Cô Bé Lạc Đường Và Con Thỏ Lam(2)


Người đăng: godlife2907

" Thôi nín đi cháu, để mai cô cô và ca ca sẽ đưa cháu về nhà nhé, ngoan, không
phải khóc" Chu Mỹ Nguyệt dịu dàng dỗ cô bé

“ Vậy đi, tối nay cháu ở lại với cô cô và ca ca nhé” Chu Mỹ Nguyệt bảo cô bé

“ Cháu tên gì, được nhiêu tuổi rồi”

“Thưa cô, cháu tên là Mai Hương ạ, cô cứ việc gọi cháu là Tiểu Hương nha, bà
ngoại cháu hay gọi cháu như vầy, cháu năm được 4 tuổi rưỡi ạ”

“ Ồ kém tuổi con cô, nó 5 tuổi rồi, thế nhà cháu ở đâu”

“ Nhà cháu ở ngoài bìa rừng này, phía trước nhà là lối đi đến thành Phượng
Hoàng ạ”

“Tiểu Hương này, tối nay cháu ngủ lại đây với cô là Tiểu Lôi nhé, mai cô sẽ
đưa cháu về nhà”

“Vâng”

“Ah, nhà cháu còn có những ai”

“Chỉ có cháu với bà ngoại cháu thôi, bà ngoại mấy hôm nay bị cảm không xuống
giường được thế là cháu vào rừng tìm rau với nấm nấu canh cho bà khỏi ốm”

“Cháu ngoan quá, thôi muộn rồi, cả nhà đi ngủ nào”

“Mẹ ơi, thế xử lí con hổ kia thế nào bây giờ” Chu Tử Lôi hỏi

“Cứ treo nó đấy, dám có ý xấu với con trai ta, mai cho nó vào nồi nấu cao” Chu
Mỹ Nguyệt tức giận nói.

“Hơ, hơ, phì, phì…”con hổ nghe thấy Chu Mỹ Nguyệt định đem nó nấu cao thì lắc
đầu quầy quậy ánh mắt óng ánh cầu xin rất tội nghiệp, hình như còn có giọt
nước mắt rỉ ra

“Sao, mi định cầu xin ta tha cho mi á” Chu Mỹ Nguyệt lườm con hổ” Không có cửa
đâu cưng”

“Ai dà, cao hổ là rất tốt à nha, mà lại còn cao linh thú nữa” Chu Mỹ Nguyệt
trêu tức nó

“hư hư” nếu là mặt con hổ không có lông thì chắc chắn chúng ta sẽ thấy mặt nó
đã tái mét

“Hừ, được rồi, nhưng muốn ta tha cho mi thì mi phải làm thú cưng cho con trai
ta cả đời nhóe”

“Ghừ, phì phì” Con hổ lắc đầu quầy quậy” Cả đời thú cưng, đùa chắc” với một
con linh thú như nó muốn làm thú cưng cả đời thì sao mà chịu cho nổi.

“Thế thì mi chuẩn bị vào nồi đi” Chu Mỹ Nguyệt nhướng mày

Con hổ vùng vẫy một lúc rồi im lặng, đành chịu, mạng nhỏ của mình đang ở trong
tay mụ phù thủy kia, không cúi đầu không được, từ trong miệng nó nhả ra một
quả trứng gà, à mà không phải, phải gọi đó là linh ngọc mới chính xác, viên
ngọc có màu trắng trên bề mặt linh ngọc là những đường vân phức tạp màu đen
đang chuyển động

Theo như ký ức truyền thừa, khi linh thú muốn nhận chủ thì nó sẽ nhả viên linh
ngọc của nó ra và người kia sẽ tích máu của mình vào viên linh ngọc để xác
nhận khế ước chủ tớ, sau này mạng của linh thú sẽ thuộc về chủ nhân nó, chủ
chết nó sẽ chết và nó chết chủ vẫn sống, đây là khế ước chủ- nô

Chu Tử Lôi đỡ lấy viên ngọc từ miệng con hổ, cắn ngón tay nhỏ một giọt máu
tươi vào viên linh ngọc, viên ngọc nhanh chóng hấp thu giọt máu, trước chỉ có
những đường vân màu đen nay lại xen lần những đường vân bằng máu màu đỏ, sau
đó viên linh ngọc tự động quay về miệng con Hắc hổ

Sau khi hoàn thành các thủ tục khế ước, Chu Mỹ Nguyệt thả con hổ ra, nó tự
động thu nhỏ lại cỡ con mèo con, chạy lại dụi lông vào chân Chu Tử Lôi làm
nũng,

Tuy thu nhỏ nhưng mảng lông bị cháy rụi của nó vẫn rõ ràng, nhìn thấy rất buồn
cười

“Mi hóa nhỏ đươc” cả Chu Mỹ Nguyệt và Chu Tử Lôi đều ngạc nhiên

“Có lẽ là linh thú biến dị” thường thì những loại linh thú ít nhất cũng mất
100 năm mới hóa hình nhưng khả năng phóng to thu nhỏ thì cực kì hiếm gặp.

Chu Mỹ Nguyệt rất bá đạo đặt cho 1 con hổ một cái tên rất chuối” đen sì “ nó
tỏ ra kháng nghị, Chu Mỹ Nguyệt chỉ trả lại cho nó 2 từ “ Cao hổ” thế là nó
đành phải chấp nhận sự thật phũ phàng đã xảy ra với nó.


Hỗn độn tử lôi - Chương #8