Tửu Lâu Quái Nhân


Người đăng: phithien257

Đó là một lão gia ước khoảng năm mươi tuổi, mái tóc rối bù, không thể nhìn rõ
diện mạo, nhưng có thể thấy trên mặt lão giả những góc cạnh rõ ràng, đặc biệt
là thân thể cao lớn cường tráng phi thường khiến người khác phải chú ý, quần
áo trên người có chút đặc biệt, nếu là người có kiến thức có thể nhìn ra quần
áo trên người lão giả chính là được làm từ loại tơ tằm thượng hảo hạng, có thể
vì đã trải qua nhiều mưa gió, màu sắc trên quần áo đã phai bạc đi không ít.

Lúc này, lão giả đang không ngừng uống rượu, trên bàn có tới năm sáu cái hũ
không, vừa thấy có thể biết đây là tửu quỷ. Đối với Vô Danh ba người vừa đến,
lão giả cũng không thèm liếc mắt nhìn, dường như không có quan tâm đến bất cứ
thứ gì chỉ biết có mình và rượu mà thôi.

Vẻ mặt của nhóm người Vô Danh kỳ quái, đánh giá lão giả quái dị này chốc lát,
sau đó mới di chuyển ánh mắt qua một người khác. Người này cũng là một lão
giả, cùng với lão giả quái dị kia chỉ cách nhau một cái bàn. Lão giả này ước
chừng khoảng năm mươi tuổi, hai mắt thỉnh thoảng lộ ra vẻ sắc bén, huyệt Thái
Dương nhô lên cao, hiển nhiên là một cao thủ lợi hại.

Khi ánh mắt của bọn Vô Danh vừa dời về phía lão giả thì lão hình như cảm ứng
được, đột nhiên quay đầu nhìn phía Vô Danh ba người, trong mắt lóe lên sự sắc
bén vừa giống sát khí lại vừa không giống. Tóm lại là làm cho người ta nhìn
thấy sẽ cảm thấy ớn lạnh ánh mắt đó.

Đối mặt với ánh mắt ấy, Lí Lương cùng Giang Chánh như đang đối công vậy, liền
nhịn không được di chuyển ánh mắt qua phía khác, không dám nhìn lại ánh mắt
sắc bén của lão giả. Chỉ còn Vô Danh ở bên cạnh là đang mỉm cười nhìn lão,
cùng lão giả đối nhãn và với nhãn thần lăng lệ của lão giả kia mà như không có
gì.

Lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát, sự sắc bén trong ánh mắt lão giả dần dần
thối lui, biến thành sự kinh ngạc. Ánh mắt của lão giả đó cũng thu trở về,
không cùng so nhãn với Vô Danh, mà tự mình uống rượu nhưng ánh mắt cũng vẫn
còn thỉnh thoảng liếc qua ba người, bởi vì lão giả nhân cảm ứng được Vô Danh
công lực cao thâm không lường được, cao thủ nhất lưu trong chốn giang hồ cùng
lão so nhãn đều chỉ có thể kiên trì trong nháy mắt, mọi người biết thân phận
của lão cũng phải tránh lui ba phần, nhưng Vô Danh thì lại không như vậy.

Nhìn thấy lão giả thu hồi ánh mắt, Vô Danh cũng thu hồi ánh mắt, trong lòng
hắn cũng cực kỳ kinh ngạc. Hắn hiểu rõ công lực của chính mình, nhưng không có
nghĩ đến công lực lão giả khủng khiếp như thế làm cho người ta sợ hãi. Ánh mắt
ấy làm cho người ta có một cảm giác lực bất tòng tâm.

Lí Lương và Giang Chánh ở bên cạnh, mặc dù biết Vô Danh phi thường lợi hại,
nhưng thấy ánh mắt của lão giả làm cho người ta sợ hãi, thể hiện công lực
khiến cho bọn hắn có một cảm giác lực bất tòng tâm, trong lòng không khỏi lo
lắng cho Vô Danh. Lúc này thấy lão giả bại trận lui về, trên mặt hai người
xuất hiện sự vui mừng lẫn vẻ sợ hãi trong mắt cùng với sự kinh ngạc không cách
nào hình dung nổi.

Lão giả họ Yên mặc dù cũng đang uống rượu, nhưng hai mắt thì lại chú ý ngắm
nhìn bọn người Vô Danh cùng lão giả, trong mắt thể hiện vẻ kinh ngạc càng ngày
càng rõ, hai mắt không ngừng nhìn Vô Danh cùng lão giả kia, trong lúc đó quét
tới quét lui. Chỉ có lão giả quái dị kia là còn không ngừng uống rượu một
mình, phảng phất hết thảy mọi việc bên ngoài đều không quan hệ đến lão.

Mặt khác còn có một người đang ngồi đánh giá mọi người trên lầu, đặc biệt là
nhóm người của Vô Danh. Khi ánh mắt hắn nhìn lên người của Vô Danh thì trong
mắt hắn hiện lên một tia sát khí có thể dễ dàng phát hiện, nhưng lại không có
người phát hiện ra. Người này không lớn tuổi, chỉ khoảng hai mươi bốn, hai
mươi lăm tuổi, mới gặp gỡ thì người trẻ tuổi làm cho người ta một cảm giác nhẹ
nhàng hời hợt, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mặt hắn ẩn dấu vẻ trầm ổn, vẻ
khinh phù kia xem ra chỉ dùng để che dấu sự trầm ổn của hắn, làm cho người ta
sinh ra ảo giác.

Vô Danh ba người liếc mắt nhìn người thanh niên một cái, cũng không có quá để
ý. Lúc này điếm tiểu nhị cũng đã mang rượu và thức ăn đi lên, sớm đã có chút
đói bụng, bọn họ liền không để ý tới mấy người khác ngồi trên lầu, uống rượu
và thưởng thức thức ăn.

"Thiếu chủ, xem ra mấy người trên lầu đều là người có võ công phi thường lợi
hại, ta căn bản thể nhìn không ra mức độ cao thâm của bọn họ."

Ngay khi Vô Danh ba người vừa uống rượu và thức ăn thì bên tai của Vô Danh đột
nhiên truyền đến âm thanh của Lí Lương. Giang Chánh ở bên cạnh hình như cũng
cảm ứng được điều gì đó, không khỏi ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc mắt nhìn Lí
Lương một cái.

"Giang huynh, huynh có biết thân phận của mấy người này không?"

Khi Giang Chánh đang ngẩng đầu nhìn về phía Lí Lương, đồng thời tiếng truyền
âm của Lí Lương cũng đến bên tai của Giang Chánh.

Vô Danh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lí Lương một cái, rồi truyền âm nói: "Trừ
người phía sau ngươi ra, cái lão giả mang họ Yến, ba người kia ta lần đầu tiên
gặp mặt."

"Lão giả họ Yến?" Lí Lương trong lòng có chút nghi hoặc, bất quá cũng không có
hỏi, mà nhìn về phía Giang Chánh.

Nhìn thấy ánh mắt của Lí Lương, Giang Chánh lắc đầu, vì những người này cũng
là lần đầu tiên hắn gặp.

"Trừ… lão giả đầu bù kia, ta nhìn không thể nhận ra lão có biết võ công không,
còn hai người còn lại công lực đều là cao thâm không lường được, nhất thời
cũng không thể xác định thân phận bọn họ. Nếu có thể thu nhận, bọn họ đối thế
lực chúng ta mới thành lập có sự trợ giúp rất lớn, bất quá chúng ta muốn thu
dụng bọn họ cũng vô cùng khó khăn, bởi vì những cao thủ giống bọn họ đều rất
cao ngạo, thường không nguyện ý trợ giúp người khác làm chuyện gì."

Lí Lương tự mình uống một chén rượu, hướng hai người truyền âm nói. Trong mắt
chớp động quang mang khác thường.

"Tiểu nhi, mang rượu tới!"

Khi Lí Lương vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên có người lớn tiếng kêu lên, người
này đúng là lão giả quái dị kia, lão kêu to đồng thời cầm trong tay vò rượu
dốc ngược đảo qua đảo lại, nhưng chỉ có vài giọt rượu rơi xuống. Mặc dù chỉ có
vài giọt rượu, nhưng lão giả quái dị kia cũng không buông tha, hút nốt mấy
giọt rượu đó vào miệng.

Điếm tiểu nhị nghe được tiếng quát to, vội vàng chạy đến trước mặt lão giả
quái dị kia, nhìn trên bàn thấy năm bình rượu không, nhăn mày nhó mặt nói:
"Khách quan, người đã uống nhiều rồi, không nên uống nữa."

"Đừng nhiều lời, nhanh mang thêm rượu cho ta."

Lão giả cũng không thèm liếc mắt nhìn điếm tiểu nhị, lạnh lùng nói.

Điếm tiểu nhị vẻ mặt đau khổ nói: "Khách quan, người xem này…" Vừa nói hắn vừa
chỉ chỉ vào mấy cái bình rượu không trên bàn.

Lão giả thấy rõ ý tứ của điếm tiểu nhị, từ trên người sờ sờ, soạng soạng nửa
ngày, hồi lâu mới từ trên người lấy ra có hai lượng bạc hướng phía bàn ném
xuống nói: "Tiểu nhị, nhanh đi mang rượu tới cho ta."

Nhìn trên bàn không đủ hai lượng bạc, điếm tiểu nhị thay đổi sắc mặt, lạnh
lùng quát: "Khách quan, số bạc này của người còn chưa đủ số rượu người vừa
rồi, nếu khách quan không có tiền thì nói xin mời rời đi, không nên quấy rầy
việc buôn bán bổn điếm." Nói xong nhanh chóng đưa taycầm lấy bạc trên bàn
hướng cửa lầu đi thẳng, xem ra là chuẩn bị đi tìm người trợ giúp để kéo lão
giả quái dị.

“Bình!”

Ai ngờ, điếm tiểu nhị mới vừa đi được hai bước, liền té lăn trên đất, bạc
trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Sau khi điếm tiểu nhị ngã sấp xuống, liền lập tức đứng dậy, bất quá cái mũi đã
chảy máu, vẻ mặt tức giận nhìn về phía lão giả quái dị, bởi vì hắn cảm giác
được cái té vừa rồi thật ra là bị người khác đánh lén mà phương hướng của
người đánh lén đúng là chỗ của lão giả quái dị kia.

Khi điếm tiểu nhị ngã sấp xuống thì đồng thời lão giả kia cũng đứng dậy hướng
về phía bạc vụn đang rơi trên mặt đất, khom lưng nhặt lên, trong miệng nói:
"Đây chính là toàn bộ gia sản lão phu ta, tiểu nhi không đi lấy rượu thì chỗ
bạc này cũng không quen cái loại người như ngươi."

“Thịch! Thịch! Thịch!”

Từ xa, phía cầu thang lên lầu chợt có tiếng bước chân, theo đó sáu đại hán
cùng một người trung niên trong trang phục chưởng quỹ xuất hiện trước cửa lâu.
Như vậy những người này đều là chưởng quỹ cùng bảo vệ tửu lâu.

"Tiểu nhị, làm sao vậy?" Người trung niên trong trang phục chưởng quỹ nhìn
thấy bộ dáng chật vật của điếm tiểu nhị, liền hướng điếm tiểu nhị hỏi.

Điếm tiểu nhị ngay lập tức gấp người hướng chưởng quỹ nói: "Chưởng quỹ, vị
khách quan này không có bạc còn muốn tiểu nhị mang rượu uống tiếp, mà tiểu nhị
cũng bị người ám toán." Nói xong bèn đi hướng ra phía sau chưởng quỹ chà lau
vết máu bên khóe miệng.

Nhìn lão giả đang đứng vuốt ve nén bạc trong tay, chưởng quỹ nói: "Các hạ
không có bạc thì không nên đến tửu lâu này uống rượu. Ngươi cũng không biết
tửu lâu này là do người ai mở hả. Tửu lâu này chính là do một trong tứ đại gia
Lâm Châu thành: Lâm Tiến mở ra, làm sao có thể để các ngươi những người không
bạc đến đây hết ăn lại uống, các hạ có cái gì đó quý trọng lưu lại làm vật thế
chấp, nếu không đừng có mơ tưởng đi ra khỏi tửu lâu này."

Lão giả liếc mắt nhìn chưởng quỹ một cái, cũng không có nói gì, bất quá, khóe
miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

Vẻ mặt của lão giả như vậy làm sao có thể dấu diếm được hai mắt của tên chưởng
quỹ khôn khéo kia, chưởng quỹ hơi giận nói: "Các hạ rốt cuộc là thế nào? Nếu
không để lại cái gì thì đừng mong chốn thoát khỏi tửu lâu." Nói xong hai mắt
gắt gao, nhìn chằm chằm vào lão giả, chỉ cần lão giả có biểu hiện gì khác lạ,
hắn cùng hắn mấy người phía sau lập tức công kích.

Lão giả nghe vậy, chỉ lạnh lùng liếc mắt quét nhìn chưởng quỹ một cái, không
nói gì.

Lí Lương đứng bên cạnh nhịn không được thấp giọng nói: "Xem ra lần này có chút
náo nhiệt để coi rồi."

Vô Danh cùng Giang Chánh nghe vậy đồng thời liếc mắt nhìn Lí Lương một cái,
cũng không nói gì, phía sau bọn họ là lão giả họ Yến và người trẻ tuổi kia
không thay đổi tư thế, chỉ có ánh mắt phi thường sắc bén liếc qua lão giả và
người chưởng quỹ vừa dẫn mấy người bảo vệ lên một cái rồi lại chăm chú vào
bình rượu của mình.

Lẳng lặng quan sát lão giả trong chốc lát, chưởng quỹ rốt cục nhịn không được
nói: "Các hạ rốt cuộc có để lại gì không? Nếu không thì đừng trách ta không
khách khí."

"Động thủ!"

Thấy lão giả vẫn như cũ không có thay đổi, chưởng quỹ không khỏi giận dữ,
hướng về mấy đại hán phía sau ra lệnh.

Sáu đại hán này khi nghe được mệnh lệnh chưởng quỹ lièn nhanh chóng lao đánh
về phía lão giả, nhưng chỉ là mấy người thuộc hạng nhị lưu trong chốn giang
hồ, tốc độ dưới con mắt người bình thường thì rất nhanh, nhưng trong mắt mấy
người ở trên lầu thì phi thường chậm. Lão giả kia đối mặt với sự công kích của
mấy gã đại hán chỉ lộ vẻ mặt cười lạnh, rõ ràng không có thèm để ý đến mấy
người này.

"Dừng tay!"

Ngay khi sáu gã đại hán kia sắp đánh trúng lão giả thì ở bên cạnh, trong lòng
Vô Danh có xao động, đột nhiên lên tiếng ngăn cản.

Thấy có người ngăn cản, sáu đại hán kia không tự chủ được liền dừng lại, liếc
mắt một cái nhìn Vô Danh vừa lên tiếng, lại nhìn chưởng quỹ của mình.

Chưởng quỹ kinh ngạc nhìn về phía Vô Danh, miệng nói: "Khách quan là ai? Chẳng
lẽ muốn xen vào chuyện này sao?"


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #264