Thất Bại Quý Nhỉ


Người đăng: phithien257

Đông Phương cô nương cùng Bình Nhi sắc mặt đại biến nhìn hữu chưởng của Hàn
Lâm đánh vào đầu của Chu lão, không có nghĩ hắn đột nhiên biến thành ác độc
như thế.

Ngay tức thì, Đông Phương cô nương động thủ. Khi hữu chưởng Hàn Lâm đụng tới
đầu Chu lão thì thân ảnh của nàng khẽ chớp động, tức khắc đã xuất hiện phía
sau Hàn Lâm, hữu chưởng liền không chút do dự đánh về phía sau gáy của hắn như
muốn hắn lập tức hôn mê.

Hàn Lâm hình như cảm ứng được phía sau mình có người muốn gây bất lợi cho
mình, không tự chủ được liền dừng chưởng lại, quay đầu nhìn lại. Có điều, hắn
còn chưa có quay đầu, đã bị Đông Phương cô nương kích trúng khiến hắn hôn mê,
được Chu lão kịp thời đỡ lấy.

"Yên tâm đi, ta chỉ đánh hắn bất tỉnh thôi, trong lòng hắn hiện có đại biến,
thần trí cũng có chút hỗn loạn, chỉ có làm hắn hôn mê mới có thể ngăn cản được
hắn tiếp tục tiến vào Diệt Thần trận."

Thấy nét mặt già nua của Chu lão khẽ biến sắc nhìn mình, Đông Phương cô nương
thản nhiên nói.

Chu lão nghe vậy sắc mặt lúc này mới giảm xuống, nhìn Hàn Lâm đang hôn mê,
không nói gì.

“Chiu! Chiu!”

Lúc này, hai bóng người như tia chớp bay vút đến nơi mấy người Hàn Lâm đang
đứng, tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt đã ở ngay phía sau Đông Phương
cô nương, đúng là Đoạt Hồn Nhị Sứ.

"Các ngươi sao vậy, tại sao giờ mới trở về?"

Thản nhiên liếc mắt nhìn hai người một cái, Đông Phương cô nương lúc này mới
lạnh lùng thốt.

Hai người nhìn nhau, lão Đại hành lễ nói: "Khải bẩm tiểu thư, vừa rồi chúng ta
phát hiện mấy người không có hảo ý đang chú ý đến mọi hành động của chúng ta,
chúng thuộc hạ phải xử lý đám này, cho nên mới về trễ như vậy."

Nghe vậy, Đông Phương cô nương gật đầu nói: "Các ngươi phụ giúp Chu lão đem
Hàn công tử đi về trước."

"Vâng, tiểu thư!" Hai người cùng lên tiếng sau đó hướng đến Chu lão, chuẩn bị
trợ giúp lão đỡ lấy Hàn Lâm, nhưng bị Chu lão cản lại.

"Không cần! Thiếu chủ còn có ta, tự ta đưa về khách sạn, không dám làm phiền
đến Đông Phương tiểu thư các người."

Chu lão nói xong liền dìu Hàn Lâm hướng ra ngoài Trương phủ mà đi, không để ý
tới Đông Phương cô nương bốn người.

Nghe vậy, Đoạt Hồn Nhị Sứ ngẩn người, quay đầu lại hướng Đông Phương cô nương,
không biết làm như thế nào cho phải.

Đông Phương cô nương nghe vậy cũng ngẩn người, lại thấy ánh mắt Đoạt Hồn Nhị
Sứ đang nhìn phía mình, liền gật đầu, quay đầu nhìn phía Chu lão đang dìu Hàn
Lâm không nói gì. Bình Nhi bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn Chu lão đang dìu Hàn
Lâm hướng ra phía ngoài Trương phủ.

“Ài!”

Đợi Chu lão dìu Hàn Lâm biến mất trong tầm mắt mấy người thì Đông Phương cô
nương thu hồi ánh mắt, không nhịn được khe khẽ thở dài.

"Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao lại thở dài?"

Nghe Đông Phương cô nương thở dài, Bình Nhi thu hồi ánh mắt không tự chủ được
liền hỏi. Đoạt Hồn Nhị Sứ ở bên cạnh cũng lấy làm kỳ quái nhìn tiểu thư của
mình.

"Không có việc gì, chúng ta trở về thôi!" Đông Phương cô nương liếc mắt một
cái nhìn Bình Nhi thản nhiên nói, rồi liền hướng phía ngoài Trương phủ đi ra.

Bình Nhi cùng Đoạt Hồn Nhị sứ nhìn nhau, cùng đi theo sau Đông Phương cô nương
hướng phía ngoài Trương phủ đi thẳng.

Yến Vân Thiên trở về khách sạn thì đã là canh ba, nhưng bên trong khách sạn,
bên trong phòng của Yến Vân Thiên ngọn đèn vẫn sáng như cũ, bên trong phòng
Yến Bình, Liễu Thanh Hồng, Yến Bích Thanh ba người vẫn như cũ, ngồi ở trước
bàn chờ cơm, trên bàn còn có thức ăn lưu lại phần lão.

"Gia gia! Người đã về!"

Trong lúc Yến Vân Thiên vừa mới tới trước cửa thì Yến Bích Thanh ngồi ở đối
diện trước cửa nên dễ dàng phát hiện ra, liền hưng phấn nói, lập tức đứng lên.

"Cha, người tại sao giờ mới về? Có phải đã có chuyện gì xảy ra?"

Yến Bình cùng Liễu Thanh Hồng ở bên cạnh cũng thấy được Yến Vân Thiên vội vàng
đứng dậy nói:

"Tại sao các ngươi không đi nghỉ ngơi trước đi?"

Nhìn thấy ba người đang ngồi ở chỗ đó chờ mình, Yến Vân Thiên không khỏi ngẩn
ngơ, tiếp theo kỳ quái nói: "Không có gì, chỉ là mấy tên hậu bối muốn gặp ta,
kêu ta đi ra ngoài." Không đợi ba người trả lời, Yến Vân Thiên liền tiếp.

"Cha, không thể nào, cho dù là mấy người hậu bối muốn gặp người, người cũng sẽ
không thể về muộn như vậy, hơn nữa, với tính cách của cha sẽ tuyệt đối không
phải bồi tiếp bọn họ lâu đến như vậy." Liễu Thanh Hồng liếc mắt nhìn Yến Vân
Thiên một cái, cười nói: "Ngươi không phải có chuyện gì gạt chúng ta đấy chứ?"

"Đúng vậy! Cha, Thanh Hồng nói không sai chứ." Yến Bình ở bên cạnh tiếp lời
nói: "Với tính cách của cha tuyệt đối sẽ không gặp mấy kẻ hậu bối, những người
đó không phải, đã được cha dạy cho một trận, rồi đuổi đi rồi sao. Hôm nay cha
trở về muộn như thế chỉ có thể một khả năng."

"Có thể có một khả năng? Khả năng gì? Nói ra cho mọi người nghe đi." Yến Vân
Thiên mỉm cười nói: "Cha đã lâu không có nghe ngươi phân tích sự tình, hôm nay
ngươi lại khiến cho lòng hiếu kỳ của cha ngươi lại nổi lên."

"Đã như vậy, con cũng yên tâm rồi." Yến Bình nghe vậy nói.

Suy nghĩ một chút Yến Bình lúc này mới trầm ngâm nói: "Có khả năng là mấy
người trẻ tuổi kia muốn gặp cha nhất định vô cùng xuất sắc, khiến cho người
phi thường vui vẻ, do đó người mới có thể trở về muộn như vậy."

"Bình Nhi, cũng đúng là người hiểu rõ cha nhất!" Yến Vân Thiên ha ha cười to
nói: "Không sai, đích xác cha gặp ba người thanh niên không tồi.” Nói xong,
trên mặt vốn nghiêm nghị lại xuất hiện nụ cười.

"Gia gia, là ai vậy? Dĩ nhiên, có thể cho người tán thưởng như thế, sợ rằng
đám hậu bối trên giang hồ có thể lọt vào mắt của người, được người khen ngợi
như vậy không có nhiều lắm."

Yến Bích Thanh ở bên cạnh nghe vậy nhìn vẻ mặt vui vẻ của Yến Vân Thiên, không
nhịn được tò mò hỏi.

Yến Bình và Liễu Thanh Hồng ở bên cạnh cũng có vẻ mặt kỳ quái nhìn Yến Vân
Thiên, bởi vì bọn họ cũng rất hiếm khi thấy đ ược Yến Vân Thiên cao hứng giống
như hôm nay.

"Nếu các ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho các ngươi." Thấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái
của ba người, Yến Vân Thiên cười nói.

Dừng lại một chút, Yến Vân Thiên mới nói: "Ba người các ngươi ở tửu lâu cũng
đã gặp qua đó là người có võ công thâm sâu không lường được gồm Vô Danh, người
trung niên cụt tay Lí Lương cùng gã thiếu niên lạnh như băng. Võ công ba người
này đều là vô cùng đặc biệt, nhất là tên Vô Danh kia."

Yến Bình, Liễu Thanh Hồng cùng Yến Bích Vân nghe vậy, không khỏi nhớ ra Vô
Danh ba người, bởi vì ba người đó tương đối đặc biệt, Yến Bình ba người tự
nhiên nhớ như mới gặp.

"Bọn họ ba người muốn gặp người? Có phải ba người bọn họ cùng có chuyện muốn
thưa với cha?"

Yến Bình đột nhiên kỳ quái hỏi.

Yến Vân Thiên kỳ quái liếc mắt nhìn Yến Bình, một cái, mới nói: "Có hai người
xưng hô kêu Vô Danh là thiếu gia, nói vậy hai người kia tất nhiên là thuộc hạ
của hắn. Hình như bọn họ muốn thành lập một môn phái gì đó và muốn ta làm
trưởng lão cho môn phái gì đó của họ."

"Muốn gia gia người làm trưởng lão cho họ?" Yến Bích Thanh ở bên cạnh đột
nhiên bật cười, nói: "Gia gia, đối với người có thể nói đây là một chuyện tốt
a! Có người hầu hạ ông nội, mà cũng có việc cho người làm, gia gia cả ngày
người không có chuyện gì mà." Vẻ mặt đang cười cực kỳ rúng động lòng người.

Nghe vậy, Yến Vân Thiên ha ha cười to nói: "Nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên
dám giễu cợt ông nội ngươi."

"Cháu gái nào dám, cháu gái nói toàn là lời nói thật mà." Yến Bích Thanh nói:
"Có thể tìm chỗ ăn ở thoải mái cho ông nội chính là việc phi thường tốt, gia
gia cũng có thể hưởng thanh nhàn rồi, không cần cả ngày bôn tẩu trên giang
hồ."

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi quỷ quái tinh linh, xem ra gia gia phải tìm được
người trông nom ngươi thôi, nếu không gia gia ngươi còn đau khổ nữa."

Nghe vậy, Yến Vân Thiên cười khổ nói.

Yến Bình cùng Liễu Thanh Hồng ở bên cạnh buồn cười khi nhìn hai ông cháu đấu
võ mồm, cảm thụ được thân tình ấm áp.

"Cha, vậy người có đáp ứng yêu cầu bọn họ chứ?" Lúc này, Yến Bình hỏi, trong
ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

"Còn có thể không đáp ứng sao? Vốn dĩ võ công cha ngươi cũng thua ở trong tay
bọn họ, ngươi nói ta còn có thể không đáp ứng được sao chớ? Nếu không thì danh
tiếng của cha ngươi trên giang hồ sẽ rơi xuống ngàn trượng, không cách nào
xuất hiện trên giang hồ nữa."

Yến Vân Thiên nhăn nhó cười khổ nói, mặc dù đang cười khổ, nhưng trong lòng
cũng rất là cao hứng.

"Cái gì? Với võ công của cha lại bại trong tay ba người bọn họ!"

Yến Bình không nhịn được kinh ngạc liền nói. Bên cạnh, Liễu Thanh Hồng cùng
Yến Bích Thanh càng thể hiện trên mặt sự kinh ngạc nhìn Yến Vân Thiên.

"Không phải, không phải ba người, chỉ có một người. Chỉ một tên Vô Danh cũng
đủ đánh bại cha ngươi, nếu ba người liên thủ, xem chừng ta còn có đường về
không chứ?"


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #293