12:thần Kì Công Pháp


Người đăng: cankhonvocuc

Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, đây là gì vậy?” Nói rồi duỗi tay tiếp lấy quyển da dê
cũ rách từ trong tay của Trương Ngọc Oánh, chỉ thấy trên mặt vẽ hình một người
ngồi xếp hai chân, hai tay để bẳng trên đùi, trên thân có rất nhiều đường xanh
cùng dày đặc các điểm đỏ, ở dưới có rất nhiều chữ chú giải, khiến Ngô Lai nhìn
cả đầu mù mờ.

Trương Ngọc Oánh nói: “Chàng như quả muốn học võ công, phải toàn bộ nhớ hết
các thứ trên đây, học theo nó.”

Ngô Lai cầm quyển da dê nhìn một lúc lâu, thực sự xét cho cùng thế nào cũng
không hiểu được bất cứ gì trên đấy. Hắn nói: “Oánh thư, những đường xanh cùng
các điểm đỏ dày đặc trên đây tất cả là cái gì thế, ta thế nào một điểm cũng
không rõ.”

Trương Ngọc Oánh giải thích: “Những đường màu xanh trên đấy là các đại kinh
mạch trên người, những điểm đỏ đều là các vị trí huyệt đạo trên cơ thể người,
nếu chàng muốn luyện võ, phải hiểu được những thứ trên đây, và phải nhớ kĩ nó
trong lòng, khi đó mới học nó tốt được.”

Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, sao mà học võ khó như vậy?”

Trương Ngọc Oánh cười nói: “Như quả dễ học, trên giang hồ ở đâu cũng là võ
công cao thủ còn gì? Chóng đòi võ công làm chi!”

Ngô Lai nói: “Nhưng các chữ trên đây vài cái ta không biết, thế nào mà nhớ nó
được chứ?”

Trương Ngọc đáp: “Không quang hệ, thiếp dạy chàng.” Nói xong chỉ danh xưng các
kinh mạch, huyệt đạo trên mặt quyển da dê, nhất nhất dạy lại cho Ngô Lai.

Nội công tâm pháp Trương Ngọc Oánh dạy cho Ngô Lai chính là Tử Thiên tâm pháp
của động phủ chủ nhân Tử Thiên lão nhân, Tử Thiên lão nhân là nhất đại kì
hiệp, võ công tự nhiên không cần nói, nội công tâm pháp cũng là nhất tuyệt.

Ngô Lai dựa theo phương pháp Trương Ngọc Oánh dạy mình, từ từ thử vận khí. Quả
nhiên, chưa đến một khắc, Ngô Lai cảm giác ở đan điền có khí thể lưu động, sau
đó dần dần tụ lại. Ngô Lai cực vui, lập tức dừng lại, mở mắt nhìn về Trương
Ngọc Oánh.

Ngô Lai nói: “Oánh thư, ta cảm giác được ở đan điền có khối khí nàng đã nói,
ta có phải đã luyện thành nội công không?”

Trương Ngọc Oánh âu yếm liếc Ngô Lai, đáp: “Chàng nghĩ hay thật, đây mới chỉ
là vừa bắt đầu, cách luyện thành còn xa, chàng trước tiên phải thử để khối khí
phát triển, hôm nay cùng chàng luyện như thế đã, ngày mai thiếp sẽ kiếm một ít
linh dược tăng gia công lực cho chàng, tăng gia nội lực của chàng.”

Ngô Lai thấy lạ hỏi: “Oánh thư, không lẽ ta hiện tại không thể ăn một tí linh
dược tăng gia công lực này sao?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Đương nhiên có thể, nhưng chắn chắn đối với chàng không
có lợi gì cả, chỉ có thể tăng thêm thể lực chàng, nhưng không thể gia tăng
công lực của chàng được, hơn nữa đối với việc luyện võ sau này của chàng bất
lợi phi thường.”

Ngô Lai hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Đây nguyên nhân là chàng mới luyện võ công, cơ sở chưa
được vững, đột nhiên cho chàng ăn những linh dược gia tăng công lực này, trái
lại còn hạn chế tiến trình nội công của chàng, vì thế chàng hiện tại không thể
ăn những linh dược gia tăng công lực này.”

Thấy Ngô Lai còn muốn truy vấn tiếp, Trương Ngọc Oánh liền nói: “Được rồi,
không cần hỏi nữa, chàng hiện tại án theo phương pháp thiếp đã dạy chàng, tiếp
tục luyện nội công.”

Ngô Lai lập tức dựa thep phương pháp mà Trương Ngọc Oánh đã dạy mình, tiếp tục
tu luyện nội công.

Vừa mới bắt đầu, Ngô Lai chỉ cảm thấy nơi đan điền trống không, một chút cũng
không có, khối khí khi nãy vừa mới luyện thành đã tiêu tán không thấy.

Ngô Lai rất hoảng hốt, thầm nghĩ: Khi nãy rõ ràng xuất hiện khí thể, hiện tại
thế nào đột nhiên không có gì thế này? Vừa tính đứng lên hỏi, đột nhiên cảm
giác trong đan điền có khối khí thể lưu động yếu ớt, hơn nữa còn đang bành
trướng, Ngô Lai lập tức tập trung tinh thần khởi luyện nội công.

Nguyên là Ngô Lai khi nãy vừa luyện ra khí thể, lại nhất thời cao hứng, không
có để cho nó tiếp tục phát triển bảo lưu, chỉ tức thời ngừng lại, do thế khí
thể vừa ngưng tụ liền tản mác ra các kinh mạch trên thân, như giờ Ngô Lai lại
vận khí tâm pháp, một lúc là nội khí vừa tán khứ khi nãy lại tích tụ lại.

Theo sự nỗ lực không ngừng của Ngô Lai, khí thể nơi đan điền dần dần phát
triển. Nhưng lần này Ngô Lai toàn thân mồ hôi tuôn chảy, như đang dìm trong
nước. Đồng thời, trên đầu phủ trùm sương mù trắng xóa.

Trương Ngọc Oáng đang đứng bên cạnh quan sát Ngô Lai giật mình không ít, nghĩ
thầm: Không nghĩ được Ngô Lai là một kì tài luyện võ, chưa được một lúc mà đã
luyện được Tử Thiên tâm quyết tới trình độ như thế, năm ấy mình phải dùng thời
gian mấy tháng mới luyện được trình độ như chàng hiện giờ.

Kì thật cả hai người đều là tuyệt thế kì tài luyện võ, chỉ là Ngô Lai so với
Trương Ngọc Oánh thì may mắn hơn, có được năng lượng của Tử Kiếm cùng Huyền
Thiên Thạch, cải biến thân thể hắn, nên mới có hiệu quả thần kì như vậy.

Trương Ngọc Oánh nhìn khuôn mặt thân quen của Ngô Lai, thực sự càng nhìn càng
yêu thích, trên mặt không thể tự chủ nở ra nụ cười.

Đột nhiên, Ngô Lai gương mặt vốn đang yên ổn, nháy mắt co dúm lại, rõ ràng quỷ
dị phi thường, khuôn mặt hắn xuất hiện biểu tình thống khổ.

Trương Ngọc Oánh vốn đang quan sát Ngô Lai luyện võ, đột nhiên thấy mặt hắn
nhăn nhúm, lộ ra thần sắc thống khổ phi thường, trong lòng rất sợ, không rõ
nguyên nhân thế nào, lại có thể khiến hắn xuất hiện tình trạng như vậy.

Thấy mặt Ngô Lai nháy mắt co dúm lại, Trương Ngọc Oáng trong lòng nóng như lửa
đốt. Thực sự không biết làm thế nào mới phải. Bởi nàng biết, hiện tại Ngô Lai
đang luyện võ, bản thân căn bản không thể làm phiền, nóng nảy không thể giúp
được gì, chỉ còn khẩn cầu lão thiên tương trợ.

Trương Ngọc Oánh ở trước mặt Ngô Lai đi lại không ngừng, thấy khuôn mặt nhăn
nhúm của hắn co giật, lòng đau không dứt, nghĩ bụng: Vô Lại, Vô Lại, chàng
ngàn vạn không được có chuyện gì, nếu không chàng bảo thiếp như thế đây. Đồng
thời cũng nghĩ phải chăng Tử Thiên tâm quyết xuất hiện vấn đề gì đó, mới khiến
cho Ngô Lai xuấn hiện tình trạng như thế.

Nguyên là Ngô Lai vốn đang toàn tâm toàn ý tu luyện võ công, phát triển khí
thể ở đan điền bản thân, theo sự nỗ lực của hắn, giống như sự tưởng tượng, khí
thể không ngừng bành trướng, hắn trong lòng thầm vui.

Ngay khi Ngô Lai còn đang mừng thầm, đột nhiên từ đan điền phát ra hai khí thể
nhỏ bẻ phát tán quang mang yếu ớt, và nhanh chóng tiếp cận khí thể cường đại
nơi đan điền. Hai khí thể này phân biệt phát tán tử sắc cùng bạch sắc quang
mang.

Tử sắc quang mang và bạch sắc quang mang dựa vào khí thể nơi đan điền, nhanh
chóng nuốt chửng khí thể to lớn nơi đan điền. Chưa tới một lúc, khí thể vừa
được Ngô Lai luyện thành đã bị hai khí thể tử sắc và bạch sắc nuốt gọn hoàn
toàn.

Hai khí thể sau khi thôn tính khí thể Ngô Lai luyện ra, nhanh chóng bành
trướng, phát xuất tử sắc quang mang cùng bạch sắc quang mang cường đại.

Khi tử sắc quang mang với bạch sắc quang mang tiếp cận nơi đan điền của Ngô
Lai, khiến hắn cả tâm thần đều rung động. Khi hai khí thể nuốt chửng khối khí
to nơi đan điền hắn, thì khiến cho hắn trong lòng giống như đao cắt, lửa đốt,
khiến hắn đau đớn khó chịu, trên mặt xuất hiện biểu tình co giúm, thống khổ.

Theo hai luồng khí thể một tím một trắng dần dần phát triển, thân thể Ngô Lai
xuất hiện tình cảnh quái dị. Chỉ thấy nửa thân bên trái hắn biến thành màu
trắng trong suốt, nửa thân bên phải biến thành màu tím xuyên suốt lục phủ ngũ
tạng trong cơ thể đều có thể trông thấy rõ ràng.

Vừa mới bắt đầu, hai luồng khí thể to lớn tương hỗ xung đột, tranh đấu, khiến
Ngô Lai càng thêm thống khổ, trên mặt biểu tình nhăn nhúm càng đậm, không
trông rõ được bổn lai diện mục, đáng sợ vô cùng.

Trương Ngọc Oánh thấy biến hóa không ngừng trên thân Ngô Lai, thầm hận bản
thân không nên để cho hắn học Tử Thiên tâm quyết, đồng thời thầm nghĩ: Vô Lại,
chàng ngàn vạn không được có chuyện gì, như quả chàng có tam trường lưỡng
đoạn, thiếp sẽ bồi táng theo chàng.

Trương Ngọc Oánh nhân vì yêu thương Ngô Lai, cảm thấy hổ thẹn, trong lòng nhen
nhúm ý chết.

Đột nhiên, dị biến tái khởi, Tử Huyền kiếm được cuốn trên thân Ngô Lai, bất
ngờ phát xuất tử hồng sắc quang mang cường đại, bay khỏi eo lưng hắn, nhanh
chóng vây quanh Ngô Lai quay tròn bốn vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến
cuối cùng chỉ có thể thấy một khối tròn tử hồng sắc quang mang kì lạ. Đồng
thời, tử sắc khí thể cùng bạch sắc khí thân cùng phát xuất quang mang càng
thêm cường liệt, cùng tử hổng sắc quang mang phát xuất từ Tử Huyền kiếm kết
hợp.

Qua một lúc tranh đấu, ba thứ từ từ dung hợp nhanh chóng, biến thành một khối
khí thể năm màu rực rỡ, từ từ nhàn nhã đi khắp các đại kinh mạch cùng huyệt
đạo trên người Ngô Lai, cuối cùng tiến nhập nơi đan điền hắn, Tử Huyền kiếm
cũng nhanh chóng cuộn quanh eo lưng hắn.

Ngô Lai lần này, biểu tình từ nhăn nhúm, thống khổ vừa rồi biến thành sắc mặt
bình tĩnh hiện tại, nhưng cũng có biểu tình thư thái phi thường xuất hiện trên
mặt hắn.

Theo luồng khí thể năm màu rực rỡ tiến nhập vào trong đan điền Ngô Lai, trên
thân thể hắn lại phát sinh dị biến, chỉ thấy thân thể hắn nhẹ nhàng bay lên
trên giữa không trung, cơ thể vẫn bảo toàn tư thế bàn tọa, trên không nhanh
chóng quay tròn.

Trương Ngọc Oánh đang tiếp tục chằm chằm nhìn biến hóa của Ngô Lai, thấy mặt
hắn không còn sắc thái thống khổ, hơn nữa cơ thể lại nhẹ nhàng bay lên không.
Nàng từ bi thành hỉ, bởi vì biểu hiện hiện tại của Ngô Lai là cảnh tượng võ
công đại thành.

Khi Ngô Lai hạ xuống đất mở ro hai mắt, thấy được mục quang quan thiết của
Trương Ngọc Oánh hơn nữa trong mục quang vẫn còn lưu lại giọt lệ trong suốt.
Hắn liền đứng lên ôm nàng vào lòng, thâm tình nói: “Oánh thư, xin lỗi, đã
khiến nàng lo lắng.”

Nghe thế, Trương Ngọc Oánh khóc nói: “Vô Lại, đều là thiếp không phải, đáng lẽ
không nên để chàng luyện võ công, như quả chàng có tam trường lưỡng đoạn,
thiếp phải làm sao đây?”

Ngô Lai an ủi: “Oánh thư, đừng khóc, đừng khóc mà, ta không phải đã không việc
gì sao? Ngô Lai ta phúc to mệnh lớn, địa ngục không dám lưu, yêu ma không dám
giữ, thế nào lại có chuyện được chứ?”

Trương Ngọc Oánh khanh khách cười lên một tiếng.

Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh cười, mới nói: “Được rồi, không chuyện gì hết.”

Trương Ngọc Oánh từ trong lòng Ngô Lai thoát ra, hỏi: “Vô Lại, vừa rồi cho
cùng đã phát sinh chuyện gì thế? Sao chàng lại xuất hiện biến hóa đáng sợ
vậy?”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #12