột nhiên bị cởi ra, khuôn mặt xinh đẹp của hắc y nhân nhất thời
xuất hiện một tia kinh hoảng, nhưng liền biến mất, lạnh lùng nhìn chằm chằm
Ngô Lai.

Nhìn thấy diện mạo thật sự của hắc y nhân, Ngô Lai không khỏi ngẩn ngơ, dùng
ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của hắc y nữ tử, vì sự
xinh đẹp của cô gái mà kinh ngạc, cuối cùng quét mắt nhìn lên thân thể của cô
gái. Có lẽ bởi vì cô gái áo đen mặc quần áo quá rộng nên cũng không thể thấy
hết vóc người nàng nhưng Ngô Lai lướt theo hình dáng thân thể của nàng, hiểu
rõ nàng có một bộ ngực thật đầy đặn. Ánh mắt Ngô Lai từ từ dừng lại trên đồn
bộ của nàng, mà khi ánh mắt kinh ngạc của Ngô Lai nhìn thấy vóc người đầy đặn
của nàng thì liền biến hóa, trở nên có chút tà dị, thậm chí lộ ra một tia cười
dâm ý.

Nhìn thấy ánh mắt Ngô Lai lướt lên xuống trên thân thể mình, hơn nữa trên mặt
còn lộ ra vẻ dâm tà vui thích, cô gái áo đen cũng không còn khả năng giữ được
vẻ lạnh lùng khi nãy, vẻ kinh hỏang trên mặt càng thêm rõ ràng, thân thể như
co rút lại, giống như một con dê con đang nhìn người ta chuẩn bị giết, vì toàn
thân công lực đã bị Ngô Lai phong bế không còn chút năng lực phản kháng.

Ngô Lai thu lại ánh nhìn lên đồn bộ đầy đặn của cô gái áo đen, đột nhiên xông
tới gần nàng, chậm rãi cười lạnh nói: ”Ta không phải là người quân tử, cũng
không phải người tốt, mà là một người có thù tất báo, là người có nguyên tắc
người không phạm ta ta không phạm người, càng là một người không có gì cố kỵ,
một người chuyện gì cũng có thể làm được, ngươi tốt hơn là cho ta biết hết
thảy, nếu không ta sẽ không khống chế được mình, làm những chuyện mà ta không
thể tự chủ được.” Ngô Lai vừa nói, vẻ dâm tà trên mặt càng thêm rõ ràng, mà
người lại hướng tới hắc y nữ tử đi tới.

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy vẻ mặt dâm tà tươi cười của hắn và thấy hắn đi
lại gần, cô gái càng thêm kinh hoảng, vội vàng hỏi, thanh âm rất gấp nhưng
giọng nói rất ôn nhu, dù có vẻ giận cũng không che giấu được thanh âm ôn nhu
của nàng.

“Muốn làm gì?” Ngô Lai cười lạnh nói: ”Ngươi nói ta có thể làm gì? Một cô gái
xinh đẹp mê người và một nam nhân cùng ở một chỗ, ngươi nói ta có thể làm được
gì, đương nhiên là phải hưởng thụ cảnh đẹp ban đêm rồi.”

Nói là cảnh đẹp ban đêm cũng không còn chính xác lắm, bởi vì bên ngoài bầu
trời đã sáng lên, cách hừng đông không còn bao lâu nữa.

Ngô Lai vừa nói thì thân hình càng tới gần cô gái, còn nàng thì đã lăn tới sát
góc tường, nhưng nàng cũng đã lui tới đó, không thể tiếp tục lui nữa cho nên
Ngô Lai cũng đã tới sát bên nàng, một tay nắm lấy phía dưới thân thể nàng.

“Không! Không... Đừng mà... Đừng...” Cô gái áo đen càng thêm kinh hoảng, khổ
nỗi công lực đã bị bế, chỉ có kinh hoảng kêu lên.

“Thiếu gia!”

Trong lúc Ngô Lai định hôn lên đôi môi xinh đẹp mê người của cô gái thì đột
nhiên ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm của Lý Lương, mà nhìn ra ngoài cửa
sổ có thể thấy thân ảnh của Lý Lương ba người.

“Chuyện gì?” Ngô Lai dừng động tác, quay đầu ra cửa lạnh lùng hỏi.

“Thiếu gia, vừa rồi chúng ta nghe bên trong phòng có tiếng gọi khẽ...” Bên
ngoài truyền đến thanh âm cung kính của Lý Lương.

“Không có chuyện gì!” Không đợi Lý Lương nói xong, Ngô Lai đã lạnh lùng ngắt
lời nói”Nơi này không có chuyện gì nữa, các ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, thiếu gia!”Ngoài cửa Lý Lương cùng Giang Chánh cung kính đáp.

Cả ba người Lý Lương nhìn nhau, thoáng chần chờ rồi trở về phòng, mặc dù trong
lòng ba người còn có việc nghi hoặc muốn hỏi, trong lòng kỳ quái vạn phần
nhưng vẫn không nói ra.

Đợi ba người rời đi, Ngô Lai lúc này mới nhìn lại dung mạo xinh đẹp của hắc y
nữ tử, vẻ tươi cười dâm tà trên mặt càng nhiều hơn.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #342