Người đăng: phithien257
Chưởng quầy kinh ngạc nhìn về phía Vô Danh, miệng nói: "Khách quan là ai?
Chẳng lẽ muốn xen vào chuyện này sao?"
“Khách quan không cần từ tâm đâu. Loại người ăn quịt, uống thiếu như hắn, bổn
điếm thấy không ít đâu”.
Không đợi Vô Danh lên tiếng, chưởng quầy liền khuyên nhủ.
Vô Danh mỉm cười đứng dậy hướng chưởng quầy nói: "Vị lão nhân gia này đã đến
đây ăn uống của các ngươi, mặc dù không có đủ tiền bạc, nhưng các ngươi cũng
không thể động thủ với ông ta, tửu lâu lớn thế này sao lại có thể ra tay vì
chút tiền rượu thịt đó!"
Chưởng quầy thong thả lắc đầu nói: "Khách quan, tấm lòng hiệp nghĩa của người
tại hạ bội phục, nhưng tấm lòng hiệp nghĩa lúc nào cũng nên thể hiện đâu. Mặc
dù bổn điếm không thiếu rượu ngon nhắm tốt, nhưng nếu có lần đầu tiên, thì sẽ
có lần thứ hai, rồi nhiều lần nữa, rồi sẽ có rất nhiều người đến ăn uống không
chịu trả tiền, đến lúc đó tửu lâu chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn, cho nên tửu
lâu cho tới bây giờ đều sẽ không khách khí đối với những người không có tiền
mà lại muốn ăn no uống say."
Nghe vậy, Vô Danh nói: "Đã như vậy, tiền rượu và thức ăn của vị lão nhân gia
này sẽ do tại hạ trả, mặt khác các ngươi mau mang cho vị lão nhân gia này hai
vò rượu ngon nữa."
Thấy biểu hiện của Vô Danh có vẻ chân thật, trong lòng chưởng quầy có đôi chút
buồn, muốn nói lại thôi, sau đó hướng sang điếm tiểu nhị bên cạnh nói: "Thôi,
theo lời của vị khách quan này đi vì người sẽ trả đủ tiền, ngươi hãy đi chuẩn
bị hai vò rượu."
“Dạ, chưởng quầy.” Điếm tiểu nhị liếc mắt nhìn Vô Danh, cũng liếc mắt nhìn
chưởng quầy. Lúc này mới xuống lầu chuẩn bị rượu và thức ăn cho lão giả kia.
“Người như ngươi không có tiền mà lại muốn ăn no uống say, lần sau sẽ không
thể đến tửu lâu mà ăn, uống được nữa đâu. Hôm nay là may mắn cho ngươi, gặp
được vị khách quan này, bằng không ngươi đừng có mong rời khỏi đây. Ngươi còn
không mau cám ơn sự hảo tâm của khách quan này đi.”
Dừng lại một lát, chưởng quầy đột nhiên hướng tới lão giả kia nói.
Lão giả nghe vậy, lạnh lùng liếc mắt quét nhìn chưởng quầy, ánh mắt sắc như
đao, khiến cho đôi mắt của chưởng quầy đau buốt, vội vàng dời mắt đi nơi khác,
không dám nhìn lại, trong lòng có chút hoảng hốt. Dù nói như thế nào đi nữa
hắn cũng là một cao thủ, thế nhưng lại không nhìn ra lão giả này là cao thủ vô
cùng lợi hại, không khỏi ngây người một chỗ.
Lão giả liếc mắt quét nhìn chưởng quầy, rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Vô Danh,
lạnh lùng nói: "Mặc dù ngươi giúp ta trả đủ tiền, nhưng ta sẽ không cảm kích
ngươi, cũng sẽ không nhận ân tình của ngươi." Nói xong liền xoay người hướng
dưới lầu đi xuống, vừa lúc điếm tiểu nhị đang ôm hai vò rượu đi lên liền đưa
tay tiếp nhận hai vò rượu, cũng không thèm nhìn mọi người trên lầu, đi xuống,
để lại tên điếm tiểu nhị đứng ngẩn ngơ chẳng biết là như thế nào.
“Quái nhân, thật sự là quái nhân.” Nghe lão giả nói, nhìn bóng dáng lão xuống
dưới, ở trên lầu mọi người không khỏi đồng thời nói.
Chưởng quầy nhìn nhìn bóng dáng quái lão giả rời đi, liền nhìn trên lầu mấy
người, mở miệng nói: "Chư vị khách quan, vừa rồi đúng là chuyện xảy ra ngoài ý
muốn đã quấy rầy chư vị thưởng thức rượu, thay mặt chủ quán ta có lời xin lỗi
chư vị, mặt khác bổn điếm kính tặng các vị khách quan mỗi người một vò nữ nhi
hồng mà bổn điếm cất giữ hơn mười năm, mong chư vị vui vẻ thưởng thức, rượu sẽ
lập tức tới ngay, tại hạ sẽ không quấy rầy chư vị nữa." Nói rồi liền mang theo
sáu đại hán đi xuống lầu.
“Thiếu chủ, vừa rồi cái lão giả kia thật sự là quái nhân, thế nhưng có một
chút cũng không giống.“
Khi bọn người chưởng quầy rời đi, Lí Lương thấp giọng hướng về phía Vô Danh
nói.
Vô Danh nghe vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lí Lương, mỉm cười nói: “Không có
vấn đề gì, ông ta từ nay về sau sẽ hữu dụng với chúng ta đấy."
Lão giả họ Yến cùng lão giả kia và người thanh niên có biểu hiện khinh phù kia
cũng có vẻ mặt cổ quái, nhưng vẫn chăm chú vào chén rượu của mình.
Khi Vô Danh vừa dứt lời, điếm tiểu nhị đã bưng sáu bình rượu nhỏ đi lên, trên
bình rượu ghi rõ ba chữ to màu đỏ: Nữ Nhi Hồng. Điếm tiểu nhị đưa rượu cho mọi
người trên lầu xong liền đi xuống.
“Hảo tửu! Hảo tửu! Thật sự là hảo tửu!” Vừa tiếp nhận bình rượu lập tức thưởng
thức ngay một chén rượu, Lí Lương nhịn không được tán dương: "Nữ Nhi Hồng này
đúng là hảo tửu, ít nhất đã được làm trên mười lăm mười sáu năm, hương vị
thuần khiết, nồng độ vừa đủ."
“Thiếu chủ, Giang huynh, các ngươi cũng thưởng thức đi!”
Lí Lương xưng tán xong liền hướng Vô Danh cùng Giang Chánh nói, rồi hướng hai
người châm đầy rượu cho họ và châm tiếp một ly cho chính mình.
Nghe vậy, Vô Danh cùng Giang Chánh liền cầm chén rượu đưa nhẹ nhàng lên miệng
thường thức, rượu trong chén đi thẳng vào miệng, hai người không khỏi nhẹ
nhàng gật gật đầu.
Bên kia, ba người nghe Lí Lương xưng tán, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Vô Danh
cùng Giang Chánh, ba người cũng nhẹ nhàng thưởng thức một ít, khi rượu vừa
nhấp được một ngụm không tự chủ được nhẹ nhàng gật đầu, âm thầm tán dương rượu
Nữ nhi hồng này.
Mới nhâm nhi một lát, trời đã rất tối, ở ngã tư đường người đi đường cũng ít
đi rất nhiều, lão giả họ Yến kia ba người cũng trước sau lần lượt ly khai tửu
lâu.
“Thời gian không còn sớm nữa chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi!” Sau khi ba
người kia rời đi bọn người Vô Danh cũng định rời đi.
Lí Lương cùng Giang Chánh gật gật đầu, đứng dậy đi theo Vô Danh ra khỏi tửu
lâu.
“Thiếu chủ, vừa rồi vì sao mà người trợ giúp lão giả quái dị kia? Nếu để cho
bọn họ đánh nhau, chúng ta cũng có thể biết về tin tức lão giả kia.”
Khi đi đến ngã tư đường, Lí Lương nhịn không được hướng Vô Danh hỏi.
Vô Danh quay đầu lại liếc mắt nhìn Lí Lương, mỉm cười nói: "Ta cũng không có
nghĩ đến lão giả kia quái dị như thế, kỳ thật lão giả đó công lực kinh người,
chưa chắc đã kém ta."
“Cái gì?” Lí Lương kinh ngạc nói: "Lão giả kia công lực thật sự lợi hại như
thế ư? Vì sao mà ta không nhìn ra lão có chút võ công?" Giang Chánh ở bên cạnh
mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt cũng rất là kinh ngạc.
Vô Danh không để ý đến sắc thái kinh ngạc của hai người, mà hỏi: "Các ngươi có
nhìn rõ vì sao gã điếm tiểu nhị làm như thế nào mà bị ngã sấp xuống không? Là
ai đã hạ thủ?"
“Ta cũng có kỳ quái vì sao điếm tiểu nhị lại đột nhiên ngã sấp xuống, cũng
không có nhìn thấy những người khác có cái gì động tác lạ?” Lí Lương nghi hoặc
nói: "Chẳng lẽ là lão giả quái dị động thủ?"
Vô Danh gật đầu nói: "Không sai, Lúc ấy nếu không phải ta cảm ứng được trong
không khí có luồng chân khí đang lưu động, cũng sẽ không phát hiện ra lão giả
kia động thủ. Công lực lão giả vô cùng kinh người, dụng hấp tự quyết đạt mức
thượng thừa, nếu công lực đạt không đến, không dễ dàng phát hiện được."
Nguyên lai, lão giả kia vô cùng tức giận gã điếm tiểu nhị, nên khi điếm tiểu
nhị vừa quay lưng đi, liền khẽ cử động bàn tay, vận dụng hấp tự quyết tối
thượng thừa, hấp trụ hai chân của gã, khiến điếm tiểu nhị nhào người về trước,
tự nhiên sẽ ngã sấp xuống trên mặt đất.
Lí Lương nghe vậy giật mình hiểu ra nói: "Hóa ra là như thế, xem ra lão giả
kia đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, không biết công lực Thiếu chủ có
thể thắng được ông ta không?"
Vô Danh lắc lắc đầu nói: "Không biết, phỏng chừng trong vòng ngàn chiêu ta
muốn đả bại ông ấy cũng rất khó, bất quá không chỉ là ta phát hiện ra động tác
lão giả, mà lão giả họ Yến cùng lão giả thể hiện tràn ngập sắc bén kia cũng
phát hiện động tác của lão giả quái dị đó."
Lí Lương không có để ý lời Vô Danh nói, mà chỉ thì thào lẩm bẩm: "Nếu có thể
kết nạp thêm ba người này nữa, đối với chúng ta có thể thấy rất nhanh tạo lập
ra một thế lực cường đại, đứng vững trong giang hồ phi thường trọng yếu."
Vô Danh cùng Giang Chánh nghe vậy cơ hồ đồng thời đưa ánh mắt lộ vẻ kỳ quái
liếc mắt nhìn Lí Lương, sau đó tiếp tục hướng khách điếm đi đến.
Thấy hai người không để ý tới mình, Lí Lương không khỏi lắc đầu cười khổ, lúc
này mới chịu đi theo phía sau Vô Danh cùng Giang Chánh hướng về khách điếm.
Lúc này mặc dù đã là canh hai, nhưng ở hai bên ngã tư đường của khách điếm vẫn
như cũ, đèn vẫn tỏa sáng, đương nhiên, khách điếm nơi bọn người Vô Danh ở cũng
không ngoại lệ.
Trong khách điếm, chưởng quầy lặng lẽ ngồi ở bên quầy, nhìn mấy cái bàn cùng
trường kỉ trong khách điếm, lắc đầu thở dài. Bất quá, ở hai bàn bên cạnh của
khách điếm có hai người đang ngồi, hai người cách nhau một cái bàn, trong đó
có một người vừa rồi đã xuất hiện tại Như Ý tửu lâu đó chính là lão giả quái
dị kia, người còn lại là nữ giả nam trang, đã lâu không có xuất hiện tên là
Mộng Vũ Tâm.
Lão giả quái dị kia lúc này đang uống rượu một mình, chẳng biết từ khi nào hắn
trong tay có một vò rượu, hai vò rượu kia đã bị mở, như vậy chắc đã bị lão giả
kia uống không sai biệt lắm.
“Tiền bối, không biết ở chỗ này có thoải mái không?”
Lúc này, vốn Mộng Vũ Tâm vẫn nhìn lão giả uống rượu đột nhiên mở miệng nói,
như vậy hai người đã sớm quen biết nhau.
Lão giả quái dị thoáng nhìn qua Mộng Vũ Tâm, rồi lạnh lùng nói: "Cũng được."
Nói xong liền tiếp tục uống rượu.
“Ngươi tìm ta, lại bố trí cho ta chỗ nghỉ thoải mái như vậy, có phải là có
việc gì muốn ta làm giúp?” Uống xong một ngụm rượu quái lão giả đột nhiên nói.
Mộng Vũ Tâm gật đầu nói: "Không sai, sư bá cùng sư phụ ta muốn nhờ tiền bối
giúp ta làm một số việc."
“Sư phụ ngươi, nàng có khỏe không?” Nghe Mộng Vũ Tâm nhắc tới nàng sư phụ,
trên mặt lão giả xuất hiện vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng ít thấy rồi hỏi.
Mộng Vũ Tâm trả lời: "Cám ơn tiền bối đã quan tâm, sư phụ vẫn còn khỏe lắm,
vẫn thường thường nhắc tới tiền bối."
Lão giả quái dị gật gật đầu, đột nhiên lại nói: "Rốt cuộc là sư bá mũi trâu
kêu ngươi tìm ta hay là sư phụ ngươi nhờ ta giúp ngươi?"
“Ngươi không cần trả lời ta cũng biết là chủ ý của sư bá mũi trâu, vì sao sư
bá mũi trâu ngươi lại không tự mình đi, với công lực của hắn trong thiên hạ
ngoại trừ kẻ đó có lẽ không còn người là đối thủ của hắn đâu.”
Không đợi Mộng Vũ Tâm trả lời, lão giả quái dị liền tự nhủ.
Nghe vậy, Mộng Vũ Tâm nói: "Tiền bối trách sai sư bá rồi, sư bá biết tiền bối
rất thảnh thơi, cho nên mới kêu vãn bối thỉnh tiền bối đến hỗ trợ, sư bá vì
sao không tự mình đến thì vãn bối cũng không rõ ràng lắm, nhưng làm đệ tử
không thể hỏi nhiều." Đối với việc lão giả nhắc tới thì hình như Mộng Vũ Tâm
đã sớm biết.
Lão giả quái dị không nói chuyện nữa mà chỉ lẳng lặng uống rượu một mình. Bốn
phía rất yên tĩnh, chỉ những tiếng khà sảng khoái khi lão nhấp xong từng hớp
rượu.