Thân Phận Tiết Lộ


Người đăng: phithien257

Lý Lương và Giang Chánh gật đầu, theo sau Vô Danh đến chỗ rẽ vắng vẻ ở ngã tư
đường.

"Lý Lương, Giang Chánh, các ngươi nói chúng ta phải làm thế nào mới có thể thu
phục được bọn họ?"

Lúc này, Vô Danh đi phía trước đột nhiên quay lại hỏi Lý Lương và Giang Chánh,
đồng thời cũng không ngừng cước bộ.

Nghe vậy, Lý Lương và Giang Chánh đang cúi đầu trầm tư theo sau Vô Danh không
khỏi ngẩn ngơ nhìn nhau, Lý Lương vừa đi vừa ngạc nhiên nói: "Thiếu chủ, người
nói ai?"

Vô Danh nói: "Là Lâm Thanh Vân và Yến Vân Thiên bọn họ. Ngươi nói chúng ta có
thể thu phục bọn họ được không?"

Lý Lương suy nghĩ trầm ngâm nói: "Tuyệt thế cao thủ như Lâm tiền bối và Yến
tiền bối sẽ không dễ dàng nhận sự trợ giúp của người khác, cũng không dễ dàng
đáp ứng người khác việc gì, hơn nữa bọn họ càng thích tự do, sẽ không muốn dựa
vào ai. Thiếu chủ, người muốn thu phục bọn họ thật vô cùng khó khăn đấy."

"Bọn họ đều là cao thủ thành danh trên giang hồ mấy chục năm qua, trên giang
hồ có thể ngang hàng với bọn họ có lẽ không có mấy người, các thế lực lớn trên
giang hồ xem ra càng nhường họ ba phần, muốn thu phục bọn họ, có lẽ khó hơn
lên trời, trừ phi…"

Lý Lương vừa dứt lời, Giang Chánh ở bên cạnh đã tiếp lời, bất quá câu nói kế
tiếp không có nói ra, mà là do dự một chút.

"Trừ phi cái gì?"

Vô Danh tò mò hỏi, còn Lý Lương bên cạnh cũng trầm ngâm nhìn Giang Chánh.

Giang Chánh nói: "Trừ phi bọn họ tự đến chịu sự sai khiến của chúng ta, bằng
không có lẽ trên giang hồ không mấy người có thể thu phục được bọn họ, nhưng
hy vọng này có thể nói là không có."

Vô Danh và Giang Chánh nghe vậy thì ngẩn ngơ, sau đó lắc đầu cười khổ, chuyện
này có thể nói là không có khả năng, tuyệt thế cao thủ thành danh bên ngoài
như bọn họ, thanh danh được bọn họ đặc biệt chú trọng, căn bản sẽ không chịu
đầu bôn bất kỳ kẻ nào hay thế lực nào, bằng không, sẽ bị người giang hồ cười
nhạo.

"Xem ra chúng ta muốn thu phục bọn họ, để bọn họ gia nhập cùng chúng ta, cơ hồ
không có khả năng." Vô Danh không khỏi thở dài cười khổ.

"Các ngươi nói xem nếu dùng võ công đả bại, buộc bọn họ gia nhập, bọn họ có
thể đồng ý không?'

Đột nhiên, Vô Danh nhìn Lý Lương và Giang Chánh phía sau hỏi.

"Dùng võ công đả bại bọn họ?" Lý Lương kinh ngạc nói: "Thiếu chủ có thể đả bại
bọn họ?"

Giang Chánh đang đi bên cạnh nghe Vô Danh nói thì vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vô
Danh, trong ánh mắt còn có chút không thể tin được Vô Danh tuổi như vậy mà có
thể đả bại Lâm Thanh Vân và Yến Vân Thiên. Đúng là dù Vô Danh bắt đầu luyện võ
công từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng đả bại cao thủ thành danh mấy
chục năm qua.

Vô Danh lắc đầu nói: "Không biết, bọn họ võ công cao siêu hơn tưởng tượng,
nhưng mà không thử một lần ta cũng không biết, có lẽ nếu không có chuyện ngoài
ý, ta cùng bọn họ chênh lệch không bao nhiêu."

Nghe vậy, Lý Lương và Giang Chánh trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngoài ra còn có
khiếp sợ và kinh hãi. Bọn họ mặt dù đã thấy võ công Vô Danh, nhưng Lâm Thanh
Vân và Yến Vân Thiên là hai tuyệt thế cao thủ, bọn họ cũng không thể tưởng
tượng được cảnh giới của hai người, hôm nay nghe Vô Danh nói võ công chính
mình cùng Yên Vân Thiên và Lâm Thanh Vân chênh lệch không lớn, có thể nào
không khiến cho hai người khiếp sợ kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng có một
cảm giác may mắn, vì mình được là thuộc hạ của Vô Danh mà không phải là địch
nhân của hắn.

Lý Lương từ chỗ khiếp sợ kinh ngạc lấy lại tinh thần nói: "Thiếu chủ, nếu
người thực sự có thể thắng được bọn họ, lấy đó làm điều kiện, chỉ cần bọn họ
bại, bọn họ sẽ đáp ứng yêu cầu của người, bởi vì cao thủ như bọn họ chẳng
những tin tưởng vào võ công của mình, mà còn chú trọng đến thanh danh của mình
nữa."

Mặc dù không quá tin tưởng Vô Danh có thể thắng Lâm Thanh Vân và Yến Vân
Thiên, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt Vô Danh không có điểm dối trá, trong ánh mắt
lại có một tia tự tin cường đại, Lý Lương cũng cũng đem những điều nghĩ trong
lòng nói ra.

Vô Danh gật đầu, cũng không nói gì, mà vừa đi vừa trâm tư.

Nhìn Vô Danh trầm tư, Lý Lương và Giang Chánh phía sau cũng không nói chuyện,
mà yên lặng theo sau.

Lẳng lặng một thời gian, Vô Danh đang trầm tư đột nhiên dừng cước bộ, lạnh
lùng nhìn bốn phía, bởi vì hắn cảm giác được khí tức nguy hiểm đang hướng đến
bọn họ.

"Thiếu chủ, làm sao vậy?"

Thấy Vô Danh dừng lạu, Lý Lương không khỏi kỳ quái hỏi.

"Ngã tư đường này yên lặng như thế, xem ra chúng ta đã vào trong chỗ mai phục
của kẻ khác." Không đợi Vô Danh trả lời, Giang Chánh bên cạnh cũng đã phát
hiện ra điều khác thường.

Ngã tư đường chỗ ba người đứng bây giờ cũng không phải rộng lớn, mà lúc này cả
không có một bóng người, đúng là rất vắng vẻ, làm cho người ta có một loại cảm
giác ớn lạnh trong lòng, một loại khí tức nguy hiểm tràn lan bốn phía.

"Giang Chánh nói không sai. Xem là lại có người hướng chúng ta ra tay." Nghe
vậy, Vô Danh cũng không có quay đầu lại, miệng lạnh lùng thốt. Mà Lý Lương và
Giang Chánh phía sau hắn cũng có cảm giác được khí tức nguy hiểm càng lúc càng
gần, không khỏi lạnh lùng đánh giá bốn phía.

"Tê! Tê! Tê!"

Ngay lúc này, hai đầu ngã tư đường đột nhiên vang lên thanh âm quá dị.

Ba người Vô Danh không tự chủ được nhìn về phía tiếng động, chỉ thấy hai đầu
ngã tư đường xuất hiện rất nhiều rắn. Vừa thấy đám rắn này, ba người Vô Danh
đã biết đây đều là độc xà hiếm thấy, kịch độc vô cùng. Mà đám độc xà này tốc
độ rất nhanh, hướng tới chỗ Vô Danh ba người, hơn nữa càng lúc càng nhiều, ba
người trong lòng không khỏi kinh hãi.

"Xích! Xích! Xích!"

Ba người Vô Danh còn đang kinh hãi thì bên cạnh vang lên âm thanh quái dị. Vô
Danh ba người quay đầu lại nhìn lại càng chấn động. Chỉ thấy từ hai bên ngã tư
đường xuất hiện vô số độc xà và độc chu (nhện độc), khiến một góc đường đen
kịt, những con nhện này đang từ trong góc đường hướng đến chỗ ba người Vô Danh
đang đứng. Vừa thấy đã biết những hắc độc chu này kịch độc vô cùng, là loại
phi thường lợi hại.

"Thiếu chủ, xem ra là người Độc môn. Chỉ có Độc mmới có nhiều độc vật như vậy,
độc vật này đều là kịch độc, có lẽ chúng ta không thể đối phó, bây giờ phải
làm sao?"

Thấy những độc vật kia không ngừng ùn ùn kéo đến, ngay cả cao thủ như Lý Lương
cũng có chút kinh ngạc, sợ hãi, trong thanh âm cũng có chút run rẩy, trong mắt
thoáng lóe qua vẻ kinh hoàng. Còn Giang Chánh bên cạnh sắc mặt cũng không được
tốt lắm, tay đã nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị ra tay. Đừng nói là bọn họ, mà
tuyệt thế cao thủ nhìn thấy nhìn độc vật như vậy vây công cũng có chút ớn
lạnh.

Vô Danh liếc mắt nhìn hai người, nói: "Không cần lo lắng, những độc vật này
không dám công kích chúng ta đâu."

Nghe vậy, hai người ngạc nhiên, nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn, cũng không để
lời nói của Vô Danh trong lòng, mà là giương mắt chăm chăm những độc vật không
ngừng hướng đến bọn họ, binh khí cũng nắm chặt trong tay.

Thấy biểu hiện của hai người, Vô Danh bất đắc dĩ cười, lạnh lùng nhìn độc vật
không ngừng lao tới, rõ ràng không coi trọng đám độc vật này.

Ngay lúc này, độc vật vốn là nhanh chóng di chuyển đột nhiên dừng lại, cách ba
người Vô Danh một trượng, không dám di động thêm, hơn nữa còn có một ít độc
vật chậm rãi lui về phía sau, rõ ràng là gặp cái gì đó làm cho bọn chúng e
ngại.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #270