Bức Độc Liệu Thương


Người đăng: phithien257

Khi Vô Danh vừa dứt lời, khóe miệng của Lí Lương đã xuất hiện ít máu tươi, hắn
vội vàng xoay người lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, ngăn chặn ngụm máu đang
chực xuất ra, nói: "Thiếu chủ, người đi nghỉ trước đi, chúng thuộc hạ phải bức
xuất chất độc trong cơ thể ra, bằng không võ công chúng thuộc hạ có thể bị phế
mất."

“Cái gì?” Vô Danh kinh ngạc nói: "Có cần ta trợ giúp các ngươi bức chất độc
không?"

“Thiếu chủ, không cần, chất độc này mặc dù rất lợi hại, nhưng chúng thuộc hạ
cũng có biện pháp bức xuất chúng ra. Giang huynh thấy có đúng không?” Lí Lương
nói hướng Giang Chánh nói.

Giang Chánh gật gật đầu nói: "Thiếu chủ cứ yên tâm, chất độc này mặc dù lợi
hại, nhưng nó không thể làm khó chúng thuộc hạ, chỉ cần Thiếu chủ ở ngoài cửa
làm hộ pháp cho chúng thuộc hạ là được."

Vô Danh gật gật đầu nói: "Được, các ngươi có thể bức xuất chất độc trong cơ
thể thì mau chóng làm đi, đừng chậm trễ nữa, nếu chất độc tiến vào trong kinh
mạch thì phiền toái đấy, ta ở ngoài cửa làm hộ pháp cho các ngươi." Nói xong
liền hướng ngoài cửa mà đi.

“Thiếu chủ, cám ơn người!”

Khi Vô Danh đi đến cửa thì Lí Lương cùng Giang Chánh cùng lúc nói, trong mắt
hai người lúc này toát ra vẻ cảm kích. Vì Vô Danh rất quan tâm tới bọn họ làm
cho bọn họ cảm động, kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng, khiến cho bọn họ có cảm
giác khác lạ chưa từng có.

Nghe vậy, Vô Danh ngẩn người, dừng bước lại.

“Không cần khách khí.” Vô Danh nhẹ giọng mỉm cười nói: "Các ngươi đã là thuộc
hạ của ta, nên phải quan tâm đến các ngươi, ta không thể để các ngươi mau
chóng bị tử thương, bằng không ta làm sao tìm được hai người có võ công như
vậy để giúp đỡ ta. Được rồi, các ngươi mau chóng chữa thương đi!" Nói xong
liền xoay người mở cửa phòng, ra ngoài rồi đóng ngay cửa lại.

Hai người nghe vậy ngẩn ngơ. Nhìn bóng dáng Vô Danh đi ra phía ngoài cửa, hai
người nhìn nhau, liền khoanh chân ngồi xuống vận công bức xuất chất độc trong
cơ thể ra.

Vô Danh lẳng lặng đứng ở ngoài, đợi hai người trong phòng đang bức độc ra, và
làm hộ pháp cho bọn họ.

Sắc trời đã dần dần tối đi, vầng trăng chậm rãi mọc lên.

“Tê!“

Ngay cổng thành đang được đóng lại thì ngoài thành có hai bóng ngựa nhanh
chóng phi đến, cửa thành liền dừng lại, hai bóng ngựa kêu lên tê một tiếng và
dừng lại.

Quan binh giữ cổng có người tiến vào thành, vội vàng mở nửa cánh cổng thành,
cho hai thớt ngựa này tiến vào, lúc đó mới đóng hẳn cổng thành lại.

“Thiếu chủ, chúng ta thật may mắn đã đến kịp, nếu không tối nay, chúng ta sẽ
không vào thành được.”

Lúc này, hai bóng ngựa vừa mới tiến vào trong thành nội có một người nói.

“Ừ! Chu Lão, nếu như muộn một chút chúng ta có lẽ sẽ ngủ ở ngoài thành rồi.”
Người vừa nói chuyện đúng là một nam tử tuổi còn trẻ, nhìn kĩ có vẻ mặt quen
thuộc, đúng là Thiếu chủ Ẩn Thiên các: Hàn Lâm, người còn lại là tổng quản Ẩn
Thiên các.

“Thiếu chủ, chúng ta bây giờ phải làm sao đây? Đến cứ điểm bí mật của Ẩn Thiên
các chúng ta ở trong thành, hay là tìm đến khách điếm nghỉ lại?”

Chu Lão liếc mắt nhìn Hàn Lâm, đột nhiên nhìn thấy sắc trời đã khuya liền
hướng Hàn Lâm hỏi.

Hàn Lâm trầm mặc một lát nói: "Ta muốn đi gặp Đông Phương cô nương."

“Thiếu chủ, như vậy có chút không ổn.” Chu Lão nghe vậy ngay lập tức nói: "Lúc
này sắc trời đã muộn, chúng ta cũng không cần đến quấy rầy các nàng, đợi ngày
mai rồi hãy đi!"

Hàn Lâm liếc mắt nhìn Chu Lão, ngẫm lại cũng đúng, dù sao lúc này đã khuya
rồi, do dự một lát Hàn Lâm mới nói: "Được rồi! Trước tiên chúng ta tìm một
khách điếm nghỉ ngơi, ngày mai mới đi gặp Đông Phương cô nương. Giá!" Nói xong
Hàn Lâm liền thúc ngựa phi đi.

Nhìn bóng Hàn Lâm đi xa, Chu lão lắc lắc đầu, cũng thúc ngựa phi theo, chớp
mắt biến mất tại ngã tư đường mờ mịt.

Vô Danh đứng ở ngoài cửa làm hộ pháp cho hai người, không hề đi đâu. Đến khi
bầu trời tối đen vẫn chưa thấy hai người đi ra, trong lòng hắn cũng không khỏi
có chút lo lắng.

“Két!”

Khi Vô Danh đang lo lắng cho hai người, chuẩn bị tiến vào phòng thì cửa đột
nhiên mở, Lí Lương cùng Giang Chánh bước ra, trên mặt có chút biến đổi, ánh
mắt cũng chớp động thể hiện những quang mang khác thường.

“Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ, đa tạ Thiếu chủ đã hộ pháp. “

Nhìn thấy Vô Danh đứng ngoài cửa, hai người cùng lên tiếng nói, liền hướng Vô
Danh hành lễ.

Nhìn hai người, Vô Danh cũng yên tâm, cười nói: "Các ngươi không có việc gì là
ta an tâm rồi, ta còn phải nhờ các ngươi giúp nhiều việc nữa!"

“Được rồi, các ngươi cũng đói, trước tiên chúng ta đi ra ngoài kiếm cái gì ăn
đã!” Không đợi hai người mở miệng, Vô Danh lại nói.

“Vâng, Thiếu chủ." Hai người cùng lúc đáp, liền đi theo Vô Danh phía sau đi
xuống lầu.

Phía dưới lầu rất yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn đang phát ra ánh sáng, chưởng
quầy đang ngồi ở quầy tiền tay cầm bàn tính để tính toán, bên cạnh có vài cuốn
sổ để ghi chép, rõ ràng là đang tính sổ. Cả tòa nhà càng có vẻ vắng lặng,
không có bóng người khác.

Nghe tiếng bước chân xuống lầu, chưởng quầy liền dừng lại việc tính toán, thấy
Vô Danh ba người, vội vàng đứng dậy nói: "Ba vị khách quan, có việc gì không?"

Vô Danh mỉm cười liếc mắt nhìn chưởng quầy, rồi nhìn khách điếm vắng vẻ, nhịn
không được kỳ quái hỏi: "Chưởng quầy, khách điếm của ngươi như thế nào lại
không có người đến trọ? Ta có cảm giác như không có người khách nào khác."

Lí Lương cùng Giang Chánh nghe vậy cũng có vẻ mặt kỳ quái nhìn chưởng quầy,
đánh giá khách điếm, bởi vì bọn họ cũng chưa từng có phát hiện những người
khác.

Chưởng quầy cười khổ nói: "Khách quan, người có điều không biết, khách điếm
của ta vốn cũng vô cùng náo nhiệt, nhưng là vì khách điếm đã quá cũ, nên rất
nhiều khách không muốn đến nữa. Vì nơi này quá tồi tàn, cho nên lâu dần khách
điếm càng không có người ở, khách trọ cũng càng ngày càng ít."

“Chưởng quầy vì sao không sửa sang lại một chút?” Vô Danh không khỏi kỳ quái
hỏi: "Đã là khách điếm cũ, thì nên sửa sang một chút thì công việc làm ăn mới
tốt."

Vẻ mặt chưởng quầy càng đau khổ nói: "Ta vốn là có chuẩn bị một ít bạc để sửa
sang lại, nhưng con của ta đột nhiên mắc phải một loại bệnh, một chứng quái
bệnh mà không có người nào biết. Ta mất tất cả tiền bạc để chữa bệnh cho hắn,
khách điếm cũng từ đó không có tiền bạc để sửa sang lại, cũng dần dần vắng
dần." Nói rồi nhịn không được thở dài.

“Rốt cuộc con của ngươi mắc phải chứng quái bệnh gì?” Lí Lương đứng bên cạnh
không nhịn được hỏi.

“Nó chết rồi, chính mắt ta nhìn nó chết, không thể cứu được, quái bệnh của nó
đến Tử Đại phu cũng không phát hiện ra.” Chưởng quầy nghiêm mặt nói, trên mặt
xuất hiện vẻ thương tâm.

“Được rồi, không nói nữa, không biết ba vị khách quan có gì phân phó?“

Không đợi Vô Danh ba người mở miệng tiếp tục hỏi nữa, chưởng quầy liền vội
vàng nói sang chuyện khác.

Thấy chưởng quầy không muốn nói, bọn Vô Danh ba người cũng không muốn tiếp tục
hỏi nữa. Vô Danh nói: "Chưởng quầy, các ngươi cho chúng ta một ít rượu và thức
ăn!"

Chưởng quầy nghe vậy liền ngẩn ngơ, tiếp theo cười khổ nói: "Ba vị khách quan,
xin lỗi, tiểu nhị cùng đầu bếp của điếm đều trở về quê thăm người thân rồi,
ngày mai mới trở về, ba vị khách quan nếu muốn ăn cái gì thì chỉ có thể ra bên
ngoài đến tửu lâu thôi. Đợi ngày mai đầu bếp trở về, ta nhất định kêu đầu bếp
vì ba vị khách quan cùng mấy vị khách quan khác làm mấy món ngon để nói xin
lỗi."

“Vài vị khách quan khác?” Vô Danh kỳ quái nói: “Sao không có gặp qua bọn họ?"

Chưởng quầy nghe vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: " Mấy vị kia đều là quan khách
rất cổ quái, đều là người trong giang hồ, không phải ở trong phòng nghỉ ngơi,
thì cả ngày ở bên ngoài, ta cũng rất hiếm khi thấy bọn họ."

“Thiếu chủ, không còn sớm nữa, chúng ta cũng sớm đi ra ngoài kiếm cái gì ăn!”
Thấy chưởng quầy kia cũng không giống người trong giang hồ, Lí Lương hướng Vô
Danh nhắc nhở, kỳ thật hắn lúc này quả thật có đói một chút, và trọng yếu là
con sâu rượu của hắn đã dậy.

Vô Danh nghe vậy kỳ quái liếc mắt nhìn Lí Lương, rồi có điều tự nói: "Được
rồi!" Nói xong liền đi ra khỏi khách điếm. Lí Lương cùng Giang Chánh theo sát
phía sau Vô Danh. Lúc này Giang Chánh vẫn không nói gì, khiến cho Vô Danh
không khỏi có chút kỳ quái với tính cách của hắn.

Vô Danh ba người dọc theo ngã tư đường mà đi, không để ý đã thấy tới Như Ý tửu
lâu, ba người có chút kinh ngạc địa nhìn tửu lâu, lúc này mới phát hiện khách
điếm nơi mình ở cùng Như Ý tửu lâu chỉ cách nhau một con đường, ba người đang
ở ngã tư đường đi tới tửu lâu.

“Chúng ta cùng vào đi!” Vô Danh dừng lại một lát nói xong liền hướng vào tửu
lâu đi đến, Lí Lương cùng Giang Chánh nhìn nhau, cũng đi theo tiến vào.

Điếm tiểu nhị tửu lâu cũng tiếp đãi Vô Danh chính là gã điếm tiểu nhị kia,
thấy bọn người Vô Danh là ba vị khách quen, vội vàng đưa ba người lên tới lầu
ba, không cần phải chờ Vô Danh ba người sai bảo. Gã điếm tiểu nhị này đã kêu
điếm tiểu nhị khác chuẩn bị rượu và thức ăn cho ba người.

“Mời ba vị khách quan ngồi xuống đợi một chút, rượu và thức ăn lập tức đến
ngay.” Và chỉ ba người đi tới một cái bàn không người bên cạnh, hướng ba người
nói.

Vô Danh gật gật đầu nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống
đi!"

Gã điếm tiểu nhị kia ngay lập tức nói: "Vâng, khách quan, có việc gì người cứ
phân phó." Nói xong liền gật đầu cúi người đi xuống.

Lúc này, trên tửu lâu rõ ràng không có nhiều người khách như ban ngày, nhưng
cũng không ít, ở lầu một cùng lầu hai đều có không ít người ngồi, ở lầu ba
cũng có một vài người.

Vô Danh ngồi xuống, liền đánh giá mấy người trên lầu.

Vô Danh cũng lựa chọn cái bàn kê sát cạnh cửa sổ. Trên lầu ngoại trừ bọn họ
còn có bốn người, trong đó có một người mà ba người Vô Danh đã gặp qua ban
ngày, kêu là Yến lão gia, chỉ có điều lúc này chỉ có hắn một mình, ba người
khác đã vắng mặt ở tửu lâu.

Lúc này, lão già họ Yến chỉ lẳng lặng uống rượu, nhưng trong mắt cũng lóe ra
vẻ kinh ngạc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc hướng Vô Danh ba người, trong lòng phi
thường kỳ quái vì sao ba người ngồi cùng một bàn. Tuy nhiên vẻ kinh ngạc trong
mắt hắn làm sao có thể dấu được Vô Danh ba người.

Nhóm người của Vô Danh chỉ nhìn thoáng qua vị Yến lão giả đó, sau đó chuyển
ánh mắt sang một bàn khác bởi vì ở đó có một người hấp dẫn ánh mắt của ba
người bọn họ.

Đó là một lão gia ước khoảng năm mươi tuổi, mái tóc rối bù, không thể nhìn rõ
ràng diện mạo, nhưng có thể thấy trên mặt lão giả những góc cạnh rõ ràng, đặc
biệt là thân thể cao lớn cường tráng phi thường khiến người khác phải chú ý,
quần áo trên người có chút đặc biệt, nếu là người có kiến thức có thể nhìn ra
quần áo trên người lão giả chính là được làm từ loại tơ tằm thượng hảo hạng,
có thể vì đã trải qua nhiều mưa gió, màu sắc của quần áo đã phai đi không ít.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #263