Sơ Hiển Võ Công


Người đăng: cankhonvocuc

Ngô Lai giật mình hỏi lại: “Cái gì? Chân của Vương thúc là bị người của Long
bang chặt gãy sao?”

Minh Lễ xác nhận: “Phải đó, Ngô Lai đại ca.”

Ngô Lai hỏi tiếp: “Chuyện này xảy ra thế nào? Sao người của Long bang có thể
lại chặt chân của Vương thúc chứ?”

Nguyên lai, một vị bằng hữu của Vương Hạo Nhân với người của Long bang phát
sinh tranh chấp, Vương Hạo Nhân thấy được, liền tiến lên khuyên ngăn, thực sự
không ngờ người tiểu đệ mới gia nhập Long bang cũng là đồng hương của người
đó, vì thế giữa bọn họ phát sinh tranh đấu. Vương Hạo Nhân bị người của Long
bang chặt luôn hai chân.

Sau khi các người bọn họ nghe được tin tức, liền muốn kiếm người của Long bang
báo cừu, nhưng bị Vương Hạo Nhân ngăn cản. Vương Hạo Nhân tuy có thể cản mọi
người một lúc, nhưng không thể cản mọi người cả đời, bọn họ để các tiểu hài tử
chiếu cố ông ta, bản thân lại đi kiếm người của Long bang nói lí.

Ngô Lai nghe xong, đại nộ, bởi vì trong kí ức của hắn, người của phe hắn tịnh
không có cùng người của Long bang hoặc bất kì thế lực nào trên đường phát sinh
qua tranh chấp lớn, bằng là có thì cũng là rất nhỏ, song phương đều có thể
giải quyết, nhưng chưa từng phát sinh chuyện đả thương người.

Ngô Lai liền hỏi: “Bọn họ hiện tại đang ở địa phương nào thế?”

Minh Lễ đáp: “Bọn họ đang ở Phong Bảo tửu lâu, Vương thúc cũng là tại đấy bị
người của Long bang đánh chém.”

Phong Bảo tửu lâu tuy không phải là tửu lâu lớn nhất tốt nhất trên con đường
này, nhưng cũng là tửu lâu danh tiếng, Ngô Lai đương nhiên là biết.

Ngô Lai phân phối bọn chúng chiếu cố tốt Vương Hạo Nhân, bản thân dẫn theo
Nguyệt Nhi đuổi theo tới Phong Bảo tửu lâu.

Khi Ngô Lai chạy tới đấy, chỉ thấy phía trước có rất nhiều người vây quanh,
bên trong toàn là huynh đệ của Ngô Lai, mà Trương thúc lại đang cùng người của
Long bang lí luận.

“Chúng ta với Long bang các người vô duyên vô cừu, tại sao các ngươi lại đả
thương người của bọn ta chứ?” Người nói câu đấy cũng là Trương thúc trong
miệng Ngô Lai – Trương Vân. Cái người cao lớn khôi ngô, khuôn mặt bạo dạn bên
cạnh ông ta chính là Đại Hổ.

Người lãnh đạo của Long bang là một tiểu lão đầu khoảng bốn năm chục tuổi, hai
con mắt không ngừng quét qua những người trước mặt. Chỉ nghe người này nói:
“Ai để các ngươi quản chuyện của Long bang chúng ta, không đánh chết hắn là đã
nể mặt các ngươi rồi, mau tránh ra, không nên để ta thấy các ngươi.”

Đại Hổ quát: “Không quản gì chứ, là bọn ngươi đả thương người, bọn ngươi cũng
phải hướng về chúng ta bồi lễ xin lỗi, trả lại cho bọn ta công đạo.”

Đối phương mắt chuột trừng lên, nói: “Cái gì, bọn ta bồi lễ xin lỗi các ngươi,
bọn ngươi vọng tưởng rồi.”

Trương Vân cùng bọn người Đại Hổ phẫn nộ, Đại Hổ mở miệng chửi to: “Bọn ngươi
là một lũ do chó nuôi dưỡng, đả thương người còn không bồi lễ xin lỗi, còn gì
là thiên lí chứ?” Các người khác cũng ầm ĩ chửi mắng.

Đầu lĩnh Long bang tên là Cao Thử, là người quản sự của Phong Bảo tửu điếm
này.

Cao Thử sắc mặt nóng nảy nhìn người sau lưng nói: “Lấy một ít tiền, đưa cho
bọn chúng, không ngờ bọn dám tới địa phương của Long bang quấy rối, quả là
chán sống.” Nói xong không lí tới bọn họ.

Người được Cao Thử phân phó tới trước mặt Đại Hổ, nói: “Chưởng quỹ chúng ta đã
nói, cho bọn ngươi một ít tiền, các ngươi mau biến đi, không nên làm trở ngại
bọn ta kiếm sinh ý.” Nói xong quăng tiền vào người Đại Hổ.

Đại Hổ đưa tay đập bay ngân tử, chửi lớn: “Con mẹ nó, Long bang các ngươi khi
người thái quá, không ngờ đả thương người lại muốn dùng một ít tiền đuổi bọn
ta đi, bọn ngươi xem chúng ta là người gì chứ?”

Các người khác cũng theo đó mắng chửi.

Cũng không biết là ai ra tay trước, một quyền vào tên được Cao Thử phân phó,
người này bị đánh đến mũi miệng chảy máu, chửi to: “Con mẹ nó, là ai đánh đó,
chết mẹ mày đi.” Lại hướng về người ở phía sau kêu: “Huynh đệ động thủ, hãy
đuổi bọn gây chuyện này.” Nói xong liền vung tay, công kích người của đối
phương bên cạnh mình.

Các tên Long bang khác thấy có người dẫn đầu, cũng vung tay và vũ khí công
kích người Đại Hổ dẫn tới.

Người của Đại Hổ cũng không phản ứng gì, bị người Long bang chém thương vài
người.

Đại Hổ giận dữ, la to: “Huynh đệ, tất cả theo ta tiến lên, làm thịt lũ chó đẻ
này cho ta.” Nói xong khươ vũ khí tấn công người Long bang, các người khác
cũng theo đó hành động.

Khung cảnh nhất thời hỗn loạn, không qua một khắc, người Đại Hổ dẫn theo đã tử
thương vô số, nhưng phe Long bang chỉ có vài người tử vong, đại đa số thụ
thương.

Những Vô Lại này sao có thể làm đối thủ của đệ tử Long bang huấn luyện chứ?
Chỉ qua thời gian nháy mắt, người của Đại Hổ đều mất hết lực chiến đấu.

Ngô Lai thấy khung cảnh hỗn loại, với lại tử thương của phe bản thân, đại nộ,
xuất ra võ công bản thân vừa mới luyện thành, nhanh chóng lách mình vào đám
đông, công kích người Long bang.

Chỉ thấy nhân ảnh Ngô Lai giống như vào chỗ không người, phe Long bang chỉ cảm
thấy trước mắt hoa lên, thân thể bản thân không thể không chế bay ra ngoài.
Chuyển mắt tình thế trên trường đấu đã chuyển biến tốt, chỉ thấy người của
Long Bang bị Ngô Lai chấn bay ra xa ngoài mấy trượng, thất khiếu lưu huyết mà
chết.

Ngô Lai cũng mới là thử sử dụng võ công, không biết trình độ bản thân đã đạt
trình độ thế nào. Nhìn toàn bộ trước mắt, bản thân Ngô Lai cũng kinh ngạc phi
thường, không nghĩ được võ công của mình lại cao như thế. Mà người của Long
bang sao có thể là đối thủ của hai loại lực lượng thần bí của Ngô Lai chứ?

Trương Vân, Đại Hổ mọi người cũng kinh ngạc pho thường, không ngờ tới là tới
thời điểm quan yếu lại có người ra tay tương trợ, tất cả đều ngẩn người quan
sát Ngô Lai.

Đột nhiên, Đại Hổ kêu to hỏi: “Ngô Lai đại ca, sao thể là huynh ấy chứ?” Mọi
người khác cũng đã nhận ra Ngô Lai, sắc mặt tất cả đều kinh hỉ nhìn hắn. Bất
kì ai cũng không nghĩ tới Ngô Lai lại có võ công cao cường như thế.

Ngô Lai nhìn mọi người cười, nói: “Các người trước tiên đưa huynh đệ thụ
thương về đã, nơi đây giao lại cho ta, có chuyện gì, chúng ta về rồi nói
tiếp.”

Lúc đấy, những tên còn lại của Long bang vẻ mặt kinh hãi nhìn vào Ngô Lai.

Ngô Lai lạnh lẽo quét mắt qua những tên còn sót lại của Long bang, nói: “Các
ngươi nghe rồi đấy, sự tình hôm nay có Ngô Lai ta một mình đảm nhận, như quả
muốn báo cừu, thì tìm Ngô Lai ta đây.” Nói dứt quay người li khai.

Khi Ngô Lai quay về viện tử, Đại Hổ mấy người đã ở đấy chờ đợi.

Vừa thấy Ngô Lai, Đại Hổ cao hứng một tràng: “Đại ca, huynh về khi nào thế?
Hơn nữa còn học được võ công cao như thế.” Lời vừa dứt vẻ mặt sùng bái nhìn
lấy Ngô Lai.

Ngô Lai thấy Đại Hổ thì cũng cao hứng phi thường, đáp: “Huynh vừa mới về thôi,
vừa về đã thấy chân của Vương thúc bị chặt đứt rồi, hơn nữa lại nghe Minh Lễ
nói bọn đệ tới Phong Bảo tửu lâu tìm người của Long bang mà lí luận, ta sợ mấy
người có chuyện, nên đã rượt theo.”

Đại Hổ nói tiếp: “Ngô Lai đại ca, mới rồi may là huynh xuất hiện, nếu không
tất cả huynh đệ đều sẽ bị hủy tại Long bang rồi.”

Ngô Lai khiêm tốn: “Tất cả đều là huynh đệ, không cần khách khí.”

Đại Hổ thấy một cô nương mĩ lệ một mực đi theo sau lưng Ngô Lai, ấp úng: “Đại
ca, nàng là …?”

Ngô Lai đáp: “Nàng ta là tẩu tẩu của đệ đấy.”

Đại Hổ lập tức chào: “Tẩu tẩu tốt ạ.” Lại nhìn Ngô Lai khen: “Đại ca, huynh
thực sự có phúc khí, bất ngờ lại lấy được một thê tử mĩ lệ thế này.”

Nguyệt Nhi bị Ngô Lai và Đại Hổ nói khuôn mặt đỏ lên, nhưng trong lòng cao
hứng phi thường.

Đại Hổ đột nhiên hỏi: “Đại ca, chuyện của huynh tốt như thế, có thể giao du
với bọn đệ nữa không?”

Ngô Lai đáp: “Khả dĩ, đợi ta có thời gian sẽ dạy các người võ công.” Dừng lại
tí rồi hỏi: “Đại Hổ, trước tiên đệ dẫn ta đi xem tình trạng các huynh đệ hiện
tại như thế nào được không?”

Đại Hổ gật đầu, dẫn Ngô Lai ra sau hậu viện, chỉ thấy nơi đấy các người thụ
thương nằm dài ra, tất cả đều đang rên rỉ kêu đau.

Thấy Ngô Lai đi lại, mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, hắn an ủi
mọi người một lúc rồi li khai.

Ra ngoài cửa, Ngô Lai nhìn Đại Hổ dặn: “Đại Hổ, đệ hãy chiếu cố tốt tới huynh
đệ thụ thương, thương tích của bọn họ rất nghiêm trọng, huynh đi kiếm một ít
linh dược cho bọn họ.”

Đại Hổ đáp lại: “Đại ca, huynh cứ yên tâm, đệ sẽ quan tâm tốt tới mọi người.”

Ngô Lai gật đầu, dẫn theo Nguyệt Nhi li khai.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #17