Nộ Trảm Hổ Bang


Người đăng: cankhonvocuc

Ngô Lai ly khai Long bang, tâm lý phẫn nộ phi thường, không nghĩ là Hổ bang vì
muốn xưng bá Hổn Hổn Nhai, loài trừ địch nhân lớn nhất, còn giết chết nhiều
người vô tội.

Ngô Lai càng nghĩ càng tức giận, không tự chủ được nhắm hướng Hổ bang bay tới,
phải vì Đại Hổ bọn họ báo thù.

Hổ bang và Long bang được gọi là hai đại bá chủ của Hổn Hổn nhai, 2 bang ngày
thường vì tranh đoạt địa bàn mà hay sinh va chạm, mãi rồi biến thành chuyện
bình thường của kinh thành.

Hổ bang ở Tây Nhai, một kiến trúc hào hoa phi thường.

Thời gian này Hổ bang yên lặng và chỉ có ít đèn sáng, đột nhiên một nhân ảnh
như quỹ mị nhanh chóng tiến đến gần Hổ bang, người này chính là Ngô Lai.

Đã là canh 3, nhiều người đang nghĩ ngơi, chỉ có vài đệ tữ canh gác đêm đang
ngũ gật

Ngô Lai lạng người tiến thẳng tới trước mặt 2 người đang ngũ gật, tay điểm vào
tử huyệt của 2 người.

Thân thể 2 người từ từ rớt xuống chết êm thắm, bọn họ đã không biết mình chết
thê’ nào, Ngô Lai thống hận họ chỉ vì lợi ích của mình mà giết chết nhiều kẻ
vô tội, vì vậy đối với 2 người của Hổ bang đầy hận thù, vừ gặp đã ra sát thủ.

Ngô Lai đi theo đường hành lang tiếp tục tiến tới, vài lần gặp người gác đêm,
không đợi cho nhừng người này lên tiếng, đã bị Ngô Lai giết chết.

Thành viên trọng yếu của Hổ bang đương nhiên ngụ tại trung tâm của Hổ bang,
kiến trúc hào hoa. Ngô Lai đương nhiên minh bạch một điểm, vì vậy trực tiếp
tiến tới trung tâm Hổ bang.

Khi Ngô Lai tới trung tâm Ngô bang, một trận tiếng trống khẩn cấp nổi lên, tứ
phía đồng thời có âm thanh hổn loạn của bước chân và vủ khí động chạm vang lên
.

Ngô Lai ngây người, dừng ngay cước bộ, nhìn về tứ phía.

Lúc này một âm thanh xé tai đưa tới.

“Có thích khách, có thích khách .” Âm thanh truyền đi toàn Hổ bang.

Thanh âm nổi lên làm chấn động Hổ bang.

Nhiều người đã kéo tới đại sảnh, bao vây lấy Ngô Lai lại, Ngô Lai không nghĩ
ra là âm thanh đó chính là lệnh tập hợp khẩn cấp của Hổ bang.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn vòng vây của chúng nhân Hổ bang, không có một động tác
nào.

Nguyên lai là lúc nảy khi đổi ca gác, đã phát hiện những người đứng gác đã bị
người sát hại, liền gỏ ống, triệu tập người trong bang, tróc nã thích khách.

Những người vây lấy Ngô Lai chỉ thấy Ngô Lai có một người, không biết ai đã
hét lên :”giết cái tên dám đêm khuya xông vào Hổ bang chúng ta, rồi đến bang
chủ lảnh thưởng .”

Chúng nhân nghĩ tới lảnh thưởng, hét lên một tiếng, thân hướng Ngô Lai tấn
công, chỉ sợ người khác lấy mất công lao.

Ngô Lai như không nhìn tới chúng nhân công kích mình, né mình bay đi, đồng
thời vận công dử chưởng, 1 chưởng bổ tới hướng chúng nhân đang vây công, 1 cổ
kình phong cường đại quét tới hướng chúng nhân đang vây công Ngô Lai.

Chúng Nhân đang vây công Ngô Lai, chỉ biết 1 cổ lực lượng cường đại quét tới
hướng mình, thân thể không thể khống chế bay ra ngoài, đập vào thân thể đồng
bạn đang ở phía sau.

Bị Ngô Lai 1 chưởng đánh bay người đi, binh khí theo nhau rớt xuống đất, thất
khiếu chảy máu chết tốt, có người bị đập phải bởi những người đã bị lực lượng
kích trúng bay ra phía sau, chỉ sợ không chết cũng bị tàn phế.

Chúng nhân Hổ bang nhản thần kinh sợ nhìn Ngô Lai, không dám tới gần tấn công,
chuyện gì mà lảnh công giết chết Ngô Lai trước bang chủ thật không dám nghĩ
tới.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn biểu tình của chúng nhân hỏi :”bang chủ các ngươi hiện
giờ đang ở đâu ?”

Chúng nhân vẫn chỉ với nhãn quan sợ sệt nhìn Ngô Lai, không ai trã lời.

Ngô Lai hỏi lần nửa, vẫn không ai hồi đáp, tính phi thân vuợt qua chúng nhân
tự mình đi tìm, đột nhiên một thanh âm nổi lên.

“Người nào mà quã có đảm lược, đêm khuya dám xông vào Hổ bang chúng ta gây
chuyện, lảo tử ta một chùy đập ngươi dẹp lép .”

Nghe thấy tiếng nói, vòng người đang vấy lấy Ngô Lai thay phiên nhau thối lui,
mở ra một con đường.

Ngô Lai thuận theo giọng nói truyền lại nhìn về phía đó, chỉ thấy 1 thân thể
cao 7 thước, tướng thô kệch dữ dội, vai hùm lưng gấu, tay có thể ôm đuợc 5
người, trên người chùy nặng 600 cân đang từng bước lớn bước lại.

Ngô Lai không nhịn được phải nhìn đại hán to lớn kỹ càng một lúc, không tưởng
là trên thế gian này có người với tướng tá như vậy . Thật sự đại hán này đứng
trước 1 người bình thường thì giống như là người khổng lồ, hơn nửa trong tay
lại có 1 đại chùy, thể nào mà không làm người ta thất kinh.

Đồng lúc Ngô Lai đo lường đại hán, đại hán cũng đo lường lại Ngô Lai, thấy Ngô
Lai quá trẻ, không nhịn được nói :”Tiểu tử, ngươi giết chết thủ vệ của Hổ bang
bọn ta, ngươi chưa biết Hổ bang là địa phương nào mà đã dám làm chuyện tày
trời, ngươi có tin là lảo tử 1 chùy đập ngươi thành cái bánh thịt, nặn lại ăn
được .”

Nghe thấy câu nói, các chúng nhân thay đổi không như vừa mới đây, cười lên,
tiếng cười ầm ỉ nổi lên, đại hán cũng cười theo ầm ỉ.

Ngô Lai không để ý tới đại hán, trong lòng phân vân nghĩ: thấy tướng đại hán
đần độn, ta phải thử hắn, xem có phải người Hổ bang giết chết Đại hổ bọn họ
không.

Đại hán thấy Ngô Lai tập trung suy nghĩ, lại nghĩ là Ngô Lai sợ hắn, vì vậy
nói :”tiểu tử, chắc đã sợ đại gia ta, nếu đã sợ, hãy quỳ xuống cầu xin, nói
không chừng đại gia ta nhất thời cao hứng, tha ngươi một mạng .” Nói xong múa
máy cây đại chùy trong tay, kình phong cường đại phát ra.

Ngô Lai nhìn đại hán hỏi :”Ngươi là ai ?”

Đại hán đáp :”lảo tử là Hổ bang phó bang chủ Đồng Cương, tiểu tử, lạ là chưa
nghe tới đại danh của lảo tử, lại dám xông vào Hổ bang chúng ta, ta thấy ngươi
không muốn sống nửa rồi .”

Nói tới Đồng Cương, vốn là 1 người nghèo, trời sinh thần lực, may mắn gặp được
một giang hồ kỳ nhân, giang hồ kỳ nhân này thấy Đồng Cương có thần lực trời
sinh, là nhân tài tốt để luyện tập ngoại công, bèn truyền cho hắn tâm pháp và
kỳ chiêu chùy pháp.

Đồng Cương tuy trời sinh thần lực, đầu óc không được sáng lắm, chỉ có đơn giản
1 bộ tâm pháp và kỷ chiêu chùy pháp, mà luyện cả chục năm, vẫn chưa toàn bộ
luyện xong, nhưng với vỏ công hiện tại của hắn, đã có thể đã bại cao thủ bình
thường của giang hồ

Sau khi Đồng Cương tới Hổ bang, bang chủ Uông Hoa thấy hắn trời sinh thần lực,
lại là 1 vỏ công cao thủ, bèn cho hắn lo chuyện trong bang, sau này lập được
rất nhiều công lao, được Uông Hoa thăng lên phó bang chủ.

Đồng Uyên đối với sự thăng chức từ Uông Hoa không để ý tới, hắn chỉ nghĩ tới
cùng người đánh nhau, lúc nào cũng thích đánh nhau như điên.

Đồng Cương vốn đang nghĩ ngơi, nghe được có thích khách, tự mình sách chùy
theo phương hứơng đại sảnh chạy tới.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn Đồng Cương hỏi :”Tại sao Hổ môn các ngươi giết những
người ở tạp viện ?”

Đồng Cương thất kinh la lên :”Ngươi’’’’’’’ngươi thế nào mà biết được ?”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #24