Dạ Thám Long Bang


Người đăng: cankhonvocuc

Ngô Lai kỳ lạ hỏi :”cái gì vậy ?”

Chỉ thấy điếm tiểu nhị lôi từ ngực ra một thanh tiểu mộc kiếm khoảng 1 thước
rồi đưa cho Ngô Lai.

Ngô Lai tiếp lấy đỏan kiếm từ tay điếm tiểu nhị, xem xét kỹ lương, không thấy
có gì đặc biệt khác lạ, vì vậy hỏi :”Vị công tử đó bảo ngươi đem đỏan kiếm
giao cho ta, rồi có nói gì không ?”

Điếm tiểu nhị suy nghĩ rồi nói :”Vị công tử đó nói, nếu như ngài có sự tình
gì, có thể tới Thiên vân quan ở ngoại thành kiếm người.

Ngô Lai nói :”Ồ, ta biết rồi, ngươi có thể đi .”

Điếm tiểu nhị nói :”Khách quan, nếu ngài có cần gì, cứ việc kêu tiểu nhân bất
cứ lúc nào .”

Ngô Lai gật đầu, không nói gì, điếm tiểu nhị đà lui ra khỏi phòng.

Thanh đọan tiểu mộc kiếm là ý thức đùa giởn của Mộng Vũ Tâm, tự tay vót ra,
không có cái nào giống được, vì Ngô Lai không ngờ khinh bạc, với lại Mộng Vũ
Tâm đối với Ngô Lai có hiếu kỳ, và Ngô Lai đối với nàng có lực hấp dẫn.

Nói về lực hấp dẫn, đương nhiên nguyên nhân là Ngô Lai luyện thành thánh ma
bảo điển, thánh ma bảo điễn có nhiều kỳ thuật vũ công ít khi thấy, Ngô Lai
luyện thành thánh ma bảo điễn đối với nữ nhân có lực hấp dẫn không người kháng
cự được.

Thân ảnh Ngô Lai có in tại tâm lý của Mộng Vũ Tâm, làm cho nàng đối với Ngô
Lai không biết tại sao có hảo cảm, vì vậy tự tay vót ra thanh tiểu mộc kiếm
giao cho Ngô Lai, hy vọng sau này sẻ gặp lại.

Ngô Lai đã thấy kỳ quái, tại sao Mộng Vũ Tâm lưu lại thanh đỏan kiếm lại cho
mình, đương nhiên hiện tại Ngô Lai cũng chưa biết tên thật của Mộng Vũ Tâm,
nhưng nghĩ người đó chắc là Mộng Vũ.

Ngô Lai hiếu kỳ lấy thanh đoản tiểu mộc kiếm lên xem lại kỷ lưởng, chỉ thấy
đoản kiếm được vót rất đẹp, cho người một cảm giác không nói được, đột nhiên
Ngô Lai phát hiện có 2 chử nhỏ: Vũ Tâm.

Ngô Lai do hiếu kỳ tự hỏI nhỏ chính mình:”Vũ Tâm, Vũ Tâm, cuối cùng là ý gì ?”

Ngô Lai suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra lý do, nên bỏ qua không suy
nghĩ nửa

Ngô Lai vừa rời khỏi phòng, đột nhiên thầm nói : Không tốt, ta không thể đi
như vậy được, hung thủ sát hại Đại Hổ các người vẫn chưa kiếm ra, ta nhất định
kiếm ra hung thủ, vì bọn họ báo thù, phải bắt đầu từ họ xem thế nào . Sự tình
này nhất định Long bang không thóat khỏi quan hệ, ta nhất định phải tra xét
một phen. Nghĩ tới đây, Ngô Lai thủ tiêu ý định chuẫn bị ly khai hỗn hỗn nhai
.

Ban đêm giờ tý, trong Long bang ánh đèn cháy sáng, tứ phía an tĩnh phi thượng
thời gian này thường rất an tĩnh, nhưng ám tàng một sát cơ rất lớn.

Lúc này 1 nhân ảnh nhanh nhẹn bay vào Long bang, chớp mắt đã tới trước Long
bang đai sảnh, trong đại sảnh Triệu Long, Nghiêm Bình, Mã Điền những nhân vật
trọng yếu của Long Bang đang đứng ngồi không yên chờ đợi cái gì đó.

Nhân ảnh đó chính là Ngô Lai đang rình xem những nhân vật trọng yếu của Long
bang trong đại sảnh, biết rằng mình đã tìm tới đúng chổ.

Ngô Lai nhìn chúng nhân trong đại sảnh, sử dụng thiểm thiên quyết, người như
quỹ mị, phi thân lên xà nhà trên nóc đại sảnh, chăm chú nhìn xuống từng cử
động của mọi người.

Trong sảnh bọn Triệu Long đang ngồi bồn chồn chờ đợi cái gì đó, căn bãn chưa
phát hiện Ngô Lai đã tới . Đương nhiên với vỏ công của Ngô Lai, họ căn bản
không có thể biết sự tồn tại của Ngô Lai.

Tới giờ, Nghiêm Bình đợi lâu đã quá bồn chồn, đứng lên khỏi ghế ngồi, hỏi
:”chuyện thế nào đây? Không phải nói là đã có tin tức, gì mà cả nửa ngày rồi
vẫn chưa thấy người phái đi trở về ?”

Mã Điền trên mặt đã lộ vẻ khó chịu, Triệu Long tuy trên mặt an tĩnh nhưng
trong lòng bồn chồn hơn những người kia, chỉ là hắn thân là bang chủ, nếu
không biểu hiện đủ trầm ổn, thì thế nào mà lỉnh đạo Long bang đây ?

Tại hiện trường lúc này mọi người sắc mặt đều tỏ vẻ khó chịu.

Lúc này có một thuộc hạ vội vàng hồi báo.

“Khải bẩm bang chủ, người phái đi điều tra hung thủ đã trở về .”

Triệu Long ra lệnh :”cho hắn tới nhanh lên .” Nói xong không che dấu nổi sắc
mặt hưng phấn.

“Dạ, bang chủ .” nói xong quay người đi ra khỏi đại sảnh.

Phút chốc một người niên kỹ còn rất trẻ, mặt mủi tinh minh.

Người này thấy Triệu Long liền hành lể, nói :”Tham kiến bang chủ .”

Triệu Long nói :”Miễn lể, ta sai ngươi đi tra xét sự tình đến thế nào rồi ?”

Người kia đáp :”Khải bẩm bang chủ, đã có vài đầu mối, đang xác nhận lại .”

Triệu Long hỏi :”đầu mối gì ?”

Người kia đáp :”căn cứ theo huynh đệ chúng ta không ngừng ở tại lân cận tạp
viện (viện của bọn ĐạI Hổ ở) hỏI thăm, cuốI cùng phát hiện ra được vài đầu
mốI, “ Ngừng lạI rồI nói tiếp :”những ngườI lân cận tuy nhiên không biết
chuyện gì xảy ra, nhưng có vài ngườI sau khien tiến vào tạp viện, nghe được
những tiếng la hét thảm thiết, có một đám hắc y nhân nhanh chóng ly khai tạp
viện, chạy về phương hướng khác.

Nghiêm Bình kế bên nôn nóng hỏI :”chạy về hướng nào ? nói nhanh lên .”

NgườI đó đáp :”dạ phó bang chủ, đám hắc y nhân đó chạy về chổ củ Hổ bang, qua
điều tra kỹ lưởng của chúng ta, mớI phát hiện được họ đi vào Hổ bang.”

Triệu Long thất kinh hỏI :”cái gì ? Đi vào Hổ bang, có thể nào Hổ bang muốn
giá họa chúng ta không thành ?”

Triệu Long lạI nói :”Được lắm, ta đã hiểu rồI, ngươi có thể lui ra .”

NgườI kia nói :”Dạ bang chủ .” nói xong lui ra khỏI đạI sảnh.

Lúc này, Ngô Lai trốn trên xà nhà cũng thất kinh, không tự chủ được hoài nghi
đến Hổ bang, vì Hổ bang cũng Long bang thường tranh đoạt địa bàn thường phát
sinh **ng chạm . Nếu như đúng như lờI ngườI kia mớI vừa nói, Hổ bang rất có
khả năng là hung thủ giết chết ĐạI Hổ bọn họ.

Lúc này, Triệu Long Nghiêm Bình nhìn nhau, có thể thấy được sự ngạc nhiên
trong mắt đốI phương, không tưởng được Hổ bang tiên hạ thủ vi cường, hèn hạ
đốI vớI Long bang.

Nghiêm Bình nói trước :”Bang chủ, xem ra Hổ bang đáng bị hiềm nghi, Long bang
chúng ta thường cùng Hổ bang bọn họ phát sinh **ng chạm, họ sinh hận trong
lòng, mượn tay Ngô Lai tên tiểu tử này diệt Long bang chúng ta .”

Mã Điền nói theo :”đúng, xem ra Hổ bang muốn xưng bá tạI Hổn Hổn Nhai, Hổ bang
bọn họ nghĩ nếu muốn xưng bá thì trở ngạI lớn nhất đương nhiên là Long bang
chúng ta, khi chúng ta cùng tạp viện phát sinh chuyện, là thờI gian tốt để bọn
họ đốI phó một bộ phận của Long bang chúng ta, sau đó lúc Long bang chúng ta
không đề phòng, Hổ bang dung mọI cách hảm hạI và công kích, nếu không Long
bang chúng ta đâu bị phiền hà đến như vậy .


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #23