Sơ Ngộ Vũ Tâm


Người đăng: cankhonvocuc

Bạch y nhân nói: “Huynh đài, rượu tuy tốt, nhưng có thể hại người, rượu có thể
say người, nhưng không thể say lòng, người có thể say, nhưng lòng vĩnh viễn
không thể say, huynh đài như quả có sự tình gì không vui có thể nói ra, hà tất
buồn bã trong lòng, mượn rượu giải sầu?”

Ngô Lai ngây người, tự hỏi: “Rượu có thể say người, nhưng không thể say lòng,
người có thể say, nhưng lòng vĩnh viễn không thể say, vì sao lòng không thể
say, vì sao lòng không thể say chứ? Nói xong lại uống cạn một chén rượu.

Bạch y nhân lắc đầu, lại khuyên: “Huynh đài, không quản có chuyện gì không
vui, hà tất mượn rượu giải sầu, há không biết tá tửu tiêu sầu sầu cánh sầu.”

Ngô Lai hỏi: “Mượn rượu giải sầu sầu thêm sầu?” Trong lòng tự hỏi: Mình có
phải thực sự càng lúc càng sầu thêm không? Kì thật ngay cả bản thân hắn cũng
khộng rõ vì sao mà sầu, vì các huynh đệ tử nạn hay là vì bản thân.

Bạch y nhân nói: “Huynh đài, nhân sinh tại thế, chuyện không như ý cũng 8 9
phần 10, con người phải học có thể quên đi ưu sầu, truy tìm hạnh phúc.”

Ngô Lai lẩm bẩm: “Quên đi ưu sầu, truy tìm hạnh phúc?”

Bạch y nhân nói: “Không sai, đây mới chính là ý nghĩa thực sực của nhân sinh.”

Tâm kết của Ngô Lai được bạch y nhân nháy mắt giải khai, thầm nghĩ: Không sai,
ta hà tất vì những việc đó mà sầu não, chỉ cần ta có thể vỉ bọn họ báo thù, để
bọn họ ở nơi cửu tuyền được yên lòng nhắm mắt.

Ngô Lai thay đổi sự mù mịt khốn khổ mới rồi, khôi phục lại khuôn mặt vui cười
ngày trước, nói: “Huynh nói không sai, nhân sinh vì để truy tìm hạnh phúc mà
tồn tại.” Dừng lại rồi hỏi: “Tại hạ Ngô Lai, không biết huynh đệ xưng hô thế
nào?”

Bạch y nhân ngạc nhiên (lăng?) nói: “Vô Lại.” Trong lòng chính đang kì quái
tại sao lại có thể có người được gọi như vậy.

Ngô Lai thấy bạch y nhân ngạc nhiên, nên hiểu bạch y nhân hiểu lầm tên mình,
bởi thế vội vàng giải thích: “Ngô của họ Ngô, Lai của đi lại.”

Bạch y nhân mới rõ nguyên lai biểu tình như thế, nói: “Tại hạ Mộng Vũ …” Chỉ
nói được hai chữ, bạch y nhân mới sực nhớ bản thân với Ngô Lai cũng chỉ là mới
gặp nhau, vì thế nên không có nói ra toàn bộ danh tính.

Ngô Lai nói: “Nguyên lai là Mộng huynh, nào Mộng huynh, vì sự gặp mặt của
chúng ta mà cạn một chén.” Nói xong nâng li phải cùng Mộng Vũ cạn một li.

Mộng Vũ không còn cách nào, chỉ đành nâng li rượu cùng Ngô Lai cạn chén.

Ngô Lai rót đầy li mình và li của Mộng Vũ, nói: “Mộng huynh, mới rồi đa tạ
huynh đã khuyên bảo, huynh đệ kính huynh một li.”

Mộng Vũ chỉ có thể nâng li uống xuống.

Lúc này sau khi Mộng Vũ uống hai chén rượu, sắc mặt đã rất đỏ, lộ ra không thể
thắng được sức rượu.

Ngô Lai dùng con mắt mê say nhìn Mộng Vũ trên mặt hồng nhuận, nói: “Mộng
huynh, hôm nay chúng ta không say không về.” Nói xong lại phân biệt châm đầy
rượu cho mình và Mộng Vũ.

Mộng Vũ nghe vậy, từ chối: “Ngô huynh, tại hạ thực sự không thắng được tửu
lực, sợ rằng không thể uống tiếp, uống nữa tại hạ sẽ say mất.”

Ngô Lai nói: “Làm sao có thể chứ? Mộng huynh vừa mới uống hai chén thôi, tới
đây dũng cảm một chén nào.” Nói xong bản thân uống cạn rược, cũng không quản
Mộng Vũ có uống hay không, lại đổ ra một chén cho mình, tiếp tục uống.

Mộng Vũ thấy vậy, khuyên: “Ngô huynh, huynh đã say rồi, không nên uống tiếp
nữa.”

Ngô Lai nói: “Ta không say, Mộng huynh, uống tiếp.” Nói xong lại uống cạn chén
rượu trong tay, kế đó nằm gục mặt mặt lên phía đông bàn không cử động, hiển
nhiên đã say.

Mộng Vũ kêu lên: “Ngô huynh, Ngô huynh.” Ngô Lai không có động tĩnh, Mộng Vũ
lại kêu thêm vài tiếng, cũng không có động tĩnh gì.

Mộng Vũ chỉ đành tới bên cạnh người Ngô Lai, xốc hắn lên, hướng về điếm tiểu
nhị phía xa nói: “Tiểu nhi, tiểu nhi, dẫn bọn ta tới khách phòng.”

Điếm tiểu nhị lập tức đi qua dẫn hai người tới khách phòng.

Mộng Vũ đỡ Ngô Lai lên giường, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị Ngô Lai nắm
lấy tay, chỉ nghe hắn mê sảng nói: “Không được đi, không được đi.”

Mộng Vũ này chính là Mộng Vũ Tâm, theo lời Thiên Tiên Đạo Nhân dặn bảo nàng
tới Lâm Châu thành truy tìm truyền nhân Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch, bảo hộ
chủ nhân bọn chúng. Hiện tại đã 3 tháng, Mộng Vũ Tâm cũng là không có tin tức
gì, trái lại còn thấy rât nhiều kì nhân dị sĩ trong giang hồ cùng các cao thủ
võ lâm các đại môn phái tới tìm nơi hạ lạc của Tử Kiếm và Huyền Thiên Thạch,
tuy vậy mọi người đều thất vọng quay về, nhiều người đều nghĩ có thể hai loại
bảo vật này không phài xuất hiện tại Lâm Châu, mà là xuất hiện tại các địa
phương khác, vì thế đều đến các thành trấn phụ cận tìm kiếm, cũng có số ít
người biết hai loại bảo vật này xác thật xuất hiện tại Lâm Châu thành, đợi chờ
trong gian khổ.

Mộng Vũ Tâm cũng là một người trong số đấy. Nàng ta bình thường nữ cải nam
trang, ở phụ cận Lâm Châu thành tìm kiếm hạ lạc của Tử Kiếm và Huyền Thiên
Thạch, nhưng vẫn không có tin tức gì của bọn chúng.

Mộng Vũ Tâm hôm nay mới đảo một vòng quanh Lâm Châu thành, có chút mệt mỏi lại
có chút đói, nên mới ghé vào tửu lâu chuẩn bị ăn ít gì đấy. Ai ngờ trên lầu đã
đầy, chỉ có một bàn của Ngô Lai là còn trống, vì thế tới bàn của Ngô Lai ngồi
xuống, lại thấy hắn mượn rượu giải sầu, nên xuất một mảnh hảo tâm, thực sự
không lường được trái lại bị đối phương chuốc rượu.

Tay Mộng Vũ Tâm bị Ngô Lai nắm lấy, một loại khí tức dị dạng từ trong tay Ngô
Lai truyền lại, Mộng Vũ Tâm không khỏi tim đập nhanh lên, khuôn mặt vốn bởi vì
uống rượu mà biến thành màu đỏ càng thêm hồng nhuận, lộ ra càng thêm mĩ lệ.
Như quả không phải Mộng Vũ Tâm nữ cải nam trang, khẳng định có thể mê đảo rất
nhiều nam nhân, đương nhiên Ngô Lai càng không thể liệt ra ngoài.

Tay Mộng Vũ Tâm là lần đầu bị nam nhân khác **ng vào, (đương nhiên là trừ thân
nhân của nàng ta). Một cảm giác dị dạng kích thích Mộng Vũ Tâm.

Mộng Vũ Tâm chính đang chuẩn bị kéo tay từ trong tay của Ngô Lai ra, nhưng đột
nhiên bị Ngô Lai lôi tới, kéo Mộng Vũ Tâm ngã vào trong lòng mình, đồng thời
trong miệng không ngừng kêu: “Không được rời ta, không được rời ta.”

Mộng Vũ Tâm không cẩn thận, không nghĩ tới có thể bị Ngô Lai kéo ngã vào trong
lòng hắn, đồng thời khí tức nam nhân lạ lùng từ trên thân Ngô Lai truyền lại,
khiến Mộng Vũ Tâm toàn thân mềm ra.

Mộng Vũ Tâm khôi phục lại như bình thường, từ trên người Ngô Lai đứng dậy,
chuẩn bị rút tay bị Ngô Lai giữ lấy, nhưng thế nào cũng không rút ra được.
Không còn cách nào, Mộng Vũ Tâm chỉ đành điểm hôn huyệt của Ngô Lai, để cho
hắn ngủ say, Mộng Vũ Tâm lúc này mới lôi bàn tay bị Ngô Lai giữ lấy ra.

Mộng Vũ Tâm nhìn Ngô Lai ngủ say trên mặt theo đó cười nhẹ thỏa mãn, khuôn mặt
tuy không phải rất anh tuấn, nhưng đường nét khuôn mặt thực sự góc cạnh phân
minh, con tim không khỏi đập nhanh lên.

Mộng Vũ Tâm chú tâm nhìn đột nhiên tỉnh lại, thầm nói: Làm sao lại thế này,
nghĩ Ngô Lai mới rồi khinh bạc mình, bản thân không ngờ không có nổi giận, hơn
nữa còn không cự tuyệt, nên sắc mặt đỏ lên.

Mộng Vũ Tâm nghĩ tới tên của Ngô Lai, không khoải khanh khách cười nhẹ một
tiếng, nói: “Ngô Lai, Vô Lại, ngươi cũng thực sự đều Vô Lại.” Lại không ngờ
diện mạn Ngô Lai đã in vào trong tim mình.


Ngày thứ hai, Ngô Lai tỉnh lại thì đã tối.

Ngô Lai chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, khó chịu phi thường.

Ngô Lai đứng dậy lắc lắc đầu đầu đau muốn vỡ, nhìn khắp xung quanh, nghĩ thầm:
Đây là đâu vậy? Làm sao bản thân lại có thể ở đây? Ngô Lai chỉ nhớ mình uống
rượu, các chuyện gì khác hắn đều không thể nhớ được.

Ngay vào lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Ngô Lai hỏi: “Ai thế? Vào đi.”

Cửa được mở ra, chỉ thấy điếm tiểu nhị tiến vào, trong tay mang theo nước rửa
mặt, vừa đi vừa nói: “Khách quan, ngài tỉnh rồi.”

Ngô Lai gật đầu, hỏi: “Ta làm sao co thể nào lại ở đây thế?”

Điếm tiểu nhị đáp: “Khách quan, hôm qua ngài uống say, vị công tử cùng ngài
uống rượu đỡ ngài lên ạ.”

Ngô Lai nhủ thầm: Là huynh ấy? Kì thật Ngô Lai chỉ biết chàng ta gọi là Mộng
Vũ và hình dáng của chàng ta, những chuyện khác của chàng ta hắn đều không
biết.

Ngô Lai hỏi: “Vị công tử đó đâu rồi?”

Điếm tiểu nhị đáp: “Sớm đã đi rồi ạ.”

Ngô Lai hỏi lại: “Đi rồi?”

Điếm tiểu nhị đáp: “Phải khách quan, bất quá vị công tử đó khi đi, có lưu lại
một vật, để tiểu nhân giao lại cho ngài.”

Ngô Lai ngạc nhiên hỏi: “Vật gì đấy?”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #22