Kế Hoạch


Người đăng: phithien257

Nghe vậy Giang Chánh ngẩn người, vội đáp: "Không phải thiếu gia, ta cũng vừa
mới vào không lâu"

"Kỳ thật ngươi vẫn ở chỗ này chờ ta" Liếc mắt nhìn Giang Chánh, Ngô Lai nói:
"Ngươi cũng không cần gạt ta. Ánh mắt ngươi cho ta biết ngươi vốn không có
nghỉ ngơi. Ta phải cảm tạ sự quan tâm của ngươi mới phải"

"Thiếu gia quá khách khí" Giang Chánh nói "Đây là chức trách của thuộc hạ.
Thiếu gia đương nhiên không muốn thấy thuộc hạ bị thương tổn gì thì chúng
thuộc hạ đương nhiên cũng hy vọng thiếu gia cũng thế" Đã bị Ngô Lai nhận ra,
Giang Chánh cũng không hề che giấu.

Nghe vậy Ngô Lai lặng nhìn hắn mà Lí Lương bên cạnh cũng nhìn hắn, tịnh không
nói gì. Giang Chánh nhìn lại hai người, vẻ mặt vẫn lạnh như băng tưởng như có
sự tình gì trước mắt thì vẻ mặt hắn cũng vẫn không hề thay đổi, dù cho là lửa
cháy cũng không thể làm tan rã sự lạnh lùng của hắn.

"Tốt lắm, các ngươi hãy ngồi xuống. Hôm nay chúng ta cần thương lượng kế hoạch
sau này của chúng ta" Nhìn Giang Chánh một lát, Ngô Lai đột nhiên nói.

"Cảm ơn thiếu gia, thiếu gia" Hai người ngồi xuống ghế đối diện Ngô Lai, đợi
nghe hắn nói. Ngô Lai nhìn hai người ngồi xuống rồi mới bắt đầu nói: "Chúng ta
bây giờ quan trọng nhất là thành lập môn phái của mình sau đó lại chiêu mộ cao
thủ giang hồ cho ta dùng. Cho nên ta đã nghĩ ra một cái tên rất tốt cho môn
phái. Thiên Môn. Ta định dùng cái tên này. Sao, các ngươi nghĩ thế nào?"

"Thiên Môn, Thiên Môn" Lí Lương nói theo "Chữ Thiên vốn là đệ nhất. Đã gọi là
Thiên Môn, tựu ý ở tương lai không xa, thiếu gia kiến lập Thiên Môn là giang
hồ đệ nhất đại môn phái, nhất định sẽ nhất thống giang hồ" Nói đến đó vẻ mặt
chợt mừng rỡ như điên nhưng Ngô Lai và Giang Chánh lại không thấy được vẻ mặt
đó. Giang Chánh chỉ gật gật đầu, không nói gì.

"Đã như vậy, tên của môn phái sẽ là Thiên Môn. Chúng ta phải nhanh chóng thiết
lập một thế lực cường đại" Nhìn hai người gật đầu, Ngô Lai nhân tiện nói, hai
mắt chớp động quang mang khác thường.

"Bất quá bây giờ thực lực chúng ta còn yếu, không nên để lộ tung tích ra
ngoài. Chúng ta trước hết nên che giấu thực lực, lắng nghe giang hồ động tĩnh,
nghĩ thêm biện pháp" Ngô Lai tiếp tục nói. Trong mắt ngoại trừ lóe tia khác
thường còn thêm chút hàn quang.

"Dạ, thiếu gia. Bây giờ nói đến một chuyện, chính là các thế lực lớn đều đang
xuất hiện tề tựu ở Lâm Châu thành. Chỉ cần chúng ta không cẩn thận, nhất định
sẽ bị các thế lực có dã tâm công kích. Đây là cơ hội, cũng là sự khiêu chiến.
Chỉ cần chúng ta lợi dụng tình thế giang hồ hiện tại ắt sẽ có lợi phi thường"
Nghe vậy Lí Lương trầm ngâm nói, trong mắt hiện ra vẻ trí tuệ, trên mặt càng
hiện ra vẻ tự tin cường đại.

"Đúng rồi thiếu gia" Giang Chánh tiếp lời "Đây đúng là cơ hội. Nếu chúng ta có
thể lợi dụng đúng lúc tình thế giang hồ bây giờ, Thiên môn chúng ta sẽ nhanh
chóng quật khởi, trở thành giang hồ đệ nhất đại phái. Lúc đó muốn nhất thống
giang hồ tạo lập giang sơn cũng sẽ dễ dàng làm được"

Ngô Lai gật đầu nói: "Được, chúng ta trước hết từ Quỷ Cốc, Tà Điện, Thiên
Vương Môn, nhằm ba phái này ra tay, ám sát cao thủ trọng yếu của bọn họ. Ta
không tin bọn họ còn có thể nhịn được"

"Thiếu gia yên tâm, nhiệm vụ này giao cho chúng ta đi làm a"

Nghe vậy Ngô Lai gật đầu nói: "Ân, nhiệm vụ này giao cho Giang Chánh ngươi
nhưng phải nhớ đừng cho họ biết thân phận của ngươi. Một kích không thành công
thì phải lập tức rút lui, không cần phải công kích cao thủ tuyệt đối của họ.
Ta sợ công lực ngươi không đủ,ngược lại bị vây hãm trong đó"

Giang Chánh đáp: "Thiếu gia yên tâm. Nếu không nắm chắt mười phần ta sẽ không
ra tay"

Ngô Lai gật đầu, hướng Lí Lương nói: "Lí Lương, bây giờ ta có một việc trọng
yếu cần ngươi đi làm"

"Thiếu gia, có sự tình gì xin phân phó, ta nhất định sẽ không làm người thất
vọng" Nghe vậy Lí Lương nói.

Ngô Lai nói: "Sự tình này đối với chúng ta phi thường trọng yếu, đó là lo kiến
tạo trú địa. Nếu không đường đường là một môn phái lớn mà ngay cả nơi cư trú
cũng không có, không phải là để người giang hồ cười nhạo sao?"

Lí Lương gật đầu đáp: "Thiếu gia nói không sai, vấn đề khó khăn hiện giờ của
chúng ta là chuyện này. Trước khi chúng ta tuyên bố thành lập Thiên Môn thì
cần phải lo vấn đề này trước, nếu không làm sao thế lực chúng ta lớn mạnh
được"

"Đã như vậy, chúng ta cứ theo như lời bàn bạc ngày hôm qua, từ tạp viện tu bổ
thành trú địa của Thiên môn. Nhiệm vụ này giao cho Lí Lương ngươi. Hy vọng nội
trong hai tháng ngươi sẽ hoàn thành"

Lí Lương nói: "Thiếu gia yên tâm, nhất định trong hai tháng ta sẽ hoàn thành
được" Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Chỉ là về phần mua tạp viện, tiền bạc..."

Nghe vậy Ngô Lai ngẩn người, chợt hiểu ý tứ của hắn ,cười nói: "Yên tâm đi,
tạp viện đã hoang phế hơn một tháng, người xung quanh cũng đã dọn đi hết, mà
tạp viện cũng đã bị ta mua lại. Ngươi chỉ cần mua thêm khu đất bốn phía của
tạp viện là có thể kiến tạo Thiên môn hoa lệ. Tiền bạc ta đã chuẩn bị sẵn,
ngày mai ngươi có thể bắt đầu"

"Tiền bạc đã chuẩn bị sẵn?" Lí Lương nghe vậy liền ngẩn ngơ, kỳ quái nhìn Ngô
Lai mà Giang Chánh bên cạnh cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lí Lương.

Ngô Lai thấy ánh mắt họ nhìn mình có vẻ kỳ lạ, bèn hỏi: "Thế nào, có gì khó
khăn sao?"

Lí Lương và Giang Chánh nhìn nhau, lúc này Lí Lương mới nghi hoặc nói: "Không
biết thiếu gia chuẩn bị bạc được bao nhiêu?"

"Là bao nhiêu à?"Ngô Lai nghe vậy ngẩn ngơ, nghĩ một chút nói: "Nhiều ít bao
nhiêu ta cũng không có tính toán. Tt nhất cũng hơn mười vạn lượng, chắc cùng
đủ dùng rồi, nếu không đủ ta có thể đưa thêm"

Lần này cả hai người kia đều giật mình ngây ngốc nhìn Ngô Lai. Mười vạn lượng
bạc này không phải là con số nhỏ, ngay cả xây dựng một tòa phủ đệ nguy nga như
vương phủ cũng còn đủ. Huống chi Ngô Lai còn nói nếu không đủ có thể đưa thêm,
bao nhiêu tiền hắn cũng không hề tính toán, làm sao không làm cho hai người
ngây ngốc được chứ.

"Thế nào Lí Lương? Nếu không có gì khó khăn, nhiệm vụ này giao cho ngươi, sau
hai tháng ta hy vọng có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc hùng vĩ đứng ở giữa
tạp viện, đứng ở giữa ngã tư đường, tọa lạc ngay giữa Lâm Châu thành" Nhìn vẻ
mặt kinh ngạc của họ, Ngô Lai cười thầm. Không hiểu nếu hai người biết bạc này
là từ động phủ đến và cũng chỉ là một ít mà thôi thì bọn họ sẽ còn kinh ngạc
đến thế nào?

"Không có vấn đề gì, tuyệt đối không có" Giật mình hoàn tỉnh, Lí Lương vội
nói: "Thiếu gia yên tâm, ta nhất định tìm thợ kiến trúc giỏi nhất Lâm Châu
thành đến. Nội trong hai tháng hoàn thành một tòa Thiên môn hùng vĩ nhất Lâm
Châu thành trước mặt thiếu gia"

"Đươc, nghe những lời này của ngươi là ta yên tâm" Ngô Lai cười nói "Thời gian
không còn sớm, các ngươi đã không có nghỉ ngơi, về nghỉ đi. Nếu có sự tình gì
ta sẽ gọi các ngươi" Không đợi hai người nói chuyện, hắn đã nói vì hắn thấy
tinh thần hai người có vẻ không tốt lắm.

Giấc ngủ đối với người luyện võ vốn không cần thiết lắm, chỉ cần vận công điều
tức là có thể tiêu trừ mỏi mệt nhưng khi hai người lo lắng đợi Ngô Lai về
không hề vận công điều tức cho nên lúc này tinh thần không được sung mãn cho
lắm. Nghe vậy cả hai vội đứng lên nói: "Dạ, thiếu gia" Kỳ thực hai người cũng
hiểu được tình huống của mình, cũng muốn đi nghỉ ngơi.

"À, giữa trưa chưởng quầy muốn mời chúng ta một bàn ăn để đền bù mấy ngày qua
không chu đáo, lúc đó các ngươi đừng quên" Khi cả hai gần ra khỏi phòng thì
Ngô Lai chợt nhớ, vội nói với hai người. Nghe vậy cả hai cùng ngẩn người nhìn
nhau, vội đáp: "Dạ, thiếu gia" Rồi đi ra khỏi phòng. Nhìn bóng lưng hai người
đi xa, Ngô Lai lắc đầu cười khổ, trong lòng thấy mình phi thường may mắn sao
có thể có hai thuộc hạ như vậy. Hắn khoanh chân ở trên giường vận công điều
tức, khôi phục lại sức lực tiêu hao vì một đêm điên cuồng cùng Lương Mị.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #287