Lục Địa Thần Tiên


Người đăng: phithien257

Nhìn thấy hết vẻ mặt của điếm tiểu nhị, Lí Lương liền nhét khối kim ngân vào
tay hắn, nói: "Tiểu nhi, đĩnh kim ngân này là của vị khách quan kia dùng để
trả rượu và thức ăn, từ nay về sau vị khách quan kia bất cứ lúc nào quay lại,
các ngươi đều phải mang rượu tốt nhất và những món nhắm quý nhất của tửu lầu
các ngươi cho vị khách quan kia đấy.”

Nghe vậy, điếm tiểu nhị ngẩn ngơ, trong tay cảm giác được đĩnh vàng nặng
chịch, vội vàng gật đầu khom lưng cười nói: "Rõ, rõ, rõ, tiểu nhân nhất định
làm theo lời khách quan." Nói xong không nhịn được, cắn cắn đĩnh vàng trong
tay.

"Quả nhiên là thật!" Cắn một cái không thấy sứt mẻ gì tiểu nhị nhịn không được
thấp giọng kinh hô. Sau đó vội nói: "Mời ba vị khách quan vào trong." Nói xong
liền cao hứng đi trước dẫn đường.

"Các ngươi từ nay về sau không cần gọi ta là Thiếu chủ, gọi ta là Thiếu gia để
tránh những phiền toái không cần thiết."

Lúc này, Vô Danh đột nhiên hướng Lý Lương và Giang Chánh nói, sau đó hướng tửu
lâu đi lên.

Nghe vậy, Lý Lương và Giang Chánh đều ngạc nhiên, sau đấy vội vàng đáp: "Rõ,
Thiếu gia!" Nói xong liền theo sau Vô Danh tiến vào tửu lâu.

Yến lão giả thấy Lâm Thanh Vân tiến vào tửu lâu thì đột nhiên tiến vào tửu lâu
đối diện, yên lặng chăm chú nhìn tửu lâu bên này, thần tình nghi hoặc. Kỳ thật
lão cũng biết Lâm Thanh Vân phát hiện ra, nhưng để giải thích nghi hoặc trong
lòng, lão chỉ có cách tiếp tục theo dõi.

Trong tửu lâu, Lâm Thanh Vân vẫn lẳng lặng uống rượu, đối với ba người Vô Danh
đang đến lão chỉ ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt một cái. Còn bọn Vô Danh cũng
chỉ tùy tiện gọi bài món thức ăn và rượu, lẳng lặng ăn uống.

Một lúc sau, Lâm Thanh Vân đột nhiên lấy vò rượu đổ đầy bầu rượu của mình, sau
đó uống hết phần rượu còn lại, đột nhiên đứng dậy đi xuống lầu.

"Người trẻ tuổi, cám ơn rượu của các ngươi, hy vọng các ngươi từ nay về sau
không nên theo dõi ta nữa."

Khi Lâm Thanh Vân đang nhanh chóng xuống lầu thì đột nhiên lạnh lùng truyền âm
đến tai ba người Vô Danh.

Ba người Vô Danh nghe vậy ngạc nhiên, sau đó ba người nhìn nhau, Lý Lương nói:
"Thiếu chủ, làm thế nào bây giờ?"

Vô Danh trầm ngâm nói: "Chúng ta tiếp tục đi theo, công lực của ông ta rất
cao, cho nên chúng ta muốn tiếp tục theo dõi thì chúng ta chỉ cần cách xa một
chút.”

Dừng lại giây lát, Vô Danh lại nói: "Vừa rồi chúng ta đến tửu điếm, ta thấy
Yến lão giả vào tửu điếm đối diện, như vậy Yến lão giả kia có thể tiếp tục
theo dõi Lâm tiền bối, chúng ta cũng đi, xem bọn họ làm gì, có lẽ từ Lâm tiền
bối sẽ phát hiện ra thân phận Yến lão giả."

Nghe vậy, Lý Lương và Giang Chánh đều là ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu
được, sở dĩ Vô Danh và Yến lão giả kia công lực cao thâm không lường được, nếu
muốn bọn không biết thì bọn họ không thể biết được.

Lý Lương và Giang Chánh nhìn nhau, đồng thời gật đầu nói: "Thiếu gia nói
đúng." Nói xong vội đứng dậy đi theo Vô Danh xuống tửu lâu.

Lâm Thanh Vân ra khỏi tửu lâu thì Yến lão giả ở đối diện cũng đã thấy, trong
mắt Yến lão giả hiện lên một tia vui mừng, vội vàng đứng dậy trả tiền, lắc
mình đi theo.

Nhìn hai người một trước một sau rời đi, ba người Vô Danh ẩn tại tửu lâu cũng
lắc mình theo sau.

Mấy người cứ như vậy rời đi, thủy chung bảo trì khoảng cách. Đột nhiên, Lâm
Thanh Vân vốn đang chậm rãi bước đi đột nhiên tăng tốc, tốc độ càng lúc càng
nhanh.

Ngay lúc Lâm Thanh Vân tăng tốc, đồng thời Yến lão giả và Vô Danh ba người
cũng cùng lúc tăng tốc độ, tốc độ như thiểm điện, nhưng thủy chung vẫn bảo trì
khoảng cách với nhau.

Mấy người tốc độ như tia chớp lao về phía trước, như là đang bay. Trong nháy
mắt mấy người đã đến Hỗn Hỗn nhai. Lúc này cũng chính là giữa trưa, ánh mặt
trời nóng hừng hực đã khiến người đi đường phải vào tửu lâu khách điếm để
tránh, ngoại trừ những người buôn bán và một số người đi đường vội vội vàng
vàng, thì trên đường không có người nào nữa.

Đột nhiên, Lâm Thanh Vân đi trước vốn là đang đi rất nhanh đột nhiên dừng lại.
Mà ngay lúc Lâm Thanh Vân dừng thân lại đồng thời Yến lão giả và Vô Danh ba
người cách lão hơn năm mươi trượng vội vàng lắc mình trốn vào góc khuất, trong
lòng đều cả kinh, lẳng lặng nhìn Lâm Thanh Vân dừng thân.

Lâm Thanh Vân lạnh lùng nhìn chỗ Yến lão giả ẩn thân, khóe miệng lộ ra một tia
cười lạnh, đột nhiên lắc mình vọt tới một ngã tư đường. Có lẽ là Lâm Thanh Vân
một mực phòng ngừa Yến lão giả, mà Yến lão giả vẫn chú ý đến Lâm Thanh Vân,
cho nên hai người không phát hiện Vô Danh ba người ở cách đó bốn, năm mươi
trượng.

Thấy vậy, Yến lão giả và Vô Danh ba người đều là ngạc nhiên, sau đó Yên lão
giả không chút do dự lắc mình bắn về phía ngã tư đường kia. Mà Lý Lương và
Giang Chánh vừa muốn đuổi theo lại bị Vô Danh ngăn cản.

"Cẩn thận, không cần bám sát, để tránh bọn họ phát hiện chúng ta."

Vô Danh nói xong thì cần thận lắc mình hướng đến ngã tư đường, phía sau Lý
Lương và Giang Chánh nghe vậy vội vàng đình chỉ cước bộ, đề cao công lực đến
cực hạn, thân thể so với lông chim còn nhẹ hơn, cần thận theo sau Vô Danh tiếp
cận ngã tư đường kia.

Khi Yến lão giả lắc mình tiến vào ngã tư đường kia thì không khỏi ngạc nhiên,
bởi vì cả ngã tư đường trống không, không có một bóng người, mà Lâm Thanh Vân
cũng vô tung vô ảnh biến mất.

Đột nhiên, Yến lão giả sắc mặt đại biến, bởi vì trong nháy mắt lúc hắn ngẩn
ngơ thì một cổ kình khí cường đại đã hướng đến bên cạnh hắn.

Yến lão giả sắc mặt đại biến, đồng thời hai vai vừa động hai chân dẫm mạnh
xuống đất, vội vàng như một tia chớp thối lui về phía sau, mà thân ảnh của hắn
trong nháy mắt hóa thành sáu bảy nhân ảnh, theo bốn phía mà thối lui, khiến
người ta không thể nào nhìn ra nhân ảnh nào mới là chân thân của hắn.

"Binh!"

Một tiếng nổ vang lên, chỗ Yến lão giả vừa đứng bị kình khí cường đại kia đánh
cho thành một cái hố to, mà thân ảnh của hắn lúc này cũng chậm rãi nhạt dần,
ngưng tụ thành bóng người, xuất hiện bên cạnh cái hố to, hai mắt lạnh lùng sớm
nhìn bốn phía.

"Phân Thân Hóa Ảnh! Hay lắm, tiếp thêm một chiêu của ta."

Ngay lúc đấy, từ góc khuất truyền đến một tiếng kinh hô, vừa dứt lời, một bóng
người từ hướng bên cạnh như một tia chớp đánh về chỗ Yến lão giả đang đứng,
song chưởng mang theo kình khí lăng lệ đánh về phía Yến lão giả.

Nhìn thấy kình khí lăng lệ cường đại đánh đến, Yến lão giả chấn động, còn chưa
kịp phản ứng, kình khí lăng lệ của người nọ đã đến trước ngực lão. Yến lão giả
kinh hãi, hai vai vừa động, trong nháy mắt hóa thành mười nhân ảnh hướng bốn
phía thối lui, khiến người khác căn bản là không rõ nhân ảnh nào mới là chân
thân của lão. Cũng là một chiêu Phân Thân Hóa Ảnh, chỉ có điều lần này so với
vừa rồi có nhiều thân ảnh hơn, rõ ràng là có đề cao công lực hơn.

"Binh!"

Lại có một tiếng nổ vang lên, chỗ Yến lão giả vừa đứng lại xuất hiện một hố
to, mà hố này so với cái lúc này còn lớn hơn, uy lực thật kinh người, mà mười
thân ảnh của Yến lão giả cũng dần dần biến mất, còn lại một Yến lão giả chân
chính.

"Ha ha ha! Nguyên lai là Yến huynh, đã lâu không gặp Yến huynh!"

Vừa dừng lại đối diện với Yến lão giả, không đợi lão giả hỏi tội đã cười ha ha
nói. Quần áo rách rưới, tóc tai bù xù lại còn có một tửu hồ bên hông, không
phải Lâm Thanh Vân vừa rồi biến mất còn có ai nữa.

"Là ông ta!"

Lúc này, Lý Lương cẩn thận trốn ở một góc ngã tư đường nghe Lâm Thanh Vân nói,
lại thấy Yến lão giả sử dụng Phân Thân Hóa Ảnh, nhất thời nhớ tới một người,
nhịn không được thấp giọng kinh hô. Mà Giang Chánh bên cạnh cũng nhớ đến thân
phận Yến lão giả, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Yến lão giả.

"Ông ta là ai vậy?" Nghe vậy, quay lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai
người, Vô Danh không khỏi thấp giọng hỏi.

Lý Lương hồi phục một chút tâm tình, nhẹ giọng nói: "Lão giả gọi là Yến Vân
Thiên, vừa rồi sử dụng Phân Thân Hóa Ảnh chính là độc môn võ công của lão, có
lẽ trên giang hồ ngoại trừ người của Yến gia thì không ai có Phân Thân Hóa
Ảnh, mà công lực của lão cũng kinh người, có lẽ không dưới Lâm tiền bối."

"Yến Vân Thiên nhờ tuyệt học khinh công thượng thừa Phân Thân Hóa Ảnh, mà
người giang hồ xưng là Lục Địa Thần Tiên, có lẽ trên giang hồ so về tốc độ thì
không có người nào là đối thủ của lão."

Lý Lương vừa dứt lời, Giang Chánh bên cạnh cũng tiếp lời nói.

Vô Danh gật gật đầu không nói gì, hắn cũng thấy Yến lão giả vừa rồi sử dụng
Phân Thân Hóa Ảnh, hiểu được Phân Thân Hóa Ảnh này phi thường lợi hại, đúng là
công lực của hắn cũng vị tất có thể tránh được hai kích kia của Lâm Thaanh
Vân, ngay cả hắn cũng không thể nhìn rõ mười nhân ảnh kia cái nào là chân thân
của Yến Vân Thiên, trong lòng kinh ngạc vạn phần.

Yến lão giả nghe vậy ngạc nhiên, sau đó cũng ha ha cười to nói: "Nguyên lai là
Lâm huynh, quả thật đã lâu không gặp, ngẫm lại ít nhất cũng hai ba mươi năm
rồi."

Cẩn thận dò xét Lâm Thanh Vân một lần, Yến Vân Thiên không khỏi kỳ quái nói:
"Lâm huynh, hơn mười năm không thấy, ngươi như thế nào mà biến thành thế này,
ta đã nhận không ra người, còn tưởng rằng trên giang hồ từ khi nào lại xuất
hiện một cao thủ lợi hại như vậy, nếu không phải ta theo dõi dò la Lâm huynh,
đến tột cùng cũng không biết là Lâm huynh ngươi!"


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #269