Như Ý Lang Quân


Người đăng: phithien257

"Không phải, không phải ba người mà chỉ là một người thôi. Chỉ một tên Vô Danh
cũng đủ đánh bại cha ngươi, nếu ba người liên thủ, phỏng chừng ta còn có đường
về không chứ?"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Yến Bình ba người, Yến Vân Thiên không khỏi cười khổ
nói.

"Tại sao lại như vậy được chứ?" Yến Bình chấn kinh nói: "Tên Vô Danh kia thoạt
nhìn cũng bất quá chỉ có hơn hai mươi tuổi, cho dù là hắn luyện võ từ trong
bụng mẹ, sau đó có sử dụng vô số tuyệt thế linh dược, thì công lực của hắn
cũng không có khả năng hơn cha được. Hơn nữa cha được xưng là Lục Địa Thần
Tiên, khinh công cao cường, vị tất hắn có thể so sánh được."

Liễu Thanh Hồng cùng Yến Bích Thanh đứng bên cạnh cũng chỉ dùng vẻ mặt khiếp
sợ để nhìn Yến Vân Thiên, dù không muốn tin Vô Danh thật sự lợi hại như lời
nói của Yến Vân Thiên nhưng cũng phải tin, bởi vì các nàng biết Yến Vân Thiên
nói là sự thật.

Không nhìn vẻ mặt khiếp sợ Yến Bình ba người, Yến Vân Thiên thở dài nói: "Vốn
ta cũng đã cho rằng Phân Thân Hóa Ảnh của ta là thân pháp nhanh nhất, lợi hại
nhất thiên hạ, nhưng thân pháp của Vô Danh còn lợi hại hơn, dĩ nhiên có thể
phá giải Phân Thân Hóa Ảnh của ta, xem ra danh xưng Lục Địa Thần Tiên của ta
phải nhường cho hắn thôi."

Nghe vậy, ánh mắt của bọn người Yến Bình lại tập trung cả vào Yến Vân Thiên,
trên mặt đã không thể dùng hai chữ khiếp sợ mà có thể tả được nữa.

"Ha ha! Có điều, Vô Danh này tương lai nhất định có thể lập nên đại sự, nếu
như có thể tìm được một chỗ nương tựa như thế, đó cũng không phải là một
chuyện tốt sao."

Không để ý đến vẻ mặt của ba người, dừng lại trong chốc lát Yến Vân Thiên
không khỏi ha ha cười to nói, biểu hiện trên mặt cũng cực kỳ quái dị, có phần
cao hứng, cũng có chút cười khổ, nhưng phần nhiều là sự thống khoái không có
ngôn ngữ nào miêu tả nổi.

Nghe Yến Vân Thiên nói vậy ba người mới tỉnh ngộ, không tự chủ được liền gật
đầu. Dù sao đối bọn họ mà nói, đây cũng là một chuyện tốt, có chỗ cho bọn họ
nương tựa trong chốn giang hồ.

"Vô Danh, Vô Danh… Không có tên, mới nghe cũng biết đó là tên giả, cũng không
biết là người tốt hay người xấu đây. Gia gia cứ như vậy mà đáp ứng bọn họ, vạn
nhất bọn họ là người xấu, chúng ta không phải thảm sao? Sẽ bị người giang hồ
nhạo báng."

Lúc này, Yến Bích Thanh đột nhiên nói, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và nghi hoặc.

Yến Vân Thiên ngẩn ngơ, nhìn về phía đứa cháu gái duy nhất vô cùng yêu quý,
miệng nói: "Yên tâm đi! Gia gia cũng không biết đã trải qua bao nhiêu sóng to
gió lớn, xem người lại càng vô số. Tên Vô Danh này tuyệt đối không là người
xấu, hơn nữa đúng là một nhân vật bất phàm."

Nghe vậy, Yến Bình cùng Liễu Thanh Hồng ở bên cạnh không tự chủ được gật đầu,
bởi vì bọn họ lần đầu thấy Ngô Lai thì hắn chẳng những cho bọn họ có một cảm
giác không đơn giản, thâm sâu khó lường mà còn toát ra một khí chất khiến cho
người ta muốn kết giao với hắn.

Yến Bích Thanh không nói gì, chỉ là trầm mặc. Nàng lần đầu nhìn thấy Ngô Lai
thì hắn quả thật cho nàng một loại cảm giác không giống với bất cứ cảm giác
nào khác, một loại cảm giác mà ngay cả chính nàng cũng không hiểu rõ.

"Cha, đã muộn lắm rồi, chúng ta đã phần lại cho người chút thức ăn, chúng ta
đi nghỉ ngơi trước đây."

Trầm mặc trong chốc lát, Liễu Thanh Hồng đột nhiên nói rồi liền đứng lên. Yến
Bình cùng Yến Bích Thanh bên cạnh Liễu Thanh Hồng cũng đồng thời đứng lên.

Yến Vân Thiên gật đầu nói: "Các ngươi đi nghỉ ngơi đi! Ta cũng muốn ăn uống
chút đã rồi mới nghỉ. Vừa cùng tên Vô Danh kia hoạt động gân cốt, nên cũng
muốn nghỉ ngơi."

"Gia gia, người lúc nào cũng như thế chỉ biết uống rượu, nói không chừng lúc
nào đó sẽ thành một tên tửu quỷ. Đến lúc đó chúng ta cũng không có bạc cho
người uống rượu đâu."

Nghe vậy, Yến Vân Thiên mới vừa đứng dậy không khỏi cười nói: "Ha ha! Xem ra
nha đầu kia đã trưởng thành, tất nhiên muốn quản lý gia gia" Liếc mắt nhìn Yến
Bích Thanh một cái, Yến Vân Thiên ha ha cười to nói: "Nếu như gia gia ngươi
già đi chút nữa, không có cách nào nhúc nhích thì sợ rằng muốn uống rượu cũng
vô cùng khó khăn."

"Đó là đương nhiên." Yến Bích Thanh cười duyên nói: "Khi gia gia già, không đi
được thì cháu gái này sẽ không cho người uống rượu nữa, lúc đó sẽ làm một chút
thuốc cho gia gia uống để tẩm bổ thân thể, hầu hạ để ông nội thoải mái thư
giãn."

"Nghe cũng được đấy." Yến Vân Thiên nói: "Nếu như ngươi thật sự không cho gia
gia uống rượu thì lúc đó gia gia ngươi khốn khổ rồi. May mà gia gia đã sớm có
chuẩn bị." Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lão thì phi thường cao hứng.

"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?" Yến Bích Thanh không khỏi kỳ quái hỏi. Yến Bình
cùng Liễu Thanh Hồng ở bên cạnh mặc dù không hỏi nhưng chỉ dùng ánh mắt tò mò
nhìn Yến Vân Thiên.

"Đương nhiên là khi ta già không thể đi lại được thì không cho ngươi có cơ hội
chiếu cố ta. Chính vì thế gia gia đã tìm người trông nom ngươi, nếu không, lúc
đó gia gia có thể bị khổ rồi." Yến Vân Thiên ha ha cười to, nói.

"Cha, lời cha nói vừa rồi là có ý gì?"

Nghe vậy, Yến Bình ba người đều là ngẩn người ra sau đó Yến Bình vội vàng tò
mò hỏi.

Lẳng lặng nhìn ba người trong chốc lát, Yến Vân Thiên mới nói: "Bích Thanh
không còn nhỏ nữa, hơn nữa nha đầu kia càng ngày càng vô lễ, dám muốn quản lý
cả gia gia cho nên trong lúc ta còn khỏe mạnh đã đi ra ngoài vì nha đầu kia
tìm cho nó một tấm chồng, nếu không đã có thể bị nha đầu kia quản lý khổ chết
mất."

"Cha, người nói không sai." Yến Bình tiếp lời nói: "Bích Thanh kia đã hai mươi
tuổi rồi, quả thật phải tìm cho nó một tấm chồng như ý."

"Đúng vậy! Bích Thanh đã là trưởng thành, phải tìm cho nó một đức lang quân
như ý, hoa đẹp phải có chỗ cắm tốt. Thời gian thoáng trôi mà đã hơn hai mươi
năm rồi, nếu như đợi Bích Thanh chúng ta già, không còn xinh đẹp nữa, sợ rằng
muốn tìm cũng đã muộn rồi."

Lúc này, Liễu Thanh Hồng cũng tiếp lời, nói không tự chủ được gật đầu, đã
quyết định vì chuyện trăm năm của con gái mình mà lo lắng.

"Con còn nhỏ, không cần phải lấy chồng sớm thế. Con muốn luôn luôn ở cùng gia
gia và cha mẹ, vĩnh viễn không muốn rời xa mọi người." Nghe ba người nói, Yến
Bích Thanh không khỏi làm nũng nói.

"Hơn nữa mẹ nói thời gian trôi qua rất nhanh, người ta không cần tìm như ý
lang quân gì cả, người ta muốn vĩnh viễn, theo bên cạnh các người, để hầu hạ
mọi người thôi."

Không đợi Yến Vân Thiên ba người nói, Yến Bích Thanh lại nói tiếp.

"Chuyện này ngươi không thể tự quyết được. Con gái lớn rồi thì phải gả đi
thôi." Liễu Thanh Hồng trừng mắt nhìn Yến Bích Thanh một cái, nói: "Nữ nhi
trưởng thành, cuối cùng cũng phải rời khỏi cha mẹ lập gia đình, kỳ thật cha,
mẹ cùng gia gia ngươi cũng không muốn ngươi ly khai chúng ta, nhưng cuối cùng
ngươi cũng phải nghĩ tới hạnh phúc của mình chứ."

Nghe vậy, Yến Bích Thanh có chút ủy khuất nhìn Yến Vân Thiên ba người, không
nói gì, bởi vì nàng hiểu rằng gia gia, cha và mẹ cũng đều là vì muốn tốt cho
mình.

"Bích Thanh, ngươi là con của chúng ta, thì chúng ta sao lại muốn ngươi ly
khai chúng ta cơ chứ. Nhưng chúng ta cuối cùng cũng phải vì hạnh phúc cả đời
của ngươi mà tìm một như ý lang quân cho ngươi. Đó là tâm nguyện lớn nhất của
ta, mẹ và gia gia ngươi, và cũng là tâm nguyện lớn nhất của mỗi một người làm
cha làm mẹ."

Nhìn con mình có chút ủy khuất, Yến Bình an ủi.

"Con gái hết thảy nghe theo cha mẹ và sự an bài của gia gia." Suy nghĩ một
chút Yến Bích Thanh mới nói. Nàng có thể cảm giác được gia gia, cùng cha mẹ
rất quan tâm và yêu quí mình.

Nghe vậy, Yến Vân Thiên liền ha ha cười to nói: "Thế mới là cháu gái thông
minh của ta chứ." Nói xong trên mặt xuất hiện nụ cười nhìn Yến Bích Thanh, ánh
mắt có chút quái dị khiến Yến Bích Thanh không được tự nhiên, có một cảm giác
như bị lừa gạt.

"Cha, Bình ca, người nói chúng ta làm sao mà lựa chọn cho Bích Thanh một lang
quân như ý đây?" Thấy con gái đã đáp ứng nghe theo sự an bài của mình, Liễu
Thanh Hồng đã lo lắng hỏi.

"Vậy mà còn hỏi, đương nhiên là một người trẻ tuổi anh tuấn, võ công cao cường
nhưng lại có thể làm cho Bích Thanh chúng ta thấy yêu thích rồi." Yến Vân
Thiên thản nhiên nói.

“Cha nói không sai." Yến Bình tiếp lời nói: "Cũng chỉ có người như vậy mới có
thể xứng đáng với nhi nữ của chúng ta, nếu như đạt không được yêu cầu, Yến
Bình ta cũng sẽ không đáp ứng đem nhi nữ giao cho người khác."

"không sai, nhưng người như vậy trên giang hồ sợ rằng không nhiều lắm, hơn
nữa, chúng ta cũng vừa tái xuất giang hồ không có bao lâu, làm sao mà lựa chọn
cho Bích Thanh, hơn nữa Bích Thanh căn bản là chưa có gặp qua cao thủ nào tuổi
còn trẻ anh tuấn cả."

Liễu Thanh Hồng mặc dù đồng ý theo hai người, nhưng người muốn đạt được yêu
cầu này thì sợ rằng trên giang hồ có không nhiều lắm, trong lòng không khỏi
sinh ra một tia lo lắng.

Nghe vậy, Yến Bình không khỏi ngẩn ngơ, chìm vào vào trầm tư.

"Các ngươi yên tâm, ta đã vì Bích Thanh lựa chọn một người rồi, vô luận là
tướng mạo hay võ công đều là thượng đẳng, hơn nữa đối phương cũng đã đồng ý
chỉ chờ tới nhà chúng ta đón Bích Thanh mà thôi."

Trong lúc Yến Bình cùng Liễu Thanh Hồng mới vừa lâm vào trầm tư, vì hạnh phúc
của con gái mình mà suy nghĩ thì Yến Vân Thiên đã ha ha cười to nói, trên mặt
lộ ra vẻ hưng phấn.

"Là ai vậy?" Yến Bình cùng Liễu Thanh Hồng cơ hồ hai người đồng thanh hỏi. Yến
Bích Thanh bên cạnh dùng ánh mắt quái dị nhìn gia gia của mình và hiểu rõ rằng
chính mình đã lâm vào sự sắp xếp.

"Cái này đợi ngày mai sẽ nói cho các ngươi, hôm nay đã muộn, các ngươi cũng
nghỉ ngơi đi!"

Thấy ba người đều có ánh mắt không giống nhau đang nhìn mình, Yến Vân Thiên
mỉm cười nói, cũng không có lập tức nói ra người mình lựa chọn nói cho ba
người biết.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #294