Thăm Lương Mị (3)


Người đăng: phithien257

"Mị nhi, thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi rồi" Khi cơn kích tình trôi
qua, hai người vẫn nằm ôm nhau giống như một thể, không ai muốn rời ai. Bất
quá khi Ngô Lai nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ thì trong lòng cả kinh, mặc dù
miệng nói phải đi nhưng tay càng ôm chặt lấy Lương Mị hơn. Nghe vậy Lương Mị
không nói gì, vòng tay mềm cũng vội ôm chặt lấy Ngô Lai, phảng phất như sợ nếu
nàng buông tay thì hắn sẽ lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Ngô Lai biết tình
yêu nàng dành cho hắn đã sâu đậm tới mức không thể nào hình dung.

"Mị nhi, ta phải đi rồi. Nếu còn không đi thì sẽ không còn kịp, sẽ bị người
khác phát hiện đó" Cố nén cảm xúc trong lòng, Ngô Lai nhắc nhở. Lương Mị nghe
vậy lại càng ôm chặt hắn hơn. Nàng từ từ xoay chuyển, dùng thân thể đầy đặn
của mình mà đè lên người hắn.

"Mị nhi, ngươi yên tâm đi. Nếu có thời gian phu quân sẽ lại thăm ngươi mà. Phu
quân vẫn nhớ đến ngươi. Nàng biết tình cảnh của ta hiện nay mà. Ta không thể
lộ diện ra ngoài. Ta thực luôn muốn được tương tụ bên nàng." Cảm giác được
thâm tình và sự quyến luyến không thôi của nàng, hắn cũng không muốn rời đi.
Nhưng khi nghĩ đến chính mình còn nhiều chuyện chưa thể giải quyết xong, hắn
dằn lòng nói. Bất quá hắn cũng chưa có lập tức đứng lên mà chỉ đưa ánh mắt
thâm tình nhìn nàng. Lương Mị gật đầu, buông hắn ra, lấy quần áo mặc vào
người. Thân thể nàng vô cùng đầy đặn, gương mặt đầy vẻ xuân quang càng thêm dụ
nhân làm cho người ta khó quên.

"Phu quân đứng lên đi, để cho người ta hầu chàng mặc quần áo" Nàng nhìn hắn
trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói rồi cầm quần áo của hắn lên tay. Gương mặt
nàng có chút không đành nhưng nàng biết hắn có nhiều việc cần phải làm, không
thể lúc nào cũng ở bên nàng.

Ngô Lai gật đầu đứng dậy. Lương Mị cẩn thận hầu hạ hắn mặc y phục vào, cử chỉ
y như một thê tử đang hầu hạ trượng phu. Khi Ngô Lai mặc xong quần áo thì hắn
nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ không đành và tràn ngập thâm tình. "Mị nhi, phu
quân phải đi rồi. Nàng phải bảo trọng thân thể. Phu quân sẽ nhớ nàng. Khi xử
lý xong mọi việc bên ngoài, phu quân sẽ đến thăm Mị nhi"

Cảm nhận được tình ý của hắn, nàng gật đầu, nhẹ nhàng nói "Mị nhi sẽ nhớ phu
quân. Mị nhi sẽ chờ phu quân trở về thăm Mị nhi" Hai mắt nàng thâm tình nhìn
Ngô Lai, trong mắt đã ẩn chứa lệ quang.

"A"Khi nàng đang thâm tình cùng hắn đối nhãn thì đột nhiên toàn thân run lên,
nhẹ nhàng bật lên tiếng rên, kiều mỵ liếc mắt nhìn hắn. Nguyên lai khi nàng
đưa ánh mắt ngập đầy tình ý nhìn hắn thì hắn đột nhiên nhịn không được dùng
đôi ma thủ thò vào bên trong y phục nàng, vuốt ve song phong nàng, nhẹ nhàng
bóp bóp, khiến nàng chỉ muốn phát hỏa. Lương Mị nhẹ nhàng dùng hai tay ngăn ma
trảo của hắn, mắng yêu: "Phu quân không được sờ loạn, chàng mười phần chính là
đại sắc lang"

"Sắc lang?" Ngô Lai đột nhiên cười nói "Phu quân chính là sắc lang. Nàng bây
giờ mới biết thì đã chậm" Nói xong kéo mạnh nàng vào lòng, một tay lại xấu xa
vuốt ve lên song nhũ nàng, một tay vuốt xuống dưới sờ vào đồn bộ của nàng rồi
lần mò qua giải đất thần bí của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve

"Ngô Lai, đừng mà, đừng.." Đôi ma chưởng của hắn không ngừng sờ soạng lên
những bộ vị mẫn cảm trên người nàng khiến toàn thân nàng gần như muốn nhũn ra,
chút nữa đã ngã ập vào lòng hắn, khiến lửa dục trong nàng lại muốn nổi lên,
đành vội vàng nói. Bất quá, nàng chỉ mới nói một câu đã bị hắn cúi xuống hôn
mạnh lên miệng nàng, miệng lưỡi hai người tương giao, không tự chủ được nàng
liền đáp ứng, liền quên mất đang định nói gì.

"Ân" Đã trải qua một đoạn thời gian thật lâu, hai người mới chịu tách ra, lẳng
lặng nhìn nhau. Nhưng mà… hai tay Ngô Lai vẫn không chịu ngừng lại những
chuyện xấu xa. Lương Mị cố gắng ngăn cản hai tay hắn, không ngừng nói: "Đừng
mà, trời đã sắp sáng, chàng mau đi thôi. Cha ta và nhị thúc của ta đã nghi ngờ
ta. Nếu bị bọn họ phát hiện quan hệ của chúng ta, bọn họ nhất định sẽ biết
chúng ta cùng Tử sứ giả có liên quan, đến lúc đó chúng ta cũng đều phiền phức"

Nghe vậy hắn ngẩn ngơ, hai tay dừng lại, vội nói: "Mị nhi, vậy phu quân đi
đây. Nhưng nàng cứ yên tâm, ta sẽ không để cho họ phát hiện ra đâu. Phu quân
nhất định sẽ nhớ. Nàng hãy chờ ta" Nói tới đó, hai mắt thâm tình nhìn nàng.

"Ta biết, ta nhất định sẽ chờ chàng đến đón ta" Lương Mị gật đầu nói. Nói xong
hôn lên mặt Ngô Lai một cái, nói: "Phu quân, chàng đi đi"

Ngô Lai ôm nàng trong tay, nói: "Mị nhi, phu quân đi đây. Nàng nhớ phải bảo
trọng. Nếu có thời gian… ta sẽ đến thăm nàng" Nói xong buông nàng ra, xoay
người rời khỏi phòng, dùng tốc độ nhanh như chớp hướng ra khỏi phủ lao đi. Hắn
hiểu, bản thân đã luyến ái nàng, yêu thích thân thể xinh đẹp của nàng. Nếu hắn
còn chần chờ, hắn sợ chính mình sẽ nhịn không được nữa mà lưu lại mà bên ngoài
hắn còn rất nhiều việc chưa làm xong, không thể lưu lại bên nàng được.

Lương Mị ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, gương mặt đầy vẻ mất mát. Nàng mong
muốn có thể giữ lại hắn ở mãi mãi bên người mình nhưng nàng cũng cố nén xúc
động bởi vì nàng biết không riêng gì nàng, còn nhiều nữ nhân khác trong lòng
hắn, không chỉ có một mình nàng. Chi bằng cứ để hắn đi, ít ra trong lòng hắn
luôn tưởng nhớ tới nàng.

"Ai!" Lương Mị đột nhiên thở dài, đóng cửa lại đi đến bên giường. Một đêm điên
cuồng làm cho toàn thân nàng uể oải cực kỳ. Nàng cần phải ngả lưng nghỉ ngơi
một chút.

Lúc này ánh bình minh đã dần lên. Trời hừng sáng. Sương mai buổi sáng thật
thanh tao. Mặt trời cũng đã bắt đầu mọc lên chiếu đỏ nửa bầu trời, mùi thơm
của cây cỏ tràn ngập không gian. Trong hoa viên của Lương phủ có một người
thanh niên đang đứng hô hấp không khí ban mai, hít thở hương thơm hoa cỏ xung
quanh, thỉnh thoảng nhìn ra bốn phía. Người này chính là Thạch Vân. Chỗ Thạch
Vân chỉ cách khuê phòng của Lương Mị một hoa viên, có thể nhìn được bốn phía
khuê phòng của nàng không thể nghi ngờ.

"Sưu" Khi Thạch Vân vừa nhìn về phía phòng của Lương Mị thì thấy một bóng
người như tia chớp từ phòng của nàng bắn ra, hướng phía xa lao đi, trong chớp
mắt biến mất vô ảnh vô tung. Thạch Vân vừa nhìn thấy thân ảnh của người kia
thì cả kinh, cũng bất chấp truy theo mà hướng về phòng của Lương Mị mà chạy
tới. Dù hắn cách phòng nàng 30 trượng nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã tới
trước cửa phòng của nàng.

"Lương cô nương, Lương cô nương..." Khi tới trước phòng Lương Mị, hắn muốn đẩy
cửa vào nhưng sợ kinh động nàng, không dám làm gì khác hơn là kêu lên.

"Thạch đại ca, có việc gì? Ta đang nghỉ ngơi, thứ lỗi không thể mở cửa tiếp
đón huynh được, xin thứ lỗi." Ngừng một lát trong phòng truyền ra thanh âm của
nàng nghe thật mê người.

Trong phòng, Lương Mị vừa nằm xuống còn chưa có nhắm mắt thì đã nghe tiếng
Thach Vân kêu to liền cả kinh, không biết chuyện gì đã xảy ra, cười khổ trong
lòng, đành cất tiếng hỏi nhưng vẫn không mở cửa.

"Lương cô nương, ngươi không sao chứ?"


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #285