Bị Tập Kích (2)


Người đăng: phithien257

“Vù... Vù... Vù...”

Trong lúc Ngô Lai và mấy hắc y nhân cùng rơi xuống đất thì giữa không trung
đột nhiên vang lên thanh âm quái dị, một loại thanh âm của loài ong mật nhưng
lại là một loại ong mật hiếm thấy, nếu không cũng sẽ không có thanh âm quái dị
như thế.
Nghe được tiếng vang quái dị, mấy hắc y nhân lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, sắc
mặt Ngô Lai khẽ biến, bởi vì hắn từng có cảm giác đã nghe thanh âm quái dị như
thế. Cơ hồ đồng thời cả Ngô Lai và đám hắc y nhân cùng nhìn về hướng thanh âm
quái dị phát ra, dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng hơn trăm con động vật nhỏ,
chính là ong mật đuôi dài nhưng so với loại ong mật bình thường thì cái đầu
lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn thật hung mãnh.

“Bách Độc Thiên Vương?” Bóng đêm mặc dù rất tối, nhưng với nhãn lực của Ngô
Lai có thể nhìn thấy rõ ràng, theo trí nhớ hắn nhận ra đó chính là Bách Độc
Thiên Vương, chính là chúng gián tiếp sát hại Nguyệt nhi và Xuân nhi, chúng
chính là hung thủ. Nếu như không phải Nguyệt nhi bị trúng độc của Bách Độc
Thiên Vương nên hắn phải đi tìm giải dược mà giết chết nhị trưởng lão Tư Đồ
Minh nên đưa tới sự đánh lén của tứ lão Độc môn thống suất cao thủ đến đánh
lén, lại thêm người của Sát Thủ Minh nhân cơ hội vào giết Nguyệt nhi cùng Xuân
nhi. Vì thế Ngô Lai khắc sâu trong trí nhớ về Bách Độc Thiên Vương, khi hắn
nhìn thấy chúng thì sắc mặt chợt lạnh như băng, trong ánh mắt hiện lên vẻ giận
dữ mà hắn cũng đoán ra những người đó là người của Độc môn.

“Hưu, hưu, hưu, hưu...”

Đến lúc này thì vài tiếng đoản súc cấp bách và quái dị vang lên, mà thanh âm
quái dị này của hắc y nhân tựa như đang bí mật ra lệnh cho Bách Độc Thiên
Vương, lúc đó đám Bách Độc Thiên Vương cùng hắc y nhân hướng về phía Ngô Lai
đánh tới.

Vừa lại đồng dạng một chiêu thức, cùng phát ra đao khí ngưng tụ thành kình khí
võng tráo hướng tới Ngô Lai, chỉ là lần này đám hắc y nhân thiếu đi ba đồng
bọn, vì thế đao võng uy lực yếu đi không ít, dù là vậy Ngô Lai cũng không dám
khinh thường bởi vì bên cạnh còn có thứ làm cho người ta e ngại, chính là Bách
Độc Thiên Vương.

Với Bách Độc Thiên Vương, thân thể của chúng cũng không phải tầm thường, dĩ
nhien có thể xuyên qua đao khí võng tráo của đám hắc y nhân trực tiếp hướng
Ngô Lai đánh tới mà không bị những luồng đao khí chém chết.

Nhìn thấy Bách Độc Thiên Vương có thể xuyên qua luồng đao võng, Ngô Lai trong
lòng kinh hãi, hiểu được rằng thân thể chúng cứng rắn vô cùng, chỉ có thần khí
mới có thể chém chết chúng được, nếu không là không thể có cách nào đối phó
được chúng cả.

Cơ hồ không có thời gian cho Ngô Lai lo lắng, cả trăm con Bách Độc Thiên Vương
xuyên qua luồng đao võng đánh liền về phía Ngô Lai, cho đến lúc này thì Ngô
Lai động thân, thân ảnh chợt lóe, phóng lên cao, nghênh đón cả trăm con Bách
Độc Thiên Vương và luồng đao võng.

“Xích!”

Chỉ thấy bên hông Ngô Lai quang mang màu tím chợt lóe, mấy chục con Bách Độc
Thiên Vương vừa tới trên đỉnh đầu Ngô Lai giữa không trung chợt dừng lại, đột
nhiên rơi xuống mặt đất liền hóa thành bột phấn, bị tiêu diệt hoàn toàn, mà
Ngô Lai thì xuất chưởng nghênh đón luồng đao võng.

“Bình!”

Lại một tiếng nổ, mặt đất bốn phía đều rung lên, kình khí của Ngô Lai trong
nháy mắt chạm vào khí võng của đám hắc y nhân, họ bị đánh trúng trong chớp mắt
liền bay lui ra sau, đồng thời hộc máu như suối, cuối cùng rơi xuống hai bên
nóc nhà, dư kình cũng làm cho mái ngói đổ sụp, sau đó không còn nghe thấy động
tĩnh nữa. Phỏng chừng đã bị luồng chân khí mạnh mẽ của Ngô Lai làm trọng
thương, trong nhất thời chắc là không có gì tốt đẹp.

Mặc dù Ngô Lai đánh trọng thương bọn họ nhưng chính hắn cũng không chịu nổi,
khí huyết trong nội thể càng bốc lên lợi hại hơn, thân thể cũng không tự chủ
được lui bật ra sau, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, vết thương trên ngực đã
được xử lý cũng không chịu nổi luồng kình khí cường đại tương giao mà từ từ rỉ
máu.

“Hưu, hưu, hưu...”

Thanh âm quái dị vừa rồi lại vang lên, lúc này đám Bách Độc Thiên Vương vốn là
bị hai cỗ kình khí cường đại đánh bay ra ngoài đột nhiên lại như tia chớp đánh
về phía chỗ Ngô Lai thối lui mà đuổi theo, có tiếng vang ông ông, tốc độ của
chúng cực kỳ nhanh trong nháy mắt đuổi đến gần Ngô Lai. Ngô Lai lạnh lùng nhìn
chằm chằm đám Bách Độc Thiên Vương đến gần, sát khí trong mắt chợt lóe lên, đã
chuẩn bị hạ sát thủ, đã định đem đám ong độc này giết hết. Mặc dù trên người
hắn có Hổ Phách Thần Châu bảo vật tị độc nhưng cũng không dám nếm thử bị đám
ong độc này cắn trúng. Bởi vì lần Nguyệt nhi bị chích trúng, hắn phải lấy Hổ
phách thần châu cùng với luồng chân khí cường đại của mình mới có thể giải
được chất độc của chúng. Vì thế đối với sự lợi hại của đám ong độc này hắn
cũng cảm thấy sợ hãi, không thể không đề phòng.

Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, trong lúc thân thể hắn còn đang từ từ lui về
phía sau, hơn nữa thế lui đã chậm đi thì hắn đột nhiên cảm giác được có cỗ
kình khí cường đại từ sau lưng đánh tới, mà với công lực hiện tại của hắn mà
không cảm nhận được. Đến lúc hắn lui lại gần tới thì lại đánh lén, hơn nữa
theo sự cường đại của kình khí đó, Ngô Lai có thể cảm giác được công lực của
người này vô cùng lợi hại, đặc biệt là công phu ẩn dấu hơi thở của hắn cũng vô
cùng lợi hại, lại có thể trốn tránh được sự dò xét của Ngô Lai.

Cơ hồ khi sắc mặt Ngô Lai đại biến thì phía ngã tư đường hai bên từ trong góc
phía sau lưng hắn xuất hiện ra sáu hắc y nhân, bốn người chia ra hai bên nóc
nhà, hai người lại đến từ trong góc ngã tư đường, trường kiếm trong tay sáu
người đồng thời chém ra, phát ra sáu cỗ kình khí cường đại chém về phía Ngô
Lai, mà lúc này đám Bách Độc Thiên Vương cũng đã bay đến trên đỉnh đầu Ngô Lai
cách khoảng hai, ba thước.

Ngô Lai sắc mặt lại biến đổi, chẳng những vì sáu cỗ kiếm khí cường đại của đám
hắc y nhân, đồng thời sự uy hiếp lớn nhất là đám ong độc trên đầu, mà sáu hắc
y nhân nắm chặt thời gian để đánh lén, tại khi Ngô Lai vừa bị bật lui ra sau
chưa kịp chuẩn bị thì ra tay.

Không để cho Ngô Lai có thời gian để chuẩn bị né tránh, đám ong độc và sáu cỗ
kiếm khí của sáu hắc y nhân đã tới bên người, luồng kiếm khí từ những phương
hướng bất đồng mà chém tới, đám ong độc lại càng có vẻ hung mãnh, cả đám hợp
thành thien la địa võng đánh về hướng Ngô Lai.

Ngô Lai mới vừa chạm đất, liền phải nhanh chóng phi thân lên, giữa thắt lưng
ánh hào quang màu hồng tím chợt lóe lên, một đạo hào quang màu hồng tím mang
theo kình khí sắc bén chém về phía đám Bách Độc Thiên Vương, mà màu tím hộ thể
của hắn trong nháy mắt cũng biến thành cường đại phi thường, nghênh đón sáu
luồng kiếm khí đang bay tới. Vừa khi ánh hào quang màu hồng tím từ đai lưng
Ngô Lai bay ra nhanh như điện chém về phía đám ong độc, liền đem chúng chém
giết, không cho chúng một cơ hội để chạy trốn, đồng loạt rơi xuống đất chết
sạch, hóa thành bột phấn. Đến lúc này mới biết luồng hào quang màu hồng tím từ
đai lưng Ngô Lai bay ra chính là thanh Tử Kiếm phát ra kình khí, sau khi chém
sạch đám ong độc thì cũng liền biến mất.

Ngô Lai sở dĩ dùng uy lực không nhẹ của Tử Kiếm, chẳng những vì sự cứng rắn
phi thường của Bách Độc Thiên Vương có thể uy hiếp hắn, trọng yếu là hắn đối
với đám ong độc này hận thấu xương nên đối với chúng hạ thủ không chút lưu
tình, mà là phải toàn bộ giết sạch. Cùng lúc đó hai song chưởng được ngưng tụ
thật cường đại lại nghênh tiếp luồng kiếm khí của ba hắc y nhân, bất quá hắn
không kịp nghênh tiếp luồng kiếm khí cường đại ở sau lưng nên đành chỉ tụ chân
khí về phía sau lưng ngăn cản luồng kiếm khí đó, mà đến lúc hắn phải ngưng tụ
chân khí về phía sau thì hộ thể chân khí màu tím cũng lập tức biến thành vô
cùng cường mãnh.

“Bình! Bình!”

Hai tiếng vang lớn cơ hồ đồng thời vang lên, tiếng đầu tiên là do Ngô Lai dùng
chưởng ngạnh tiếp luồng kiếm khí của ba người phía trước nên phát ra thật lớn
tiếng vang, tiếng sau là do sau lưng Ngô Lai trúng ba đạo kiếm khí hợp kích
của ba hắc y nhân kia cùng với hộ thể chân khí của hắn chạm vào nhau nổ vang,
hai tiếng nổ đồng thời vang lên cũng làm cho mặt đất chấn động.

Khi hai luồng kình khí của Ngô Lai và ba hắc y nhân chạm vào nhau, thân thể cả
ba đồng thời cùng chấn động, tiếp sau nhanh như chớp lui bật về phía sau mà
trong lúc đó luồng kiếm khí của ba người phía sau đánh trúng hộ thể chân khí
của Ngô Lai thì phảng phất như đánh trúng cương thíết cứng rắn, bị hộ thể chân
khí của Ngô Lai phản chấn bay ra ngoài, thân thể như tia chớp hướng phía xa
bay lui.

Mặc dù đem công kích của sáu hắc y nhân hóa giải, lại đem họ đánh bay ra ngoài
nhưng Ngô Lai cũng không chịu nổi, đầu tiên bị ba người phía trước đánh một
kích rồi sau đó sau lưng lại bị ba người kia hợp kích, khí huyết trong cơ thể
bốc lên dữ dội thiếu điều hộc máu.

“Phịch! Phịch! Phịch!”

Sau khi rơi xuống đất Ngô Lai thối lui ba bước, cảm nhận kình khí tấn công vào
cơ thể mình làm tổn thương kinh mạch nghiêm trọng, hắn nhất thời liền vận khởi
chân khí áp chế. Đột nhiên sắc mặt hắn hoàn toàn khác hẳn lúc đầu, phi thường
khó coi, bởi vì một loại hơi thở nguy hiểm xuất hiện phía trước mặt hắn vài
thước, nhưng hắn không kịp né tránh hoặc ngăn cản, tiến vào nội thể hắn mấy
luồng kình khí cổ quái làm cho hắn phải vận công áp chế. Trong lúc sắc mặt hắn
vừa biến đổi thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn vài thước,
người đó như trống rỗng xuất hiện trước mặt, căn bản là không thể đoán trước,
cũng không thể nhìn thấy hắn từ địa phương nào đi ra, ngay cả Ngô Lai cũng
không biết hắn núp ở chỗ nào mà đột nhien xúât hiện.

Hắc y nhân vừa hiện ra thì trường kiếm trong tay lóe hàn quang chém về phía
Ngô Lai không chút do dự. Do thân hình Ngô Lai lại cách hắn rất gần, hắc y
nhân một kiếm chém ra trong nháy mắt đã đến trước ngực Ngô Lai.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #339