Diệt Thần (5)


Người đăng: phithien257

Khi Đông Phương cô nương nghe vậy, lắc đầu nói: "Bây giờ, tinh thần của hắn có
chút rối loạn, nghĩ rằng tiến vào trong Diệt Thần trận có thể tìm được cách
phá trận nên ta có nói hắn chưa chắc đã nghe. Lúc này ngoài bản thân hắn ra,
bất luận kẻ nào nói hắn cũng sẽ không nghe, ngươi bảo ta phải làm thế nào có
thể ngăn cản được?" Nói xong liếc mắt một cái về phía Bình Nhi đang lo lắng.

"Tiểu thư, Hàn công tử đã có lòng đối với người từ rất lâu, nhất định công tử
sẽ nghe lời tiểu thư." Bình Nhi nói: "Tiểu thư cũng không muốn thấy Hàn công
tử bị thương chứ chứ. Chúng ta đem hy vọng phá giải Diệt Thần trận pháp này ký
thác lên trên người Hàn công tử, hiện nay, trên giang hồ sợ rằng chỉ có Hàn
công tử mới có thể có hy vọng phá giải Diệt Thần trận pháp này thôi."

Thấy Đông Phương cô nương trầm mặc không nói, Bình Nhi lại thêm: "Tiểu thư,
hơn nữa nếu như nói Hàn công tử thật sự có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng
không có cách nào phá giải Diệt Thần trận và cũng không thể đoạt được Hổ Phách
thần châu, đến lúc đó bện tình của phu nhân không biết còn có thể kiên trì
được bao lâu? Nếu chúng ta không thể mau chóng vì phu nhân lấy cho được Hổ
Phách thần châu thì bệnh tình của phu nhân sẽ càng thêm nghiêm trọng, thậm chí
là…" Mấy từ cuối nàng cũng không dám nói vì cũng không phải là những từ có thể
nói ra được.

Nghe vậy, Đông Phương cô nương cả người lập tức chấn động, trong mắt lóe hàn
quang, bất quá cũng không có nói gì.

"Bính!"

Ngay lúc đó xuất hiện một tiếng động lớn, thân thể Hàn Lâm lại một lần nữa bị
lực lượng quái dị trong Diệt Thần trận đánh bay, rơi xuống trong bụi cỏ, khiến
cho Hàn Lâm té nằm dài, một lúc sau mới có thể đứng lên được. Có điều hắn
không lập tức phi thân tiến vào trong Diệt Thần trận. Không phải hắn không
muốn vậy mà là chân khí hộ thể của hắn cơ hồ đã bị lực lượng quái dị trong
Diệt Thần trận đánh tan tác nên không đề tụ được chút chân khí nào để có lực
xông vào trong trận.

Nghe thấy tiếng động, Bình Nhi cùng Đông Phương cô nương đang trầm tư đều vội
vàng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt cùng ánh mắt các nàng không giống nhau. Ánh mắt
Bình Nhi thể hiện sự lo lắng nhìn Hàn Lâm vừa đứng lên, trên mặt càng thể hiện
sự lo lắng cùng đau lòng, còn Đông Phương cô nương thì biểu hiện trên mặt mặc
dù thấy không rõ ràng lắm, nhưng biểu hiện trong mắt cũng phi thường phức tạp,
có cảm động cũng có do dự. Cảm động chính là vì Hàn Lâm trợ giúp cho mình cướp
lấy Hổ Phách thần châu, hoàn thành mong muốn của mình, dĩ nhiên là do hắn thực
sự tự nguyện muốn làm thế, do dự vì nàng không biết có nên lên tiếng ngăn cản
Hàn Lâm hay không và làm như thế nào để ngăn cản.

"Bịch! Bịch! Bịch!"

Vẫn nhìn chằm chằm vào trong Diệt Thần trận, Hàn Lâm đột nhiên chợt di động,
từng bước từng bước một hướng Diệt Thần trận đi vào, nhưng đúng mỗi bước đều
vô cùng khó khăn.

"Hàn công tử, người mau dừng lại, không nên đi vào trong Diệt Thần trận nữa,
nếu không người sẽ chết mất."

Nhìn thấy Hàn Lâm đang khó khăn từng bước từng bước một hướng Diệt Thần trận
đi vào, Bình Nhi không nhịn được kêu lên. Trong tiếng gọi mang lẫn theo tiếng
khóc nghẹn ngào muốn ngăn cản Hàn Lâm, không cho tiếp tục xông vào phá giải
Diệt Thần trận nữa.

Hàn Lâm hình như không có nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của Bình Nhi, vẫn
từng bước một, nặng nhọc đi về phía trước.

"Tiểu thư, người mau cản Hàn công tử lại đi. Công tử đã bị thương nặng, nếu
như không ngăn cản lại, Hàn công tử bị lực lượng quái dị cường đại trong trận
kia đánh trúng thì…"

Nhìn thấy Hàn Lâm tiếp tục hướng Diệt Thần trận đi tới, Bình Nhi ngay lập tức
hướng Đông Phương cô nương nói, bởi vì nàng biết rằng lời nói Hàn Lâm sẽ không
nghe lời của mình nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc đem hy vọng ký thác
lên người của tiểu thư.

Liếc mắt nhìn Bình Nhi lo lắng, ánh mắt phức tạp của Đông Phương cô nương liếc
về phía Hàn Lâm, thoáng chần chừ một chút, rồi nàng mới lên tiếng: "Hàn công
tử, ngươi dừng lại một chút." Tiếng kêu mặc dù rất nhỏ, nhưng đã dùng chân khí
truyền vào trong tai của Hàn Lâm.

Nghe được câu nói đó, thân thể Hàn Lâm chấn động, dừng bước lại, nhìn về phía
Đông Phương cô nương cùng Bình Nhi. Lúc này sự điên cuồng và kiên định thể
hiện rõ ràng trong ánh mắt hắn.

Thấy Hàn Lâm dừng lại, Đông Phương cô nương và Bình Nhi đều ngẩn người ra, sau
đó ánh mắt lộ tia vui mừng vì nhận ra là Hàn Lâm đã tỉnh ra không ít.

"Đông Phương cô nương, Bình Nhi cô nương, hai người yên tâm, ta không sao đâu.
Ta nhất định sẽ phải phá Diệt Thần trận pháp này, đoạt lấy Hổ Phách thần châu,
tự tay giao cho các nàng."

Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Lâm thấy được sự lo lắng trong mắt của Đông Phương
cô nương và Bình Nhi, trong lòng vô cùng cao hứng, vì vậy vừa nói vừa tiếp tục
hướng Diệt Thần trận đi đến, nhưng bị Đông Phương cô nương cản lại.

"Hàn công tử, không cần phải như vậy. Lúc này cũng đã muộn rồi, mà chúng ta
thì có thời gian nên trước hết hãy đi về nghỉ ngơi đã. Sau khi nghỉ ngơi chúng
ta sẽ thương lượng phương pháp phá trận."

Nghe vậy, Hàn Lâm khẽ lắc đầu nói: "Không, các nàng không nên ngăn cản ta,
cũng không cần lo lắng cho ta. Ta không có sao cả, hôm nay ta nhất định phải
tìm được phương pháp phá giải Diệt Thần trận, đoạt lấy Hổ Phách Thần Châu giao
cho các nàng, nếu không tính mạng mẫu thân nàng có thể nguy hiểm."

"Đông Phương cô nương, cám ơn sự quan tâm của nàng, có được sự quan tâm của
nàng, ta thật cao hứng. Ta nhất định sẽ trợ giúp nàng lấy được Hổ Phách thần
châu."

Không đợi Đông Phương cô nương mở miệng nói, Hàn Lâm lại nói, sau đó xoay
người liền hướng Diệt Thần trận đi vào, cước bộ so với vừa rồi nhanh hơn rất
nhiều, rõ ràng là thương thế đã đỡ hơn được một chút.

Nghe thấy thế, Đông Phương cô nương cùng Bình Nhi đều ngẩn ngơ. Sau đó nhìn về
phía Hàn Lâm thì đã phát hiện ra hắn chỉ còn cách Diệt Thần trận có vài
bướcchân, muốn lắc mình ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi, cho dù lên tiếng
ngăn cản Hàn Lâm cũng sẽ không nghe, chỉ có thể đứng bất đắc dĩ nhìn hắn đang
hướng Diệt Thần trận đi vào.

"Thiếu chủ, khoan đã!"

Lúc Hàn Lâm đang bước bước cuối cùng để vào Diệt Thần trận thì chợt từ giữa
không trung truyền đến một thanh âm. Một bóng người đã như tia chớp chặn ở
trước mặt hắn. Đó chính là Chu lão.

Sau khi nhận ra lão, Hàn Lâm lạnh lùng thốt: "Sao thế, Chu lão, chẳng lẽ ngay
cả ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?" Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn Chu
lão.

"Thuộc hạ không dám." Chu lão nghe vậy vội vàng nói: "Chỉ là bây giờ Thiếu chủ
đã bị trọng thương, hay là đợi dưỡng thương cho khỏi hắn, rồi trở lại tìm kiếm
phương pháp phá giải Diệt Thần trận." Nói xong liền đứng chắn ở trước mặt Hàn
Lâm, không cho hắn có cơ hội tiến vào trận nữa.

"Thiếu chủ?" Hàn Lâm cười lạnh nói: "Nếu biết ta là Thiếu chủ, vậy ngươi còn
không mau tránh ra, nếu không thì đừng trách ta đối với ngươi không khách
khí."

"Thiếu chủ bớt giận!” Chu lão nói: ‘Thuộc hạ nhận lệnh của Các chủ bảo vệ
Thiếu chủ, xin Thiếu chủ tha lỗi."

"Bớt nói nhảm đi!” Hàn Lâm lạnh lùng nói: "Nếu còn coi ta là Thiếu chủ, ngươi
phải nghe lời ta, nhanh tránh ra một chút.”

Nói xong liền đề chưởng muốn gạt Chu lão ra. Thấy vậy, Chu lão đột nhiên quỳ
xuống đất nói: “Thiếu chủ tha lỗi, thuộc hạ khó có thể nghe lệnh. Thuộc hạ đã
đáp ứng với Các chủ, nhất định phải bảo vệ Thiếu chủ cho tốt, để không Thiếu
chủ phải chịu bất cứ thương tổn nào.”

“Khó có thể tuân mệnh? Là mệnh lệnh của cha ta?” Hàn Lâm cười lạnh nói: “Ngươi
còn coi ta là Thiếu chủ chứ? Bây giờ cha ta không có mặt ở đây, ngươi phải
nghe lệnh của ta. Ta lệnh cho ngươi tránh ra, nếu không đừng có trách ta đối
với ngươi không khách khí.”

Chu Lão vẫn như trước, quỳ dưới đất ngăn cản đường đi của Hàn Lâm, miệng nói:
“Thuộc hạ khó có thể nghe lệnh." Nghe vậy, Hàn Lâm giận dữ nói: “Ngươi đang
muốn tìm chết.” Nói xong hữu chưởng đột nhiên đánh về phía bả vai Chu lão.
“Phịch! Phịch! Phịch!” Hàn Lâm đánh trúng, bất quá là Chu Lão không lui về
phía sau, mà là Hàn Lâm phải lui mấy bước, vì hắn lúc này đã bị thương còn
chưa khôi phục được vài phần công lực, làm thể nào đánh lui tuyệt thế cao thủ
như Chu lão được. Nếu như không phải Chu Lão biết Hàn Lâm chân khí tiêu hao
quá độ, chỉ dùng một hai tầng công lực hộ thân, sợ rằng Hàn Lâm cũng không chỉ
lùi vài bước thôi.

"Ngươi cũng dám chống cự à?” Dừng thân hình đang lảo đảo lại Hàn Lâm nhìn chằm
chằm vào Chu lão, lạnh lùng thốt.

"Thuộc hạ không dám.” Chu Lão lắc đầu nói:"Chỉ là thuộc hạ không muốn làm cho
Thiếu chủ bị thương, hơn nữa Thiếu chủ người cũng không thể để cho Đông Phương
cô nương bọn họ phải đợi người dưới ánh nắng chói chang này được.” Hàn Lâm
nghe vậy thoáng ngẩn ngơ, liếc mắt nhìn Đông Phương cô nương và nói: “Không
cần ngươi nhắc nhở ta cũng biết, cho nên ta mới phải nhanh chóng tìm ra phương
pháp phá giải Diệt Thần trận. Nhanh tránh ra, hôm nay đừng ai nghĩ ngăn cản ta
tiến vào Diệt Thần trận."

“Thiếu chủ tha lỗi, thuộc hạ khó có thể nghe lệnh."Chu lão nói: "Nếu như Thiếu
chủ muốn tiến vào Diệt Thần trận thì trước hết giết thuộc hạ đi!"

“Được ! Được! Được lắm! " Hàn Lâm cười lạnh nói: "Nếu ngươi muốn tìm cái chết,
như vậy thì đừng trách ta." Nói xong trong mắt chợt lóe lên vẻ độc ác, hữu
chưởng chậm chạp đánh về phía Chu lão. Bất quá lần này không phải đánh về phía
bả vai mà đánh về phía đầu của lão. Chu lão không biến sắc mặt, cũng không né
tránh, chỉ là bình thản nhìn Hàn Lâm đang đánh về phía mình một hữu chưởng.
Hữu chưởng của Hàn Lâm chậm chạp đánh về phía sau ót của Chu lão, cũng không
có vì không né tránh mà Hàn Lâm dừng lại, trong nháy mắt hữu chưởng còn cách
đầu của Chu lão không quá nửa thước, chưởng phong thổi bay tóc và quần áo của
lão, thậm chí ngay cả mặt đất bụi đất bốn phía đều tung bay.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #292