Huyết Tinh Đồ Sát


Người đăng: cankhonvocuc

Ngô Lai gật đầu, dẫn theo Nguyệt Nhi li khai.

Sau khi Ngô Lai rời đi chưa lâu, lúc đó trong viện tử xuất hiện mấy chục hắc y
nhân, những tên này tay cầm đao kiếm, trực tiếp xông thẳng vào bên trong.

Đại Hổ thấy vậy, lớn tiếng quát hỏi: “Các ngươi người thế nào? Tại sao đêm
khuya lại tới đây, hơn nữa tay còn cầm hung khí?”

Bọn hắc y nhân tịnh không đáp lại, hơn nữa còn khoa đao kiếm bổ vào bọn người
Đại Hổ, nhìn vào lực độ của công kích, nhất định là một cao thủ, ngoài ra còn
là cao thủ được huấn luyện kĩ càng bọn người Đại Hổ không kịp phản ứng, bị phủ
trùm trong đao kiếm đối phương, không đợi người đối phương ứng phó, lũ hắc y
nhân này giống như đồ sát, đồ sát những người tay không có tất sắt này, kể cả
Vương Hạo Nhân người bộ dạng tàn phế thế này cũng bị hắc y nhân sát tử, mà cả
Minh Lễ với các hài đồng khác, bọn chúng cũng không bỏ qua.

Sau khi bọn hắc y nhân giết chết người trong viện tử, lại nhanh chóng tìm xét,
sau khi không tìm thấy người nào còn sống, chỉ lưu lại thi thể đầy đất, vội
vàng li khai.


Khi Ngô Lai quay về lại thì trời đã tối, thấy thi thể những người thân quen
đầy đất, hắn bi thương cùng cực, thực sự muốn khóc nhưng nước mắt không ra.

Ngô Lai rất oán giận, hận bản thân không nên li khai, không nên để người không
biết võ công lưu lại ở đây, hắn hận bản thân không nên không nghĩ tới bản thân
vừa mới giết nhiều người của Long bang như thế, bọn họ nhất định có thể báo
thù.

Ngô Lai nhìn qua thi thể đầy đất, lầm rầm tự nhủ: “Chúng vị huynh đệ là ta
không phải với các người, là ta đã hại chết các người!”

Luôn ở sau lưng Ngô Lai Nguyệt Nhi cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ,
thấy Ngô Lai tự trách bản thân, vội vàng an ủi: “Cô gia, người không nên tự
trách, đây không phải lỗi của người, đây phải trách bọn hung thủ đó, bọn chúng
cũng quá tàn nhẫn, không bỏ qua cho bất kì ai, tất cả đều bị sát tử.”

Ngô Lai dường như không nghe thấy lời của Nguyệt Nhi, mà chỉ tự trách: “Tất cả
là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta, ta không nên lưu họ lại đây, mà bản thân
lại bỏ đi, ta sớm nên biết chúng có thể báo thù. Tất cả là lỗi của ta, tất cả
là lỗi của ta.”

Nguyệt Nhi vội khuyên: “Cô gia, hiện tại không phải là lúc tự trách, chúng ta
phải tìm ra hung thủ, vì người đã chết mà báo cừu.”

Ngô Lai giọng oán giận nói: “Phải, ta phải tìm cho ra hung thủ, vì huynh đệ đã
mất báo cừu, ta phải bắt lũ hung thủ trả giá gấp trăm lần, để bọn chúng vì
chuyện hôm nay mà hối hận.” Nói xong một chưởng phóng tới cái bàn bên cạnh.

Một chưởng này bao gồm toàn bộ công lực của Ngô Lai, bên trong hòa lẫn hận ý
với các tên hung thủ, chỉ thấy cái bàn đó nháy mắt đã tan biến trong không
khí.

Nguyệt Nhi cũng bị một chưởng biểu hiện võ công kinh người này của Ngô Lai làm
kinh sợ.

Vào lúc đó, đột nhiên một tiếng ho nhẹ vang lên, kinh động Ngô Lai cùng Nguyệt
Nhi. Ngô Lai lập tức ôm lấy người phát ra tiếng ho nhẹ ấy vào trong lòng.
Người đó chính là Đại Hổ.

Ngô Lai liền hỏi thăm: “Đại Hổ, Đại Hổ, đệ sao rồi?” Nói xong vận khởi thần
công bản thân liệu thương cho Đại Hổ.

Đại Hổ ho nhẹ, thổ ra vài khẩu máu tươi, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Lai,
trên mặt nở ra nụ cười khổ.

Đại Hổ nói: “Đại ca … đại ca … huynh cuối cùng đã về rồi.” Nói xong lại phun
ra vài ngụm máu.

Ngô Lai vội khuyên: “Đại Hổ, không nên nói gì, để ta liệu thương cho đệ.”

Đại Hổ chỉ nói: “Đại ca, vô … vô dụng thôi, đệ … đã không được rồi, xin … xin
lỗi huynh, đệ … đệ không có chiếu cố … chiếu cố tốt tới chúng huynh đệ, làm …
làm bọn họ thảm tử, huynh nhất định nhất định phải thay … thay bọn đệ báo
cừu.”

Ngô Lai đáp: “Đại Hổ, đệ yên tâm đi, huynh nhất định có thể khiến lũ hung thủ
sát hại bọn đệ đập thành vạn mảnh, Đại Hổ, đệ nói ta nghe, có phải là người
của Long bang làm không?”

Đại Hổ đáo: “Đại ca, đệ … đệ không rõ, bọn chúng đều che … che mặt cả, đệ
không thể nhìn rõ. Đại ca, đệ … đệ nếu có bản lĩnh như huynh vậy, sẽ … sẽ
không thể để … để chúng huynh đệ thảm tử … như thế.”

Ngô Lai nói: “Đại Hổ, không cần phải nói, đợi đệ thương thế lành rồi, ta sẽ
dạy đệ võ công.”

Đại Hổ nói: “Đa … đa tạ huynh đại ca, đại ca, chỉ sợ … chỉ sợ không kịp rồi,
đệ … đệ đã không xong rồi.” Thanh âm càng lúc càng thấp.

Ngô Lai kêu lên: “Không thể, không thể vậy, huynh nhất định có thể cứu sống
đệ.” Nói xong không ngừng để nội lực bản thân truyền vào trong cơ thể Đại Hổ,
hi vọng có thể chữa được thương thế.

Đại Hổ nói: “Đại ca, huynh nhất định … nhất định phải vì bọn đệ báo cừu, nhất
định phải vì bọn đệ báo cừu.” Nói xong đầu ngã ra rời khỏi nhân thế.

Ngô Lai lớn tiếng kêu: “Đại Hổ, Đại Hổ.” Thực sự không có sự hồi đáp của Đại
Hổ.

Ngô Lai thề: “Đại Hổ, đệ cứ yên tâm ra đi, huynh nhất định có thể vì bọn đệ
báo cừu, khiến lũ hung thủ đó nợ máu trả máu, đệ ra đi bình yên, chúng ta kiếp
sau lại làm huynh đệ.” Nói xong khép mắt Đại Hổ lại.

Ngô Lai nhìn người huynh đệ lớn lên từ nhỏ này, trong lòng đau khổ vô hạn.

Nguyệt Nhi vội an ủi: “Cô gia, không nên buồn quá, những thi thể này làm sao
đây ạ?”

Ngô Lai đáp: “Hãy để bọn họ hỏa táng tại đây!” Nói xong cầm lấy hỏa tập bên
người, ném lên thi thể mọi người, cả viện tử nháy mắt biến thành biển lửa.

Nguyệt Nhi hỏi: “Cô gia, chúng ta hiện tại nên làm thế nào đây?”

Ngô Lai đáp: “Ta phải tới Long bang vì huynh đệ tử nạn báo cừu, nàng không nên
đi, nàng nên quay về chỗ Oánh thư, nàng không thíc hợp nhìn thấy cảnh máu
tanh, đợi chuyện kết thúc, ta lại có thể quay về tìm các nàng.”

Nguyệt Nhi lưỡng lự một lúc, nói: “Cô gia, người bộ dạng thế này trực tiếp đến
tìm Long bang, có chút gì đó không thỏa, cho cùng hung thủ có phải là người
của Long bang hay không, chúng ta thực sự không rõ.”

Ngô Lai giận dữ hỏi: “Trừ bọn chúng ra còn có ai nữa, hôm nay ta vừa giết
nhiều người bọn chúng như vậy, bọn chúng có thể không báo phục sao?” Thấy
Nguyệt Nhi thần sắc lo lắng, Ngô Lai lại nói: “Nguyệt Nhi, nàng cứ yên tâm! Ta
sẽ không lỗ mãng hành sự, võ công của ta một người bình thường không thể đả
thương được.”

Nguyệt Nhi dặn dò: “Cô gia, nếu như đã vậy, tiểu tì sẽ quay về hồi báo với
tiểu thư trước, người phải nhanh chóng quay về nhé.”

Ngô Lai hứa: “Nguyệt Nhi, yên tâm đi, chuyện của ta ở đây của ta kết liễu, ta
sẽ lập tức quay về.”

Nguyệt Nhi miễn cưỡng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Nhi li khai, Ngô Lai lại không nhịn được bi
thương trong lòng, nghĩ tới quá khứ với các huynh đệ, bây giờ chỉ còn sót lại
bản thân. Đồng thời, Ngô Lai phát thệ ở trong lòng, nhất định phải tìm ra hung
thủ, vì chúng huynh đệ tử nạn báo cừu.


Trong đại sảnh của tổng đàn Long bang, chỉ thấy vài chục nhân vật lãnh đạo
trọng yếu của Long bang tại đấy. Làm thủ tọa là Long bang bang chủ Triệu Long,
nhất thân võ nghệ ông ta có thể liệt vào hàng võ lâm cao thủ.

Bên dưới Triệu Long là phân biệt hai vị phó bang chủ Nghiêm Bình cùng Mã Điền.

Triệu Long nhìn lão bản của Phong Bảo tửu lâu đang quỳ bên dưới, lạnh lẽo nói:
“Cao Thử, ngươi thật đáng tội, không ngờ vì việc nhỏ như thế này, đột nhiên
lại khiến Long bang chúng ta tổn thất nhiều huynh đệ như thế.” Nguyên lai
Triệu Long đã biết duyên cớ sự việc.

Cao Thử lập tức van xin: “Bang chủ, thuộc hạ đã biết tội rồi, mong bang chủ
khoan dung tha thứ cho thuộc hạ.”

Triệu Long thở dài nói: “Tính coi, giết bọn ngươi cũng không có tác dụng gì,
lần này bỏ qua cho ngươi, không được tái phạm nữa, nếu không ta quyết không
lưu tình.” Dừng lại một tí rồi tiếp: “Nghĩ Long bang của chúng ta tuy là bang
phái không thể lộ mặt với đời, nhưng cũng là một bang phái, cũng có bang quy
của mình, chúng ta luôn luôn không cùng với lũ hỗn hỗn đó phát sinh mâu thuẫn,
nếu như có thể lập tức giải quyết, không thể tạo ra bất kì chuyện lớn gì, cũng
như hôm nay vì một chuyên nhỏ như thế này, không ngờ lại chết đi nhiều người
như vậy.”

Nghiêm Bình nêu ý kiến: “Bang chủ, hiện tại chúng ta phải làm thế nào? Chúng
ta tử thương nhiều huynh đệ thế, cừu này không thể không báo.”

Mã Điền tiếp: “Bang chủ, mối thù của những huynh đệ tử nạn này, chúng ta không
thể không báo.”

Triệu Long nói: “Khoan, đương nhiên phải báo, nhưng trong đối phương có người
cao cường như thế, có thể trong chớp mắt sát tử nhiều huynh đệ của chúng ta
thế, tuyệt không phải (kẻ địch) chúng ta có thể dễ dàng đối phó, chúng ta cần
phải bàn bạc nhiều hơn.” Kì thật Triệu Long bản thân cũng rõ, thù này không
phải là dễ dàng báo.

Nghiêm Bình bẩm: “Bang chủ, nghe nói người sát tử nhiều huynh đệ của chúng ta
vậy, là một người trong lũ hỗn hỗn đó gọi là Ngô Lai, dựa theo lời huynh đệ
trong bang, Ngô Lai kẻ này trước đây không phải là một người biết võ công, gần
đây nhất đã biến mất vài tháng, đột nhiên xuất hiện lại biến thành võ công cao
cường.”

Nói tới đây, một tên thuộc hạ vội vàng chạy tới, kinh hoàng thất sắc bẩm báo:
“Bang chủ, không tốt rồi.”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #18