Tử Thiên Động Phủ


Người đăng: cankhonvocuc

Ngay đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

Trương Ngọc Oánh nói: “Vô Lại, mau thu Tử Huyền kiếm lại, vô luận sau này có
phát sinh chuyện gì, chàng cũng không thể nói cho người khác bí mật trên người
chàng có Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch, nếu không chắc chắn sẽ gặp phải sự
truy sát của người giang hồ, nhân tâm hiểm ác, chàng phải tùy lúc mà đề phòng
người bên cạnh.”

Ngô Lai nói: “Oánh thư, ta hiểu rồi.” Nói xong nhìn Tử Huyền kiếm quát khẽ:
“Quay về.” Tử Huyền kiếm lấp loáng tử hồng sắc quang mang, nhanh chóng cuộn
lấy vòng lưng Ngô Lai.

Lúc đấy, Trương Ngọc Oánh nhìn người ngoài cửa nói: “Là Nguyệt Nhi đấy à? Vào
đi!”

“Vâng tiểu thư.” Nguyệt Nhi nói xong liền bước vào phòng.

Chỉ thấy Nguyệt Nhi sắc mặt hồng nhuận, cúi thấp đầu, không dám nhìn hai
người, đôi ngực căng tròn trước ngực tưa hồ so với đêm qua càng thêm đẫy đà dụ
người.

Thấy Nguyệt Nhi cúi đầu không dám nhìn mình, Ngô Lai bởi vậy cười cợt hỏi:
“Nguyệt Nhi, nàng sao lại không dám nhìn ta vậy, là sợ ta ăn thịt nàng phải
không?”

Nguyệt Nhi ngẩng đầu, sắc mặt càng thêm hồng nhuận, thổi lên dũng khí nói:
“Không phải sao? Người ta cứ nghĩ …” Nói chưa hết đã bị Ngô Lai tiếp lấy. Ngô
Lai hỏi: “Cái gì? Không lẽ muốn để ta yêu nàng à!”

Lúc này gương mặt Nguyệt Nhi trông như trái hồng chín, nhìn càng thêm mĩ lệ
động nhân, khiến Ngô Lai trong lòng rung động không thôi. Hắn thầm nghĩ:
Nguyên lai khi Nguyệt Nhi xấu hổ không ngờ bộ dạng rung người thế.

Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai gần như trêu chọc Nguyệt Nhi, liền nói: “Được
rồi Vô Lại, không nên làm ồn.” Ngô Lai rất nghe lời liền không chọc ghẹo
Nguyệt Ngi nữa.

Nguyệt Nhi lúc này mới nhớ mình tới đây kêu hai người ăn sáng, vội vàng nói:
“Tiểu thư, cô gia, nên ăn sáng thôi.”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Được, chúng ta đi thôi.” Nói xong liền dẫn Ngô Lai đi
ăn sáng.

Đợi Ngô Lai mấy người dùng bữa xong Trương Ngọc Oánh liền dẫn hắn tới một sơn
động kì quái, trong động là một mảng tối đen. Ngô Lai theo bước chân Trương
Ngọc Oáng đi vào trong động, trong lòng thầm hỏi: Oánh thư dẫn ta tới cái loại
địa phương quỷ quái nào thế này?

Ngay còn suy nghĩ, nghe Trương Ngọc Oánh hỏi: “Vô Lại, chàng có phải đang thấy
kì quái sao thiếp lại dẫn chàng tới loại địa phương này phải không?” Nàng ta
liên tục gọi Ngô Lai là Vô Lại, không có tí thay đổi, hắn cảm thấy nàng gọi
thế so với gọi tên Ngô Lai của hắn càng thêm thân thiết, bởi vậy cũng không để
bụng.

Nghe thế cười lên, Ngô Lai nói: “Phải rồi, Oánh thư, nàng vì sao lại dẫn ta
tới loại địa phương quỷ quái này, trong đây một mảng tăm tối, lạnh buốt, khiến
người sợ hãi.”

Trương Ngọc Oánh: “Đi tới đây là được rồi, chàng không phải muốn học võ công
sao? Thiếp dẫn chàng tới đây để học võ công.”

Vừa nói xong, chỉ thấy con đường trước mặt đột nhiên biến rộng ra, trước mặt
có quang mang cường liệt phát ra, đâm vào mắt Ngô Lai có chút đau, để thích
ứng phải mất một lúc, liền vội vàng kéo tay Trương Ngọc Oánh cùng nàng ta đi.

Khi Ngô Lai có thể mở mắt ra lại, thì kinh ngạc chạy tới trung tâm động, đập
vào mắt Ngô Lai là tám viên dạ minh châu to bằng nắm tay, chúng phân biệt khảm
tại 8 phương vị trong động.

Ngô Lai giật mình hỏi: “Oánh thư, đây là địa phương gì thế? Thế nào mà lại có
dạ minh châu nhiều như thế to như thế được?” Trên miệng thì hỏi trong lòng lại
nghĩ bản thân sao có thể lấy được tám viên minh châu to bằng nắm tay này.

Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai liên tục trố mắt nhìn tám viên dạ minh châu to
bằng quyền đầu, trên mặt lộ ra biểu tình quái dị, nói ra một câu, phá vỡ hết
ảo tưởng của Ngô Lai.

Trương Ngọc Oánh hỏi: “Vô Lại, chàng không phải đang chú ý tới dạ minh châu
này chứ?”

Ngô Lai sắc mặt đỏ lên, nói: “Oánh thư, ta lại thế sao?”

Trương Ngọc Oánh nói: “Không phải là tốt, chàng thiên vạn cũng không thể động
tới dạ minh châu ở đây, các dạ minh châu này là cơ quan chế trụ ở đây, nếu cạy
các dạ minh châu ra, nơi đây có thể sập xuống, tất cả toàn bộ chỗ này sẽ chìm
vào lòng đất.” Dừng lại rồi nói: “Vô Lại, như quả chàng thiếu tiền, gia đình
thiếp có nhiều, chàng tùy tiện lấy, nhưng chàng thiên vạn không được động tới
dạ minh châu nơi đây.”

Nghe Trương Ngọc Oánh nói vậy, Ngô Lai tức thì dục niệm trong lòng tiêu biến,
giật mình hỏi: “Oánh thư, thật sự nghiêm trọng thế sao?” Thấy Trương Ngọc gật
đầu, Ngô Lai lại nói: “Oánh thư, đợi ta khi nào cần thì lại hướng nàng mà
tới.”

Ngô Lai xem xét hết thảy trong động, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một động
khẩu rất lớn, chỉ thấy trên đấy viết bốn chữ to “Tử Thiên động phủ”, Ngô Lai
nhận biết chữ tuy không nhiều, nhưng những này có thể biết được.

Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, đây gọi là Tử Thiên động phủ sao?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Không sai, đây là Tử Thiên động phủ.”

Ngô Lai lại hỏi: “Oánh thư, nàng thế nào mà lại biết được có cái địa phương
như vầy?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Thiếp hồi nhỏ cùng Nguyệt Nhi bọn nó chơi trốn tìm vô
tình tìm ra, sau đó cùng với bọn Nguyệt Nhi chuyển vô đây, nhìn xem.”

Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, ở đây tóm lại có thứ gì tốt không?”

Vừa nói xong, hai người đã tiến nhập Tử Thiên động phủ.

Trương Ngọc Oánh đáp: “Trong đây rất nhiều thứ, có linh dược khiến người giang
hồ tăng gia công lực và võ công bí tịch mà người giang hồ nằm mơ cũng muốn có,
võ công của thiếp cũng là học tại trong đây.”

Ngô Lai cao hứng hỏi: “Oánh thư, thật chứ? Võ công trong đây ta cũng có thể
học sao?”

Thấy Ngô Lai cao hứng như thế, Trương Ngọc Oánh cười đáp: “Đương nhiên rồi,
thiếp dẫn chàng tới là để học võ công.”

Hai người đã đi vào trong Tử Thiên động phủ, chỉ thấy bên trong động có vài
tiểu môn xuất hiện trước mặt mọi người, trên cửa động phân biệt viết: dược
phòng, thư phòng, luyện công phòng, vũ khí phòng, châu bảo phòng.

Trương Ngọc Oánh đưa Ngô Lai tới trước dược phòng, nói: “Đây là dược phòng,
bên trong có rất nhiều linh dược có thể tăng gia công lực, linh dược giải bách
độc cùng với các chủng linh dược trị thương.”

Chỉ thấy trong dược phòng bày ra các loại bình sứ lớn nhỏ khác nhau, trên bình
sứ đều có ghi chú tên thuốc cùng dược tính.

Thấy Ngô Lai nhãn thần tò mò, Trương Ngọc Oánh nói: “Thuốc ở đây tuy trân quý,
nhưng so sánh với Thiên niên tử liên còn kém rất xa.” Dẫn Ngô Lai di chuyển
sang một bên dược phòng, lại đưa hắn tới thư phòng.

Trương Ngọc Oánh nói: “Vô Lại, đây là thư phòng, bên trong có nhiều tuyệt thế
võ công bí tịch cùng sách ghi chép về các vật kì trân dị bảo, như quả chàng
muốn học võ công, bắt buột phải đọc qua thứ này.”

Ngô Lai thấy thư tịch đầy cả phòng, cuốn nào cũng to, cười khổ nói: “Oánh thư,
ta rất muốn học, nhưng chữ ta biết không nhiều, nàng sao có thể để ta đọc
chứ?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Không quan hệ, thiếp cùng Nguyệt Nhi, Xuân Nhi giúp
chàng luyện võ, đọc cho chàng biết chữ.”

Ngô Lai cao hứng thốt: “Thật chứ? Oánh thư, cảm ơn các nàng rất nhiều.” Nói
xong ôm lấy Trương Ngọc Oánh, trên không quay lấy mấy vòng, lại hôn lên trên
mặt nàng ta mấy cái.

Trương Ngọc Oánh sắc mặt vui vẻ chỉ nhìn Ngô Lai, để hắn chiếm tiện nghi của
mình.

Đợi cho Ngô Lai hạ mình xuống, Trương Ngọc Oáng mới nói: “Dưa ngốc, cảm ơn gì
chứ, bọn thiếp đều đã là người của chàng, đây là việc mà bọn thiếp phải làm
cho chàng.” Nói xong thâm tình nhìn lấy Ngô Lai.

Ngô Lai cũng sắc mặt si mê nhìn lấy dung nhan mĩ lệ của Trương Ngọc Oánh.

Trương Ngọc Oánh lại dẫn Ngô Lai phân biệt tới luyện công phòng, vũ khí phòng,
châu bảo phòng nhìn qua.

Luyện công phòng chỉ là một thạch ốc rất to, bên trong có giường ngủ, Ngô Lai
cũng không có cảm giác đặc thù nào. Mỗi món vũ khí trong vũ khí đều được Ngô
Lai thử qua, bản thân tịnh không có cảm giác trên thân Tử Huyền kiếm. Nếu Ngô
Lai biết mỗi món vũ khí trong vũ khí phòng đều là tuyệt thế hảo binh khí, nếu
xuất hiện trên giang hồ đều có thể khiến giang hồ oanh động, hắn sẽ thích suy
nghĩ này. Tử Huyền kiếm có năng lượng của thiên hạ lưỡng chủng kì vật, làm sao
vũ khì nơi đây có thể sánh bằng.

Khi Ngô Lai đi tới châu bảo phòng, khiến hắn mắt trừng miệng ngây, chỉ thấy kì
dị trân bảo kiểu dáng khác nhau lấp loáng quang mang đủ màu sắc, chất đống tại
đấy, lại có vài hòm xiểng to lớn.

Ngô Lai cao hứng hét to: “Oánh thư, Oánh thư, chúng ta phát rồi!” Ôm lấy
Trương Ngọc Oách khanh khách cười to.

Trương Ngọc Oánh đợi Ngô Lai cười xong, nói: “Được, được, chúng ta phát rồi,
chàng cần để thiếp xuống trước đã! Chàng làm thiếp suýt thở không ra hơi.”

Ngô Lai lập tức hạ Trương Ngọc Oánh xuống, xin lỗi: “Oánh thư, xin lỗi, ta
nhất thời cao hứng, quên đi mất.”

Trương Ngọc Oánh nói: “Đổ ngốc, không quan hệ, về sau không nên để thứ đắc ý
này làm quên đi mọi thứ.”

Ngô Lai đáp: “Phải, Oánh thư, ta đã rõ rồi.”

Nói tới Tử Thiên động phủ này là 500 năm trước nhất đại kì hiệp Tử Thiên lão
nhân kiến lập mà thành, đương thời Tử Thiên lão nhân như là thần tiên trong
giới giang hồ, được người hiang hồ tôn kính, sau này Tử Thiên thoái ẩn giang
hồ, đã truy tìm khắp các chốn, thu thập nhiều kì trân dị bảo, cất giữ ở đây.

Tử Thiên lão nhân nhất thân kì tài tập hợp võ học cùng y học, hơn nữa ông ta
đối với phương diện khác cũng có thành tựu cao phi thường, ai có thể đạt được
những thứ của Tử Thiên lão nhân, tất có thể dương danh trên giang hồ.

Như quả người giang hồ biết bảo tàng của Tử Thiên lão nhân ở Lâm Châu Trương
phủ, Trương phủ sớm đã bị lật ngược lên. Từ sau lúc Tử Thiên lão nhân qua đời,
một thân võ học liền bị thất truyền, mai một. Bất kì ai cũng không thể nghĩ
tới ở tại Lâm Châu, Tử Thiên lão nhân sưu tập đủ bất kì loại vật nào hiện có
trên giang hồ, tất cả đều có thể khiến người giang hồ liều mạng.

Trương Ngọc Oánh với Ngô Lai đương nhiên không rõ việc này, mà Trương Ngọc
Oánh biết được bí mật quan hệ Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch cũng bởi đọc qua
ghi chép trong thư phòng từ Tử Thiên động phủ.

Trương Ngọc Oánh lại dẫn Ngô Lai tới luyện công phòng, nói: “Vô Lại, thời gian
cũng không còn sớm, thiếp hiện tại bắt đầu dạy chàng võ công.”

Ngô Lai hưng phấn kêu lên: “Tốt lắm!”

Trương Ngọc Oánh từ trên mình lấy ra một quyển da dê cũ hư, nói: “Chàng trước
tiên nhớ các thứ ở trên đây.”

Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, đây là gì vậy?”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #11