Bị Tập Kích (1)


Người đăng: phithien257

Ngô Lai đi từ tiểu viện của Lương Mị hướng ra khỏi Lương phủ, cước bộ rất
chậm, như đang bước từng bước, bước chân càng không yên, người sáng suốt nhìn
thấy thì đã bíết hắn không những bị thương nghiêm trọng mà bước chân nặng nề,
còn bởi vì tâm tình cũng trầm trọng nên làm cho bước chân cũng nặng nề theo,
cho nên mới đi chậm chạp như thế.

Ngô Lai mặc dù đúng là từng bước một hướng theo ngoài phủ đi tới nhưng không
có một người nào của Lương gia dám ngăn cản, cũng không phải Lương gia không
có thủ vệ ngăn trở, cũng không phải không có thủ vệ dám cản mà bọn họ nhìn
thấy Gia chủ đã đáp ứng để Ngô Lai rời đi, giống như là một quán tính, thấy
người trước không cản thì người sau cũng nhường đường, vì vậy Ngô Lai mới
thuận lợi ra khỏi Lương phủ. Đương nhiên nếu lấy võ công ra nói, dù cho có
người cản ngăn, cũng không ai có khả năng cản được hắn.

Ngô Lai đứng ở trước cổng, lẳng lặng nhìn vào Lương phủ, ánh mắt thống khổ
không thôi, thống khổ là vì hắn đã giết Lương Quân, khiến cho Lương Mị từ việc
đang yêu hắn sâu đậm lại biến thành oán hận, chỉ còn hận ý muốn giết chết hắn.
Đến lúc này hắn mới nhận ra hắn thích nàng không chỉ vì nàng xinh đẹp, vì thân
thể động lòng người của nàng, mà là hắn đã thật sự yêu nàng, với tất cả tấm
lòng chân thành của hắn.

“Mị nhi, nàng yên tâm. Ta nhất định tra tìm chứng cớ về cái chết của cha nàng,
cho nàng biết cha nàng chết cũng không phải do chính tay ta. Nếu nàng đã là nữ
nhân của ta, ta chỉ đem cho nàng hạnh phúc và vui sướng, không làm cho nàng bị
thương tổn. Nhưng ta sẽ cố gắng giải quyết hết thảy, mong được nàng tha thứ,
một lần nữa làm cho nàng hạnh phúc và vui sướng.” Lẳng lặng nhìn Lương phủ
trong chốc lát, trong lòng hắn yên lặng nhủ thầm, chẳng những tận đáy lòng hứa
hẹn, cũng là đối với chính mình hứa hẹn.

“Ân!”

Đột nhiên Ngô Lai buồn bực hừ nhẹ, nguyên lai là vết thương trước ngực chưa
được xử lý nên khi có một cơn gió đêm thổi qua, vết thương nhất thời đau đớn,
làm cho hắn không nhịn được buồn bực hừ khẽ một tiếng.

Chỉ thấy lúc này trên quần áo của hắn nhiễm đỏ một màu máu, hơn nữa máu tươi
cũng đọng lại trên quần áo, mà vết thương bị Lương Mị đâm trúng lại không
ngừng chảy máu, nên quần áo vốn đã nhiễm hồng càng thêm hồng hơn, chỉ là lúc
này vết thương cũng chỉ còn chảy máu rất ít, nếu không chảy quá nhiều máu tươi
cũng làm cho hắn mất đi nửa tánh mạng.

Ngô Lai cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương đang chảy máu, trong lòng cảm thấy
khổ sở, lúc này mới đưa tay điểm lên chỗ vết thương để cầm máu. Hắn đứng lặng
ở đó một lúc lâu, lúc này mới xoay người hướng phía xa mà đi, nhưng là thương
tâm rời đi, bước chân cũng không nhanh như trước, cũng không còn nụ cười vui
vẻ, lẳng lặng trên đường cái đi một mình chậm rãi, có vẻ cô đơn và thê lương.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, hắn từ Lương phủ đi ra tới ngã tư đường rất
rộng nhưng rất yên tĩnh, bốn phía không có một tia ánh sáng, nếu như không có
ánh trăng trên bầu trời chiếu sáng trên người hắn thì hắn đã tưởng rằng mình
đi trong đen tối mịt mù. Bất quá hắn cũng không hề để ý, chỉ chậm rãi hướng
tới Quân Ý khách sạn đi đến.

Đột nhiên hắn dừng lại đứng yên không nhúc nhích, trong mắt sát khí chợt lóe
lên, vẻ mặt không có chút biến hóa, lạnh lùng đứng ở nơi đó. Cơ hồ trong nháy
mắt hắn dừng lại, có mười hắc y nhân vô thanh vô tức từ các phía khác nhau lao
về hướng Ngô Lai, đều là đang núp ở trên mái hiên, dù là có ánh trăng cũng
không thể phát hiện ra sự tồn tại của họ. Mà do tâm tình trầm trọng nên Ngô
Lai không hề để ý tình huống bốn phía, sở dĩ hắn phát hiện được là do hắn cảm
giác được sát khí tỏa ra từ khắp bốn phía.

Mười hắc y nhân hiển nhiên là cao thủ, tốc độ phi thân cực nhanh, hơn nữa làm
cho người ta sợ hãi là họ đồng thời xuất đao cùng một lúc, mỗi một cây đao đều
mang theo kình khí cường đại, trong nháy mắt tại giữa không trung hợp thành
một đoàn cỗ khí đánh về phía Ngô Lai đang đứng bất động.

Ngô Lai đối với sự công kích của mười người nọ như không có nghe thấy, cho đến
khí mười luồng kình khí tạo thành một đao võng thì trong mắt hiện lên tia kinh
ngạc, sau đó liền khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng.

Trong lúc những luồng đao khí tạo thành đao võng chỉ còn cách Ngô Lai khoảng
vài thước thì Ngô Lai động thân phóng lên cao, thân thể trong nháy mắt được
một đoàn chân khí màu hồng tím vây quanh, đây chính là chân khí hộ thể của
hắn, cũng là lần đầu tiên được sử dụng cường đại như thế.

“Bình!”

Trong nháy mắt nguồn chân khí của Ngô Lai chạm vào luồng đao võng, hai cỗ kình
khí cường đại chạm vào nhau phát ra tiếng nổ, chỉ thấy toàn thân mười hắc y
nhân chấn động, tại giữa không trung lộn một vòng thối lui ra sau, mà thân thể
Ngô Lai cũng bị đại chấn, nhanh chóng lui ra ngoài, rơi xuống đất không tự chủ
được lui ra sau từng bước, sắc mặt khẽ biến.

Mười hắc y nhân lui ra sau không xa, liền giữa ngã tư lộn một vòng trở lại
hoặc là mượn lực từ những mái hiên nhà lại như tia chớp đánh về phía Ngô Lai,
lại là phương thức công kích đồng dạng khi nãy, chỉ bất quá luồng đao võng vừa
rồi càng cường đại hơn, trong nháy mắt đem Ngô Lai phủ trùm vào trong đó.

Ngô Lai sắc mặt biến đổi, tựa hồ đã cảm thấy được lần này luồng đao võng được
tạo thành từ những luồng kình khí cường đại hơn khi nãy rất nhiều, vội vàng
phi thân nghênh đón luồng đao võng.

“Bình!”

Lại một tiếng nổ vang lên, luồng chân khí màu hồng tím của Ngô Lai nhanh chóng
chạm vào luồng đao võng lần nữa tạo thành một luồng lực lượng, trong đêm tối
giữa không trung càng dễ dàng nhìn thấy hai luồng kình khí chạm mạnh vào nhau.

Sau khi hai luồng kình khí tương giao, luồng đao võng do mười hắc y nhân tạo
thành bị luồng chân khí hồng tím hộ thể của Ngô Lai phá tan, mười hắc y nhân
lui về phía sau như tia chớp, mà thân thể Ngô Lai càng đại chấn, bật lui về
phía sau.

“Phịch! Phịch! Phịch!”

Sau khi rơi xuống đất cước bộ Ngô Lai còn chưa có đứng vững thì bị thối lui ba
bước, sắc mặt khẽ biến liếc nhìn hắc y nhân vây quanh bốn phía, chằm chằm lạnh
lùng nhìn họ. Mười hắc y nhân tình trạng cũng rõ ràng không tốt, khi bọn họ
rơi xuống trên nóc nhà thì trên nóc nhà liền vang lên mười tiếng vỡ, rõ ràng
không chịu nổi luồng dư kình cường đại mà chấn vỡ những mảnh ngói. Nhưng ngay
lúc này Ngô Lai cũng không chịu nổi, khí huyết trong cơ thể bốc lên vô cùng
lợi hại, đây là tình huống lần đầu tiên hắn gặp phải, mà vết thương trên ngực
hắn vốn đã động mạnh, chỉ là do hắn kịp thời phong bế nên máu không chảy ra.
Ngô Lai đảo mắt qua mười hắc y nhân, phát hiện họ dù là nhất lưu cao thủ,
nhưng không thể đạt được tới khả năng ngăn cản công lực của hắn, nhất thời
hiểu rõ mười hắc y nhân đã dùng một loại công pháp kỳ quái công kích, có thể
đưa nội lực của mười người hợp thành một cỗ, giống như là một tuyệt thế cao
thủ đang đấu nội lực cùng hắn, nên chân khí mạnh mẽ của hắn bị họ hóa giải.
Lúc này mười hắc y nhân cùng nhìn nhau, đồng thời động thân đánh về phía Ngô
Lai.

Vì đã biết họ sở hữu cùng một loại công pháp quái dị, Ngô Lai đương nhiên sẽ
không cho họ cơ hội, nếu không hắn sẽ phải táng thân ở trong tay họ, cho nên
khi họ động thì hắn đồng thời cũng động, thân ảnh như tia chớp đánh về phía ba
hắc y nhân.

Lúc này khi đao khí của ba hắc y nhân còn chưa kịp tạo thành khí võng thì Ngô
Lai đã tới ngay trước mặt họ, xuất chưởng nhanh như điện đánh vào ngay giữa
ngực họ nhưng ba người cũng phản ứng cực nhanh ngoài ý hắn tưởng tượng, cơ hồ
khi Ngô Lai đi tới trước người thì họ liền rút đao xuất chưởng nghênh đón về
phía Ngô Lai.

“Bình! Bình! Bình!”

Kình khí của Ngô Lai trong nháy mắt chạm vào ba luồng kình khí của ba hắc y
nhân phát ra mấy tiếng vang lớn, chỉ thấy thân ảnh của ba người kia bị thổi đi
ra xa, còn đang ở giữa không trung bay lui ra sau, miệng phun máu nhu suối
nhiễm đỏ cả bầu trời, phỏng chừng cả ba không chết cũng tàn phế.

Mặc khác những hắc y nhân còn lại không ngờ Ngô Lai đột nhiên hướng tới ba
đồng bọn của mình công kích, đầu tiên là ngẩn ngơ rồi cùng công kích về phía
Ngô Lai, muốn nhân cơ hội đánh lén nhưng chỉ trong nháy mắt ba hắc y nhân bị
Ngô Lai đánh bay đã làm cho những người khác kinh hãi, không thể không thay
đổi phương hướng, lui trở lại trên nóc nhà ở hai bên ngã tư đường.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #338