Đường Lang Hoàng Tước


Người đăng: phithien257

Lúc này đã là cuối buổi sáng, chỉ một lát nữa là đến giữa trưa. Chỉ có một số
ít người giang hồ đang nhàn rỗi đi lại trên đường, bọn họ đang đi tìm đồng đạo
quen biết ở tửu lâu khách điếm để uống rượu.

Hỗn Hỗn nhai mặc dù là nơi tụ tập mọi hạng người và cũng là nơi vô cùng phức
tạp trong Lâm Châu thành, người của tam giáo cửu lưu, các thế lực lớn nhỏ đều
có mặt ở đây và lúc này, nơi náo nhiệt nhất Hỗn Hỗn nhai chính là ngã tư
đường.

Lúc này, người ở Hỗn Hỗn nhai đi qua đi lại không thôi, đặc biệt là tâm điểm
của sự náo nhiệt là nơi đây, cơ hồ tất cả các khách điếm tửu lâu đều ở đây,
phần đông người giang hồ tiến vào trong Lâm Châu thành cũng tự nhiên tụ tập
đến chỗ này. Trên ngã tư đường đang có một người rất đặc biệt. Lão đi đến nơi
nào đều cũng khiến cho người khác ghé mắt chú ý, bởi vì lão ăn mặc có chút đặc
biệt, quần áo mặc dù hoa lệ, nhưng vô số vết bẩn, đầu tóc đã rối bù, lại còn
vừa đi vừa cầm bình rượu mà uống. Người này được người giang hồ xưng tụng là
Kim Cương Tửu Quái: Lâm Thanh Vân, chỉ có điều cách ăn mặc của lão có phần
thay đổi, phỏng chừng trong chốn giang hồ không có vài người còn có thể nhận
ra thân phận của lão.

Lúc này, vốn Lâm Thanh Vân vừa đi vừa uống đột nhiên dừng lại, xoay người lạnh
lùng nhìn khắp xung quanh, nhưng không có phát hiện người nào khả nghi. Lão
cảm giác có một cao thủ rất lợi hại đang theo dõi, cho nên vẫn không có động
thái gì, đến khi cảm giác của lão cho biết bị người khác theo dõi càng ngày
càng mãnh liệt, thì lão mới xoay người lại muốn tìm cho được cái người theo
dõi, nhưng lão đã thất vọng.

“Chẳng lẽ là gần đây không có luyện công cho nên cảm giác có phần không đúng,
hay là bệnh nghi ngờ của ta quá nặng?”

Không phát hiện ra người khả nghi, Lâm Thanh Vân không khỏi lắc đầu cười khổ,
hoài nghi rằng bệnh nghi ngờ quá nặng, liền uống một ngụm rượu rồi tiếp tục đi
về phía trước.

Ngay khi Lâm Thanh Vân hoài nghi rằng bệnh nghi ngờ quá nặng, tiếp tục đi về
phía trước thì ở một góc bên cạnh đột nhiên xuất hiện ra một bóng người, đó là
lão giả họ Yến kia.

Lão giả họ Yến lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Thanh Vân đang rời bước đi,
thoáng chần chờ một chút, rồi rất nhanh hòa mình vào đám người đang tấp nập đi
lại, lặng lẽ đi theo sau Lâm Thanh Vân.

Trong khi lão giả họ Yến lắc mình về phía trước đi theo sau Lâm Thanh Vân thì
cũng ở một góc khác cách lão giả họ Yến khoảng hơn mười trượng, ba bóng người
xuất hiện chính tại nơi đây, cũng nhìn phía trước nơi cách đó không xa nơi lão
giả họ Yến cùng Lâm Thanh Vân đã cách bọn họ ít nhất cũng hơn bốn, năm mươi
trượng. Ba người này chính là Vô Danh, Lí Lương cùng Giang Chánh, thật ứng
đúng với câu thành ngữ: Bò ngựa rình bắt nhện, chim sẻ rình bắt bọ ngựa.

“Thiếu chủ, xem ra là lão giả họ Yến đang theo dõi Lâm tiền bối, không biết có
mục đích gì, nếu không phải Thiếu chủ kịp thời phát hiện ngăn cản chúng thuộc
hạ thì có lẽ chúng ta đã bị bọn họ phát hiện rồi.”

Ba người vừa ra khỏi góc khuất thì Lí Lương không nhịn được liền nói.

Nguyên lai, khi Vô Danh ba người ra khỏi khách điếm, liền dọc theo ngã tư
đường mà đi, bởi vì tốc độ của bọn họ rất nhanh, chỉ một lát liền phát hiện ra
Lâm Thanh Vân đang ở cách bọn họ khoảng mấy trăm trượng. Đương khi bọn họ
chuẩn bị đi về phía trước để theo dõi thì đột nhiên bị Vô Danh ngăn cản. Hai
người lúc đầu còn có ý nghĩ kỳ quái, sau đó liền phát hiện ra ẩn trong đám
đông có lão giả họ Yến đang theo dõi Lâm Thanh Vân, lập tức hiểu được ý của Vô
Danh, vội vàng bước chậm lại, đến khi ở phía trước hai người tiếp tục đi thì
ba người bọn họ mới từ góc khuất đi theo.

Vô Danh nhìn lão giả họ Yến đang dần dần biến mất trong đám đông cùng Lâm
Thanh Vân, ngay lập tức nói: "Chúng ta cũng nhanh lên đuổi theo, đi xem bọn họ
rốt cuộc muốn làm cái gì?" Nói xong liền hướng đám đông mà tiến đến.

Lí Lương cùng Giang Chánh nghe vậy, vội vàng theo sau.

Được một lát, cảm giác đang bị người theo dõi của Lâm Thanh Vân chẳng những
không có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tăng mãnh liệt, trong lòng lão
kinh hãi, hiểu được có cao thủ phi thường lợi hại đang theo dõi mình, liền
không tự chủ được dừng bước lại, trong mắt lóe lên hàn quang, nhanh chóng xoay
người hướng về đám đông phía sau rà xét, nhưng xem xét một lát cũng như trước
không có phát hiện ra người khả nghi.

Trong mắt Lâm Thanh Vân hàn quang đại thịnh, đột nhiên tăng tốc lao về phía
trước, tốc độ phi thường nhanh, chớp mắt đã vượt quá hơn mười trượng.

Đang theo dõi phía sau, lão giả họ Yến cùng bọn người Vô Danh thấy thế có chút
ngơ ngác, vội vàng tăng tốc đuổi theo.

Ngay tức thì, Lâm Thanh Vân vốn đang lao cấp tốc về trước đột nhiên dừng lại,
nhanh chóng xoay người, hai mắt lạnh lùng quét nhìn về phía đám đông.

Trong khi Lâm Thanh Vân dừng lại đồng thời lão giả họ Yến vội vàng lắc mình
trốn được vào một góc ở bên cạnh tốc độ có thể nói cực kỳ kinh người, mặc dù
rất nhanh, nhưng cũng bị Lâm Thanh Vân phát hiện ra bóng người.

Ở phía xa xa, bọn người Vô Danh đang ngơ ngác thì trong khi ba người này đang
ngẩn ngơ, Lâm Thanh Vân đã thấy được bọn họ, bọn họ muốn tránh cũng đã không
còn kịp nữa rồi, mặc dù đã bị phát hiện, bọn họ cũng không hề né tránh.

Lâm Thanh Vân lạnh lùng trừng mắt nhìn ba người một lát, rồi liếc mắt quét
nhìn nơi lão giả họ Yến đang ẩn thân, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, đột
nhiên xoay người hướng tới trước mà di chuyển, hướng đến tửu lâu bên cạnh. Tửu
lâu đó chính là một tửu lâu vô cùng nổi danh ở Hỗn Hỗn nhai: Như Ý Tửu Lầu.

Nhìn thấy Lâm Thanh Vân đột nhiên hướng đến Như Ý Tửu Lầu, bọn người Vô Danh
cùng lão giả họ Yến đang ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó liền ngẩn ngơ, không
biết nên tiếp tục theo dõi hay không.

“Lại là ngươi? Ngươi hôm nay có bạc để uống rượu không?”

Vừa thấy Lâm Thanh Vân đi đến tửu lâu, điếm tiểu nhị đang ở phía trước tửu lâu
vội vàng ngăn cản đường đi của Lâm Thanh Vân lại, lạnh lùng nói. Điếm tiểu nhị
này đúng là tên đã bị Lâm Thanh Vân giáo huấn, do đó đương nhiên cũng nhớ rất
rõ lão.

“Mời khách quan vào!”

Ngay tức thì có một người ăn mặc hoa lệ cũng hướng tửu lâu đi vào, điếm tiểu
nhị vội vàng gật đầu cúi người tiếp đón người kia.

“Nếu ngươi không có bạc thì mời ngươi đi chỗ khác, không nên quấy rầy công
việc làm ăn của bổn điếm. Ngươi rốt cuộc có bạc hay không?”

Thấy Lâm Thanh Vân còn không chịu đi, điếm tiểu nhị có phần không nhịn được,
nhưng sau đó liếc mắt nhìn qua cách ăn mặc rách rưới của Lâm Thanh Vân, lạnh
lùng hỏi.

“Không có.” Lâm Thanh Vân lạnh lùng lên tiếng, liếc mắt lạnh lùng quét nhìn
điếm tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị bị ánh mắt sắc lạnh như đao của Lâm Thanh Vân nhìn lướt qua,
toàn thân hắn có chút phát run, liền tự trấn định nói: "Nếu ngươi không có bạc
thì mời ngươi lập tức rời đi, không nên làm phiền công việc làm ăn của chúng
ta, bằng không, chớ trách chúng ta không khách khí."

Lâm Thanh Vân cũng không thèm liếc mắt nhìn điếm tiểu nhị, lạnh lùng nói: "Mặc
dù ta không có bạc nhưng có người trả cho ta thì sao."

“Có người trả tiền giúp ngươi?” điếm tiểu nhị kỳ quái nói: "Là ai? Ở đâu?"

“Là bọn họ.” Lâm Thanh Vân nhìn về phía Vô Danh ba người ở phía xa nói.

Nhìn theo ánh mắt Lâm Thanh Vân, điếm tiểu nhị cũng rất nhanh phát hiện ra Vô
Danh ba người.

“Bây giờ ta có thể tiến vào được chưa!” Lâm Thanh Vân đột nhiên quay đầu lại
hỏi. Không đợi điếm tiểu nhị đồng ý, lão đã lắc mình tiến vào tửu lâu.

Điếm tiểu nhị chỉ cảm thấy bóng người trước mắt chợt lóe, một làn khói vụt
qua, thoáng thời bóng hình của Lâm Thanh Vân đã biến mất, trong lòng không
khỏi kinh hãi. Lúc này Lâm Thanh Vân đã tiến vào trong tửu lâu rồi.

Khi Lâm Thanh Vân cùng điếm tiểu nhị đưa ánh mắt nhìn phía mình, Vô Danh ba
người đương nhiên cũng nhìn thấy liền nhìn nhau, trong lòng có chút tò mò liền
hướng tửu lâu đi đến. "Tiểu nhi, vừa rồi người đó nói gì với ngươi vậy?"

Điếm tiểu nhị cả kinh, ngay lập tức hỏi: "Vừa rồi vị khách quan kia nói ba vị
khách quan sẽ vì lão mà trả tiền?"

Bọn người Vô Danh nghe vậy rất lấy làm ngơ ngác.

“Ba vị khách quan, các ngươi có phải không muốn trả tiền cho vị khách quan
kia, nếu các ngươi không muốn, ta lên lầu đuổi lão xuống.”

Thấy Vô Danh ba người ngẩn ngơ, điếm tiểu nhị ngay lập tức hỏi, nói xong liền
cất bước tiến vào tửu lâu giống như muốn đuổi Lâm Thanh Vân ra.

“Tiểu nhi, không cần.” Vô Danh vội vàng ngăn cản hỏi: "Lão vừa rồi thật sự nói
là để chúng ta thanh toán cho lão?" Nói xong trong mắt xuất hiện lên một tia
kinh ngạc không đổi cùng sắc mặt vui mừng rõ ràng không có nghĩ rằng Lâm Thanh
Vân lại có thể nói như vậy, không cần bọn người Vô Danh phải mời ông ta uống
rượu. Đứng bên cạnh, Lí Lương cùng Giang Chánh cũng có vẻ mặt kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt ba người, điếm tiểu nhị lẩm bẩm: "Xem ra hắn lại tới ăn uống
không trả tiền nữa rồi, ta phải chạy nhanh thông báo cho chưởng quầy biết."
Sau khi tự nói liền hướng Vô Danh ba người nói: "Ba vị khách quan, xin mời lên
lầu, tiểu nhị còn muốn tìm chưởng quầy, không thể dẫn đường cho ba vị khách
quan."

Vô Danh đột nhiên nhìn về phía Lí Lương bên cạnh, nhẹ nhàng gật gật đầu. Lời
thì thào của điếm tiểu nhị làm sao có thể thoát được lỗ tai của ba người.

“Tiểu nhi, ngươi quay lại đây!”

Khi điếm tiểu nhị vừa mới chuyển thân đi được hai bước, thì Vô Danh gật đầu ý
bảo Lí Lương ngay lập tức kêu điếm tiểu nhị lại.

Điếm tiểu nhị dừng bước lại nói: "Ba vị khách quan còn có gì phân phó không?"

Lí Lương liền đi đến bên cạnh điếm tiểu nhị nói: "Tiểu nhi, ngươi không cần
phải mời chưởng quầy các ngươi, phiếu tính tiền của vị khách quan vừa rồi sẽ
do Thiếu chủ của chúng ta trả cho." Vừa nói vừa lấy từ trong người ra một thỏi
kim ngân, đĩnh kim ngân này ít nhất cũng phải tới bốn, năm mươi lượng.

Nhìn đĩnh kim ngân trước mắt, điếm tiểu nhị sợ đến ngây người. Hắn chưa khi
nào gặp qua khối kim ngân lớn như vậy.

Nhìn thấy hết vẻ mặt của điếm tiểu nhị, Lí Lương liền nhét khối kim ngân vào
tay hắn, nói: "Tiểu nhi, đĩnh kim ngân này là của vị khách quan kia dùng để
trả rượu và thức ăn, từ nay về sau vị khách quan kia bất cứ lúc nào quay lại,
các ngươi đều phải mang rượu tốt nhất và những món nhắm quý nhất của tửu lầu
các ngươi cho vị khách quan kia đấy.”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #268