Buồn Bã Bỏ Đi


Người đăng: phithien257

Khi Thạch Vân đến sát bên người Tiêu Thần thì hắn đã cảm giác được nhưng mà võ
công của hắn bất quá chỉ mới khôi phục được một nửa, còn chưa có phản ứng thì
Thạch Vân đã tiến sát người, khi hắn vừa muốn phản kháng thì thanh kiếm trong
tay Thạch Vân đã tỏa ra hàn khí sắc bén lạnh lẽo, chỉ sợ rằng khi hắn vừa động
thì thanh hàn kiếm đã cắt đứt yết hầu mà chết.

Cổ Băng Lãnh, Khúc Văn Đồng, Diễm Như Hoa tam quái khi thấy Thạch Vân động
thân thì cũng đồng thời phát hiện, nhưng vì tốc độ của Thạch Vân quá nhanh
khiến cho tam quái chưa kịp phản ứng, khi họ định phi thân ngăn cản thì thanh
kiếm của Thạch Vân đã gác trên cổ Tiêu Thần nên họ đành phải dừng cước bộ, sắc
mặt đại biến nhìn thanh trường kiếm của Thạch Vân đang gác trên cổ Tiêu Thần.

Ngô Lai chỉ nhàn nhạt thản nhiên nhìn Thạch Vân liếc mắt một cái, vẻ mặt không
có bất cứ phản ứng gì, giống như mọi chuyện không hề liên quan đến hắn. Còn
bên cạnh Lương Huy, bốn lão giả cùng đông đảo cao thủ Lương gia hiển nhiên
cũng không ngờ tới chuyện Thạch Vân đột nhiên ra tay, hơn nữa lại là hướng tới
Tiếu Diện Quái ra tay, dùng Tiêu Thần uy hiếp tam quái còn lại nên đều khẽ
biến sắc mặt nhìn Thạch Vân.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm Thạch Vân, Cổ Băng Lãnh nói: ”Buông hắn ra, nếu không
lão phu sẽ làm cho ngươi chết vô cùng khó coi.”

“Vậy à?” Thạch Vân cười lạnh nói: ”Hãy chờ các ngươi có cơ hội rồi hãy nói,
bất quá trước khi các ngươi giết được ta thì vị lão quái này đã phải đi gặp
Diêm Vương gia.” Thạch Vân đột nhiên điểm ngay giữa ngực Tiêu Thần, phong bế
huyệt đạo làm cho hắn không thể nào nhúc nhích.

Không đợi Cổ Băng Lãnh, Khúc Văn Đồng và Diễm Như Hoa nói gì, Thạch Vân lại
lạnh lùng thốt: ”Người khác sợ Tứ Quái các ngươi, còn ta chẳng có gì phải sợ,
không cần dùng uy danh của các ngươi để hù dọa ta, các ngươi mau nhường đường
cho hắn, nếu không ta sẽ không khách khí nữa.” Vừa nói cổ tay lại dùng một
chút sức, cổ họng Tiêu Thần xuất hiện một dấu vết máu đỏ, bất quá hắn cũng
không dùng lực, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn Tứ Quái, trường kiếm trong tay hắn
lóe hàn quang, tùy thời đều có thể cắt đứt cổ họng Tiêu Thần.

“Chậm đã!” Vừa nhìn thấy, Cổ Băng Lãnh vội vàng ngăn cản. Bởi vì hắn đã biết
Thạch Vân nhất định hướng Tiêu Thần ra tay, lấy Tiêu Thần ra uy hiếp, cũng
biết Thạch Vân không sợ uy danh của họ, hơn nữa lúc nào cũng có thể giết chết
Tiêu Thần nên đành lên tiếng ngăn cản.

Nghe vậy Thạch Vân chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn chằm chằm tam quái, chỉ cần họ
có hành động khác thường thì lập tức cắt đứt cổ họng Tiêu Thần.

Cổ Băng Lãnh, Khúc Văn Đồng, Diễm Như Hoa ba người nhìn nhau, vẻ mặt đều bất
đắc dĩ, muốn ra tay cứu Tiêu Thần nhưng bọn họ cũng hiểu được là không thể
nào, mà bọn họ lại không muốn buông tha cơ hội giết Ngô Lai, cuối cùng Cổ Băng
Lãnh hướng Lương Huy nói: ”Nhị gia chủ, ngươi hãy bảo vị cao thủ trẻ tuổi này
buông tha cho lão Nhị đi, nếu lão nhị có chuyện gì xảy ra, hậu quả nghiêm
trọng thế nào chắc ngươi cũng rõ ràng.”

Lương Huy cùng bốn lão giả mấy người nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến, Lương Huy
càng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thạch Vân một cái, lúc này mới hướng Cổ Băng
Lãnh nói: ”Cổ huynh, cái này Lương mỗ sợ rằng vô năng lực rồi, bởi vì Lương mỗ
cũng không ra lệnh cho hắn được.”

“Ra lệnh cho hắn không được?” Cổ Băng Lãnh lạnh lùng thốt: ”Nhị gia chủ, lời
này là có ý tứ gì?”

“Thật là không có ý gì, bởi vì hắn không phải là người của Lương gia, dù cho
là Lương gia chủ còn lại trên đời cũng không thể ra lệnh cho hắn chứ đừng nói
đến nhị gia chủ là ta…”

“Các người cũng đừng nói thêm lời thừa nữa, hãy nhanh nhường đường cho hắn rời
đi.” Không đợi Lương Huy nói dứt, Thạch Vân bên cạnh đã lạnh lùng tiếp lời.

Đồng tử của Cổ Băng Lãnh co rút lại, lạnh lùng nhìn Thạch Vân chốc lát mới
nói: ”Cho dù ngươi không phải là người của Lương gia nhưng cũng có quan hệ với
Lương gia không sai, nếu lão nhị có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ đem
Lương gia khai đao, đến lúc đó cũng đừng trách Tứ Quái chúng ta có lòng dạ độc
ác.”

Nghe vậy Lương Huy cùng bốn lão giả và đông đảo cao thủ Lương gia sắc mặt đại
biến, Lương Huy vội vàng nói: ”Thạch Vân, ngươi trước tiên hãy thả Tiêu huynh
ra đi, nếu không tất cả người của Lương gia cũng đều gặp phải tai ương đó.”

Thạch Vân lạnh lùng quét mắt nhìn Cổ Băng Lãnh tam quái rồi lại nhìn Lương Huy
líếc mắt một cái, cuối cùng dừng lại trên người Lương Mị.

Nhìn thấy vậy Lương Huy tựa hồ như hiểu ra đựơc cái gì, vội vàng hướng Lương
Mị nói: ”Mị nhi, ngươi hãy để cho Thạch Vân thả Tiêu huynh ra đi, nếu Tiêu
huynh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, hậu quả không phải là Lương gia chúng ta
gánh chịu được đâu, ngươi cũng không muốn cơ nghiệp trăm năm của Lương gia
chúng ta bị hủy đi phải không?”

“Muốn làm cho Thạch đại ca thả hắn cũng có thể.” Lương Mị lạnh lùng thốt: ”Bọn
họ phải thả hắn rời đi, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa, cũng không muốn nhớ
gì cả, mặc dù hắn đã giết cha ta, nhưng ta đã đáp ứng với cha hôm nay buông
tha cho hắn, ta nhất định phải làm được.” Nói xong Lương Mị lạnh lùng liếc mắt
nhìn Ngô Lai một cái.

Nghe vậy Lương Huy bất đắc dĩ lắc đầu, còn Cổ Băng Lãnh Tứ Quái thì sắc mặt
đại biến, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Mị và Lương Huy, thêm một lát Cổ Băng
Lãnh nói: ”Các ngươi đừng quên, các ngươi cũng là người của Thiên Ma môn, nếu
như cải lời trưởng lão thì chính là cải lời Môn chủ. Chúng ta chính vì phụng
mệnh của trưởng lão mà tới, có quyền ra lệnh các ngươi làm tất cả mọi chuyện.”

“Các ngươi cũng đừng quên, nơi này là Lương gia chứ không phải Thiên Ma môn.”
Lương Mị lạnh lùng đáp lại, nói tiếp: ”Vẫn còn chưa đến lúc các ngươi ra lệnh
tại Lương gia, tuy chúng ta cũng là người của Thiên Ma môn, nhưng cũng tự mình
quyết định.”

“Ngươi…” Cổ Băng Lãnh nhất thời tức giận không nói gì, vẻ mặt giận dữ nhìn
Lương Mị.

“Nói nhảm ít chút, các ngươi nhanh nhường đường thả hắn đi, nếu không ta không
khách khí nữa.” Lúc này Thạch Vân đã không nhịn được lên tiếng, đồng thời cổ
tay lại động, trên cổ Tiêu Thần liền xuất hiện vết máu, mà Tiêu Thần không
nhịn được kêu lên đau đớn, mặc dù thanh âm rất nhẹ nhưng không thể qua được lỗ
tai của những cao thủ đang có mặt làm tất cả cùng thất sắc.

“Dừng tay.” Cổ Băng Lãnh vội vàng ngăn cản nói. Sau đó hướng Khúc Văn Đồng và
Diễm Như Hoa nói: ”Các ngươi lui ra, để cho hắn đi.”

Nghe vậy Khúc Văn Đồng và Diễm Như Hoa nhìn nhau rồi lại nhìn thoáng qua đồng
bọn bị chế trụ, thấy hắn tùy lúc đều có thể mất mạng, đành bất đắc dĩ thối lui
ra sau, nhường đường cho Ngô Lai.

Ngô Lai vẫn lạnh lùng nhìn những người này, lúc này thấy hai quái nhường
đường, không tự chủ được quay nhìn về phía Lương Mị, muốn nói lại thôi, cuối
cùng bất đắc dĩ lắc đầu, hướng ngoài phủ đi ra, bất quá cước bộ nhìn có vẻ
chậm chạp.

Lương Mị cũng không để ý chuyện Ngô Lai rời đi, ánh mắt bi thương nhìn thi thể
Lương Quân trên mặt đất, cũng không hề liếc mắt nhìn Ngô Lai một lần nào. Cùng
lúc Khúc Văn Đồng, Diễm Như Hoa thối lui thì thanh kiếm của Thạch Vân gác trên
cổ của Tiêu Thần cũng hạ xuống, đồng thời vỗ một chưởng sau lưng hắn, giải
khai huyệt đạo bị điểm.

Khi huyệt đạo được giải khai, Tiêu Thần lập tức lắc mình lui về phía sau đến
bên cạnh Cổ Băng Lãnh, cùng lúc đó Khúc Văn Đồng và Diễm Như Hoa lắc mình đánh
về phía Ngô Lai, ngáng ngang đường đi của hắn.

“Các ngươi còn muốn ngăn trở ta?” Nhìn đường đi đột nhiên bị ngăn trở, Ngô Lai
lạnh lùng thốt.

“Chiu! Chiu! Chiu!”

Trong lúc Ngô Lai vừa dứt lời thì lại ba thân ảnh bay vút tới bao vây bốn phía
xung quanh hắn, không phải là ai khác, chính là nhị quái còn lại và Lương Huy.

“Không sai!” Vừa rơi xuống phía sau Ngô Lai, Cổ Băng Lãnh lạnh lùng thốt: ”Tứ
Quái chúng ta không cam lòng thất bại như vậy, cho nên chúng ta hôm nay phải
lưu ngươi lại, thậm chí giết ngươi.”

Nghe vậy Ngô Lai không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lương Huy.

Thấy vậy Lương Huy lạnh lùng thốt: ”Mặc dù Mị nhi bọn họ đáp ứng buông tha
ngươi, nhưng ta không có đáp ứng, vì Lương gia trăm năm cơ nghiệp, hôm nay lão
phu phải tương trợ bọn họ sanh cầm ngươi, thậm chí giết ngươi.”

“Ta hôm nay không muốn tiếp tục giết người, tốt hơn các ngươi không nên ép
ta.” Lạnh lùng thản nhiên đảo mắt nhìn năm người một cái, hắn căn bản không hề
để năm người vào trong mắt.

“Xem ra ngươi vẫn còn cuồng vọng như thế, chết đến trước mắt rồi mà vẫn còn
cuồng vọng.” Cổ Băng Lãnh lạnh lùng thốt, mà bốn người Lương Huy vẻ mặt cũng
cười lạnh.

“Vậy à?” Ngô Lai đột nhiên động thân, thân ảnh nhanh đến mức không cách nào
hình dung, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Cổ Băng Lãnh, khi Ngô Lai vừa
dứt lời thì mấy người cũng liền phát hiện, nháy mắt liền vận công lực lên.

“Bình! Bình! Bình!”

Khi Ngô Lai bay vút tới đồng thời lăng không chém ra bốn chưởng, phân biệt
chia ra đánh về phía Tứ Quái, Tứ Quái kịp thời phát chưởng nghênh đón, cường
đại kình khí đánh bay bốn người văng ra ngoài, mà thân thể Ngô Lai nhờ lực
phản chấn bay đến trước người Lương Huy.

Nghe được tiếng vang, Lương Huy kinh hãi, chưa kịp phản ứng thì Ngô Lai đã đến
trước mặt, hắn vừa định xuất chưởng nghênh đón thì bàn tay Ngô Lai đã đặt lên
Thiên linh cái của hắn làm cho hắn không dám nhúc nhích chút nào, bởi vì hắn
hiểu rõ chỉ cần Ngô Lai dùng một chút sức thì hắn sẽ mất mạng.

“Ta nói rồi, hôm nay không muốn giết người, đương nhiên là sẽ buông tha cho
ngươi, nhưng ta biết độc tố trong người Lương tiền bối có liên quan đến ngươi,
ta nhất định sẽ tra thật rõ, tìm ra chứng cớ.” Ngô Lai đột nhiên buông Lương
Huy ra, sau đó lắc mình ra hơn mười trượng, cuối cùng nhìn Lương Mị liếc mắt
một cái rồi xoay người hướng ngoài phủ viện đi ra, cước bộ rất chậm, thậm chí
có chút phiêu hốt không yên.
Nghe vậy Lương Huy toàn thân đại chấn, vẻ mặt kinh hãi nhìn Ngô Lai, phảng
phất trong mắt như già đi rất nhiều.

Thạch Vân cùng bốn lão giả và đông đảo cao thủ đang có mặt ngây ngốc nhìn biến
hóa trước mặt, trong mắt không những kinh ngạc mà còn kinh hãi, không nghĩ đến
Ngô Lai bị Lương Mị đâm trúng một kiếm, rõ ràng đã bị thương nhưng vẫn còn lợi
hại như thế, chỉ trong nháy mắt đánh bay Tứ Quái, chế trụ được Lương Huy.

Sau khi rơi xuống đất Tứ Quái hoảng hốt, chỉ bất đắc dĩ nhìn Ngô Lai rời đi,
lúc này bọn họ bị thương càng thêm nặng hơn, vốn không chữa trị mà lại bị Ngô
Lai bồi thêm một kích cường đại, kinh mạch càng thêm hao tổn nghiêm trọng.

Khi Ngô Lai bay ra hơn mười trượng, từ từ hướng ngoài phủ đi ra thì Lương Mị
mới ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng hắn, trong mắt cực kỳ phức tạp, đúng là
một loại tình cảm yêu hận cùng tồn tại, không nhận ra được yêu nhiều hơn hận
hay ngược lại, có lẽ đây là yêu hận dây dưa bám chặt không rời ra nữa.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #337