Quân Ý Khách Điếm


Người đăng: phithien257

"Lương cô nương, ngươi không có việc gì chứ?" Nghe được tiếng trả lời của
Lương Mị ở trong phòng, lúc này Thạch Vân mới buông lỏng sự khẩn trương, quan
tâm hỏi.

"Ta không có gì,t a lại có sự tình gì chứ? Có phải là phủ nội tra ra việc gì
không?" Trong phòng truyền đến tiếng của Lương Mị.

"Phủ nội không có phát sinh chuyện gì cả" Nghe vậy, Thạch Vân đáp. "Chỉ là vừa
rồi ta ở ngoài hoa viên nhìn thấy có bóng người từ phòng ngươi đi ra" Kỳ thật
vừa rồi thân ảnh của Ngô Lai quá nhanh, với võ công cùng nhãn lực của hắn cũng
không thể xác định có phải là một người không nữa.

"Có bóng người từ phòng ta ra sao?" Lương Mị cất lời kinh ngạc. "Làm sao có
thể, địa phương này trừ ta ra, chỉ có chú cháu ngươi. Những người khác lại
không dám tiếp cận nơi này. Chắc là Thạch đại ca lầm lẫn rồi đó" Nghe Thạch
Vân nói thấy có bóng người từ phòng mình đi ra, Lương Mị trong lòng kinh
hoảng, biết rằng khi Ngô Lai đi ra ngoài thì bị Thạch Vân nhìn thấy. Bất quá
nàng tin tưởng với khinh công của Ngô Lai thì Thạch Vân sẽ không dễ dàng nhìn
thấy được diện mạo của hắn.

"Có lẽ là ta đã nhìn lầm a" Thạch Vân nghe vậy nhàn nhạt nói: "Nếu Lương cô
nương không có việc gì thì ta đã an tâm. Lương cô nương, ngươi hãy nghỉ ngơi,
ta không tiện quấy rầy nữa" Ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt lại chớp động
vẻ kỳ quái, bởi vì hắn tin tưởng chính ánh mắt của mình, nhất định sẽ không
nhìn lầm được.

"Thạch đại ca, cảm ơn ngươi đã quan tâm, tiểu muội không tiễn" Ngừng một lát,
tiếng Lương Mị từ trong phòng truyền ra.

Nghe vậy, Thạch Vân kỳ quái nhìn vào trong phòng, bất quá cái gì cũng nhìn
không thấy. Hắn đành xoay người rời đi, trong mắt lóe hàn quang.

Khi tiếng chân hắn đã rời khỏi, Lương Mị ló đầu ra nhìn theo, cười khổ, miệng
thì thào lẩm bẩm: "Ngô Lai à Ngô Lai, lúc nãy thật là không tốt, thật không
nghĩ là bị Thạch đại ca nhìn thấy. Hy vọng hắn sẽ không nói cho nhị thúc biết"
Sau khi tự mình lẩm bẩm, nàng mới quay trở vào phòng.

Nghênh Dương Thai.

Nghênh Dương Thai là một nơi đặc thù, chính thuộc về Lương gia. Nhưng nói gọi
là một dương thai chi bằng gọi là một tiểu lâu, chỉ có ba tầng cao nhưng thật
phi thường hoa lệ. Nghênh Dương Thai này chính do Lương Quân tự mình kiến tạo.
Sau khi lập thành, Lương Quân mỗi sáng sớm hắn đều đến nghênh đón mặt trời
lên, hưởng thụ sự ấm áp của mặt trời lúc sáng sớm. Mỗi ngày đều đến, suốt cả
năm đều là như vậy, tạo thành thói quen, một sở thích. Tất cả người trong
Lương gia đều biết rõ sở thích này của hắn cho nên vào lúc sáng sớm họ tịnh
không bao giờ quấy rầy hắn.

Nghênh Dương Thai chỉ cách chỗ ở của Lương Mị một bức tường, đứng ở trên
Nghênh Dương Thai có thể thấy chỗ ở của Lương Mị thật rõ ràng. Khi Lương Quân
bước lên Nghênh Dương Thai, ánh mắt đang nhìn về phía phương đông đã dần mọc
lên mặt trời màu đỏ thì đột nhiên bị một đạo nhãn quang hấp dẫn. Hắn không tự
chủ được hướng lên nhìn lại, chỉ thấy một bóng người giống như tia chớp từ
phòng Lương Mị phóng nhanh ra ngoài Lương phủ, chỉ là trong nháy mắt người đó
đã biến mất tung vô ảnh.

Lương Quân đứng ngây ngốc nhìn theo hướng người vừa biến mất, sắc mặt khẽ
biến. Không có nghĩ đến có người lại có tốc độ thân pháp nhanh đến như vậy, đã
ngoài sức tưởng tượng của hắn. Lương Quân nhìn theo hướng người vừa biến mất
rồi liếc mắt nhìn về hướng khuê phòng của Lương Mị, vừa lúc Lương Mị đang đối
đáp với Thạch Vân, lúc này mới quay đầu nhìn về hướng mặt trời đã mọc lên, hân
thưởng vẻ đẹp rực rỡ của mặt trời, hưởng thụ không khí trong lành sảng khoái.
Trong lúc hắn đang thụ hưởng sự sảng khoái lúc mặt trời lên, dù có phát sinh
sự tình gì, hắn đều không quản đến.

Ngô Lai từ phòng Lương Mị đi ra, dùng toàn lực khinh công rời khỏi Lương phủ.
Vừa đi, hắn vừa nhớ về đêm qua lúc hoan ái với nàng, những lúc kích động nhất
thời đã làm cho hắn vô cùng vui sướng cho nên hắn không hề chú ý có người đang
đứng cách đó không xa.

Thạch Vân và Lương Quân nhìn thấy bóng người đó đúng là cùng một người, chính
là Ngô Lai từ phòng Lương Mị đi ra.

Ngô Lai vừa mới hưởng thụ ôn nhu hương nên không hề quan sát động tĩnh xung
quanh, cũng không hề nghĩ lúc sáng sớm sẽ có người nhìn thấy. Hơn nữa hắn sử
dụng thiểm quyết, tốc độ còn không tới cực hạn, cho nên mới bị Thạch Vân phát
hiện. Trong lúc ra đến bên ngoài hắn mới dùng tốc độ nhanh nhất. Vốn dĩ từ
khoảng cách hắn tới Nghênh Dương Thai thì Lương Quân không thể phát hiện ra
nhưng Tử Kiếm trên người hắn quấn thành một dây lưng tỏa ánh sáng nhàn nhạt,
lại bị ánh mặt trời chiếu vào phát ra một tia hồng quang nên vừa lúc bị Lương
Quân phát hiện.

Chỉ vài cái lắc mình Ngô Lai đã ra đến bên ngoài. Lúc này mới sáng sớm, ngoài
đường không có ai, Ngô Lai cũng bất chấp sự kinh thế hãi tục, hướng Quân Ý
khách điếm mà phi tới.

Quân Ý khách điếm.

Lúc này tấm bảng hiệu cũ của Quân Ý khách điếm đã dỡ xuống, thay bằng cái mới.
Khách điếm đã có một tia sinh cơ. Khi Ngô Lai đi vào đã nghe có tiếng nói từ
trong vọng ra. Ngô Lai đi vào trong, thấy vật dụng bên trong đã thay đổi, gần
như đều mới mẻ, tịnh không còn có cảm giác hỗn loạn như lúc trước. Nếu bốn
phía đều thay mới sẽ hoàn toàn giống như là một tân khách điếm. Khi Ngô Lai
tiến vào, mấy người bên trong vội nhìn về phía hắn.

Trong khách điếm có năm người, trong đó có hai là tiểu nhị, một người trẻ tuổi
đang lau quầy cỡ 20 tuổi, khi Ngô Lai tiến vào thì ngừng tay quay nhìn hắn.
Còn ba người khác trong đó một là chưởng quầy, hai người kia là trù tử. Hai
người chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, không hề có phản ứng.

"Khách quan, là ngươi, như thế nào giờ này mới về a?" Chưởng quầy nhìn thấy
người mới đến là Ngô Lai, liền hỏi.

Ngô Lai gật gật đầu, nói: "Ta có việc ra ngoài..."Vừa nói vừa nhìn hai điếm
tiểu nhị và cả hai trù tử.

Chưởng quầy thấy vậy, vội nói: "Đây là hai trù tử và hai tiểu nhị ta mới mời
tới. Hai trù tử tài nghệ là tuyệt đối. Mấy ngày nay phục vụ các vị không chu
đáo, trưa nay ta đã chuẩn bị bữa ăn thật phong phú cho các vị. Lúc đó hy vọng
công tử và hai vị kia thưởng lãm"

"Vậy à, thế thì tốt đấy." Ngô Lai gật đầu nói. "Trưa nay chúng ta nhất định sẽ
xuống" Nói xong thản nhiên nhìn họ, ánh mắt lóe tia hàn quang lúc đi lên lầu
vì hắn nhìn ra được mấy người này không bình thường. Ở dưới kia cả năm người
chưởng quầy cùng liếc mắt nhìn nhau rồi liếc mắt nhìn theo hướng Ngô Lai đang
đi lên lầu, lúc này mới tự thu hồi ánh mắt lúc nãy.

"Thiếu gia, người đã trở lại" Ngô Lai vừa đi đến trước cửa phòng, chuẩn bị
tiến vào phòng thì phía sau chợt truyền đến tiếng của Lí Lương, thanh âm ẩn
chứa sự lo lắng và kinh hãi.

Ngô Lai nghe vậy ngẩn người gật gật đầu nói: "Lí Lương, ngươi theo ta, ta có
việc muốn tìm ngươi thương lượng" Nói xong, tiện tay đẩy cửa mà vào.

"Dạ, thiếu gia" Lí Lương vội vàng ứng thanh đáp, đi sau Ngô Lai tiến vào
phòng.

Khi hai người tiến vào phòng liền có một người vội vàng đứng dậy, người này
chính là Giang Chánh.

"Thiếu gia, người đã trở lại" Nhìn thấy Ngô Lai, Giang Chánh vội nói, thanh âm
vẫn băng lạnh nhưng Ngô Lai cảm ứng được sự quan tâm lo lắng trong đó.

Ngô Lai gật gật đầu, tiến về phía bàn, ngồi xuống. Đột nhiên kỳ quái nhìn
Giang Chánh, hỏi: "Ngươi vẫn một mực ở nơi này chờ ta?"


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #286