Nộ Trảm Hổ Bang (phần 2)


Người đăng: cankhonvocuc

Đồng Cương thất kinh la lên :”Ngươi’’’’’’’ngươi thế nào mà biết được ?” Đột
nhiên nhớ tới lời bang chủ dặn dò, không nên nói ra chuyện giết người ở tạp
viện, liền nói ngược lại :”Chúng ta không có giết, ngươi nghe ai nói Hổ bang
chúng ta giết người, khẳng định đây là giá họa .”

Nghe xong lời nói, Ngô Lai biết rằng cái chết của Đại Hổ bọn họ và Hổ bang
không thoát được quan hệ, vì vậy hỏi tiếp :”Các ngươi thật sự không giết ?”

Đồng Cương đáp :”Đương nhiên bọn ta không giết, bọn ta với các ngươi không thù
không oán, chúng ta tại sao phải giết họ, đối với bọn ta không có lợi lộc gì
hết .”

Ngô Lai lạnh lùng nhìn Đồng Cương, Đồng Cương bị ánh mắt Ngô Lai làm cho da gà
nổi lên, ánh mắt như một lưởi kiếm sắc bén xuyên vào tim Đồng Cương.

Ngô Lai nói :”Được, mời bang chủ các ngươi ra đây gặp ta .”

Đồng Cương nói :”Cái gì ? Mời bang chủ ra đây gặp ngươi, chỉ bằng vào phân
phối của ngươi, nếu muốn gặp được bang chủ, trước tiên phải hỏi chùy trên tay
ta có đồng ý không đã .” nói xong phóng đại chùy xuống mặt đất, làm mặt đất
chấn động mạnh một cái, thấy cũng biết là đại chùy nặng phi thường.

Ngô Lai nói :”Được, vậy đừng nói ta không khách khí .”

Đồng Cương nghe xong câu nói, mặt mủi hưng phấn lên đáp lại :”Muốn đánh nhau à
? Ta rất thích .” nói xong giở chùy đánh tới Ngô Lai, không cần biết Ngô Lai
muốn hay không muốn.

Chỉ thấy đại chùy bị Ngô Lai oai dũng đùa giởn, kình phong tứ phía nổi lên,
chung quanh chúng nhân đã nhanh chóng tránh né trước.

Tới lúc này chùy của Đồng Cương đánh vào thân Ngô Lai, Ngô Lai liền xuất
chưởng đón lấy, chỉ nghe một tiếng nổ lớn phát lên, hai cổ lực lượng cường đại
chạm vào nhau, bức vòng vây của chúng nhân giãn ra xa.

Cùng lúc âm thanh nổ ra, thân thể Đồng Cương lăn tròn trên mặt đất nhiều vòng,
lúc trụ lại được thì mặt mủi lem luốc đầy đất.

Đồng Cương mặt kinh dị nhìn Ngô Lai, hắn chưa bao giờ bị ai đánh tới như vậy,
đây là lần đầu, thể nào mà không làmĐồng Cương thất kinh cho được.

Ngô Lai cũng không khá hơn, lúc cùng đại chùy của Đồng Cương tiếp xúc, toàn
thân chấn mạnh, dưới chân đã để lại 2 dâú chân rất sâu, Ngô Lai không tưởng
được đối phương có thần lực như vậy, nếu hắn không có nội lực cường mạnh, thì
đã bị chùy đập cho xẹp lép.

Ngô Lai kinh ngạc nhìn Đồng Cương, không biết tại sao đối phương có lực lượng
cường đại như vậy, co thể chịu được 5 thành công lực của mình, mà vẫn an toàn,
nghĩ tới vỏ công đối phương đáng liệt vào hàng tuyệt đỉnh, không biết rằng
Đồng Cương vốn thiên sinh thần lực.

Đồng Cương hét lớn lên :”hảo tiểu tử, không tưởng nổi tiểu tử ngươi lợi hại
như vậy, nếm thêm một chùy của ta .” Nói xong phi thân lên tung đại chùy đánh
về hướng Ngô Lai.

Ngô Lai nghĩ mình mới dùng 5 thành công lực đánh cho Đồng Cương bay đi, nhưng
hắn vẫn không thụ thương, còn có khả năng công kích lại mình . Biết rằng không
thể ngạnh chống, liền lách thân né tránh công kích của Đồng Cương, đồng thời
thân thể lẹ làng xoay quang Đồng Cương, chớp mắt lien tục đánh ra 10 chưởng,
10 chưởng này mổi chưởng đều đánh trúng thân thể Đồng Cương.

Chỉ thấy Đồng Cương bị 10 chưởng của Ngô Lai đánh cho ngã đông té tây, với
chưởng cuối cùng của Ngô Lai ngừng lại, Đồng Cương bị Ngô Lai kích bay đi. Rớt
đập xuống đất 1 phát.

Sau khi bị Ngô Lai đánh ngã, Đồng Cương lại nhanh nhẹn bò dậy.

Ngô Lai thất kinh la lên :”Đồng đầu thiết tý công .”

Nguyên lai, mổi chưởng của Ngô Lai đánh vào thân Đồng Cương, giống như đánh
vào thân bằng sắt thép, song thủ bị phản chấn tê cả tay, liền nhớ lại trong
giang hồ có môn vỏ công thất truyền-----đồng đầu thiết tý công.

Lúc Ngô Lai đánh lên thân thể của Đồng Cương và bị Đồng Cương phãn chấn, chính
thị là đặc điểm của đồng đầu thiết tý công, vì vậy mới thất kinh la lên.

Đồng Cương sau khi bò dậy, thảm nảo rên lên, lớn tiếng mắng chửi :”mẹ nó, tiểu
tử ngươi chưởng lực quá lợi hại, đã đánh cho lảo tử toàn thân phát đau nhức .”
Nói xong không ngừng xoa nắn các chổ đau trên thân.

Ngô Lai không lý tới hắn, đang nghĩ cách đối phó với đồng đầu thiết tý công.

Nguyên lai đông đầu thiết tý công là vỏ công thất truyền thất truyền từ xưa,
người luyện thành vỏ công này, thân thể như cứng như sắt thép, dù bị người
đánh cách nào cũng không chết được, trừ phi là tuyệt thế vỏ khí chém sắt như
chém bùn mới có thể phá đồng đầu thiết tý công.

Đồng Cương thấy Ngô Lai không lý tới mình, đại nộ nói :”tiểu tử, nếm thêm chùy
của lảo tử .” nói xong phi thân công tới Ngô Lai.

Ngô Lai trước đồng đầu thiết tý công không cách chống đở, chỉ biết tránh né.

Ngô Lai tránh, Đồng Cương rượt theo, 2 người tiến lên tiến xuống, cuối cùng
chỉ thấy toàn là bóng người, bên cạnh chúng nhân lấy làm kỳ quái, thường này
thấy Đồng Cương khinh công không cao, hôm nay mới biểu hiện khing công kinh
người ra.

Đồng Cương thấy thủy chung không thể rượt kịp Ngô Lai, bỏ không rượt nửa,
ngừng lại nhìn Ngô Lai giận dử.

Ngô Lai thấy Đồng Cương ngừng lại, tự mình cũng ngừng lại.

Đồng Cương chửi lớn lên :”tiểu tử, chỉ biết chạy, hảy cùng ta đấu 300 hiệp .”
xuất toàn lực, một chùy hướng Ngô Lai đập tơi’, Ngô Lai nhanh nhẹn né tránh.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, chổ Ngô Lai vừa đứng, đã bị Đồng Cương đập một cái
hố lớn sâu vài thước. Người của Hổ bang thất kinh nhìn Đồng Cương, Ngô Lai
cũng biến sắc vì một chùy đó.

Đồng Cương thấy một chùy toàn lực vẫn chưa đập được Ngô Lai, liền liên tục đập
ra hơn 10 chùy . Tuy hơn 10 chùy đó không đập trúng Ngô Lai, nhưng cũng làm
cho Ngô Lai thất kinh không nhỏ.

Chỉ thấy sau khi Đồng Cương đập ra hơn chục chùy, chục tiếng nổ vang lên, đầy
trời bụi đất bay lên . Chung quanh Ngô Lai đã bị đập hơn chục cái hố, nếu như
bị đập lên người, chắc toàn thân phủ đầy máu thịt.

Ngô Lai nhìn trời thấy không còn sớm, tự nhủ: Như vậy quã thực không tốt, ta
phải giải quyết tên này trước, nếu không chẵng biết khi nào mới có thể vì Đại
Hổ bọn họ báo thù.

Ngô Lai tuy nghe lén được tin tức điều tra của Long bang, nhưng muốn tự mình
xác nhận lại . Vừa mới thử Đồng Cương vừa rồi, từ miệng Đồng Cương đã biết sự
kiện chính là hành vi của bọn họ, vì vậy Ngô Lai quyết định hạ sát thủ.

Thấy đại chùy của Đồng Cương đập tới, không né tránh nửa, vận toàn thân công
lực, toàn thân phát ra quang mang sắc đỏ tím, nghênh lấy đại chùy của Đồng
Cương.

Chỉ nghe 1 tiếng nổ lớn, Ngô Lai thối sau nhiều bước, thân thể Đồng Cương bị
Ngô Lai chấn bay nhanh ra ngoài, phá lủng tường phía sau rồi bay tiếp ra phía
trước, cho tới khi biến mất trước mọi người vẫn không ngừng, không biết sống
chết ra sao.

Ngô Lai thất kinh phi thường nhìn về phía Đồng Cương biến mất, không nghĩ tới
hắn có lực lượng thần bí của Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm, sử dụng toàn lực,
đưa đối phương đi, không thể không bội phục lợi hại của đồng đầu thiết tý công
của đối phương.

Mọi người kinh khủng nhìn Ngô Lai, không tưởng được có người đánh bay được phó
bang chủ tới biến mất không thấy luôn.

Ngô Lai từ thất kinh tỉnh ngộ lại, lạnh lùng nhìn chúng nhân Hổ bang, thấy
được nhãn tình của Ngô Lai, chúng nhân tránh ánh mắt, lùi lại . Sợ chính mình
cũng sẻ bị Ngô Lái đánh cho biến mất.

Ngô Lai đang đợi cơ hội nói, một thanh âm nổi lên.

“huynh đệ vỏ công quã cao cường!” vừa nghe được thanh âm truyền lại, người đã
ở trước mặt Ngô Lai, khinh công quã không thấp.

Ngô Lai nhìn người đó ước lượng, chỉ thấy một người khoảng tam tuần.

Ngô Lai hỏi :”Ngươi là Hổ bang bang chủ Uông Hoa ?”

Người đó nói :”Ta thuận là Hổ bang phó bang chủ Trầm Kế Mưu, không phải Uông
bang chủ .” Ngừng lại rồi nói tiếp :”Không biết huynh đài tìm kiếm gì ở Hổ
bang chúng tôi ?”

Ngô Lai đáp :”Hỗ bang bang chủ đang ở đâu? Hãy mời ra đây gặp ta .”

Trầm Kế Mưu cười ầm ỉ lên đáp :”huynh đệ đừng có giởn chơi, bang chủ chúng ta
chỉ nghe câu ngươi nói muốn gặp là gặp thì Hổ bang chúng ta không có ngày hôm
nay .”

Ngô Lai nói :”Đã như bọn ngươi không cho hắn ra gặp ta, ta tự mình tìm hắn .”
nói xong như muốn hướng về đại sảnh đi tới.

Trầm Kế Mưu hét lớn một tiếng :”Đứng lại .”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #25