Cô Bé Lạc Đường Và Con Thỏ Lam(1)


Người đăng: godlife2907

Do nơi ở của 2 mẹ con đã bị chôn vùi trong lòng dung nham nên 2 người Chu Tử
Lôi và Chu Mỹ Nguyệt lại phải bắt đầu dựng lại 1 ngôi nhà nhỏ cách chỗ cũ 30
dặm.
Đã gần 2 tháng trôi qua, ngọn núi lửa đã ngừng phun trào, mùa xuân sắp trôi
qua và và hè đã đến
Từ xa có tiếng chim thú náo loạn thì ra là một con hổ đuổi theo một con thỏ
màu xanh lam( khác hẳn với ở Trái Đất). Chu Tử Lôi đang luyện công củng cố lại
tầng 3”Hỏa Nộ”, nghe từ xa có tiếng náo loạn trong rừng cũng không thể tập
trung luyện tiếp được nên chạy ra ngoài xem đang có chuyện gì xảy ra.
Chu Tử Lôi thấy 1 con hổ to bằng kích cỡ của 1 con trâu trưởng thành, đôi mắt
nó đỏ rực như lửa nhưng mà da nó lại là màu đen pha lẫn vắn trắng. Con thỏ
chạy rất nhanh còn con hổ vẫn rượt theo nó, con thỏ chạy vòng qua 1 gốc cây
rồi bất ngờ chuyển hướng chạy về phía Chu Tử Lôi, con hổ cũng đổi hướng nhưng
khi nó nhìn thấy Chu Tử Lôi thì hai mắt nó càng đỏ rực hẳn lên, ánh mắt đầy sự
thèm khát
Nó vốn là một loại linh thú có thể hấp thụ linh hồn lực của loài khác để tăng
tiến tu vi của mình, khi nãy nó phát hiện ra con thỏ lam này cũng là một loại
linh thú đã hình thành linh ngọc. Linh ngọc được hình thành trong đầu linh thú
khi nó tu luyện đến một mức độ nhất định, do linh ngọc chứa tinh hoa tu luyện
của linh thú nên khi một linh thú có thể hấp thụ linh ngọc của linh thú khác
có thể giúp nó tăng tiến tu vi
Ngoài linh thú ra còn có ma thú, ma thú khác với linh thú, chúng hấp thụ
nguyên tố xung quanh mới tạo ra ma ngọc, nhưng so sánh về chất lượng thì ma
ngọc lại kém xa linh ngọc, do ma thú là loài có cha mẹ,chúng ống thành từng
đàn, số lượng của chúng rất nhiều, còn linh thú là loài do thiên địa sinh ra
sinh ra, sống đơn độc, do các loại nguyên tố hóa thành, có đơn thuộc tính hoặc
đa thuộc tính linh thú tức là chúng nó trời sinh đã sở hữu một hoặc nhiều loại
ma pháp nguyên tố phụ thuộc vào chúng do 1 hay nhiều loại nguyên tố cấu thành,
chỉ tính riêng trong khu vực rừng rậm Kinh Hoàng này thì số lượng ma thú cũng
cỡ vài trăm vạn, còn linh thú thì chỉ có vài trăm con, đủ thấy độ hiếm của
linh thú ( có khi cho vào sách đỏ được). Còn một số loại thú bình thường khác
cũng có cả yêu thú do cây cối, khoáng thạch, sỏi đá,v.v… tồn tại lâu năm thu
được cơ duyên các loại mà có thể tu luyện biến hóa thành yêu, số lượng cũng
khoảng vài nghìn con.
Nghe nói nếu linh thú và yêu thú tu luyện đến một cấp độ nào đó sẽ có thể biến
hóa thành hình người còn ma thú chưa nghe nói có trường hợp nào hóa hình được
chỉ vì trí lực của chúng rất thấp, thấp hơn nhiều so với linh thú và yêu thú
Địa vị của linh thú rất đặc thù, do thiên địa sinh ra nên tốc độ trưởng thành
của chúng rất mau. Ở một số môn phái lớn, gia tộc cổ xưa còn có linh thú trấn
phái chúng rất mạnh. Còn ở một số môn phái nhỏ thì không có khả năng bắt
chúng. Do linh thú sinh tồn rải rác phần lớn ở các nơi nguy hiểm, heo hút hay
những nơi chưa bị khám phá, 1 loạt nhưng thông tin từ ký ức truyền thừa giúp
Chu Tử Lôi xác định được trước mắt của mình là 2 con linh thú
Yêu thú thì có liên minh riêng của mình, do vài yêu thú hóa hình truyền thuyết
lãnh đạo, gọi là Yêu minh, là một thế lực rất đáng gườm ở Thần thú giới, rất
ít thế lực muốn trêu trọc tới.
Thấy con Hắc hổ có ý định tấn công mình, Chu Tử Lôi cũng muốn thử xem trình độ
của mình thế nào, do đó hắn ngưng tụ ra 1 quả cầu lửa bình thường, không phải
Chu Tử Lôi khinh thường con hổ mà là do ma lực tiêu thụ của Tiểu hỏa sơn tiêu
hao rất lớn nên hắn chưa muốn sử dụng ngay, Chu Tử Lôi đọc nhẩm đoạn Ma ngữ
phóng hỏa, sau 1s úm bala xì bùa, Chu Tử Lôi đẩy quả cầu lửa về phía con Hắc
hổ, cầu lửa rời tay Chu Tử Lôi nhưng kèm theo nó là những tia tử điện bao
quanh, khi tử điện-hỏa ( sau này gọi chung “tử hỏa” đọc cho nhanh) tới gần con
hổ, con Hắc hổ định né nhưng mà quỷ dị là nó né ngay sau đó quả cầu lửa lại
quay ngặt tiếp tục bay về phía con hổ khiến nó không kịp ứng đối, nó bị trúng
chiêu, tử hỏa chạm vào con Hắc hổ thì con Hắc hổ chỉ bị chậm lại một chút do
tác dụng của tử điện nhưng hình như hỏa diễm lại không có tác dụng chỉ cháy có
một xíu lông, con hổ vẫn muốn tiếp tục tiến lên nhưng nó bắt đầu xuất hiện một
tia kiêng kị
Bất đắc dĩ, trong tình huống nguy cấp, Chu Tử Lôi cũng không nghĩ nhiều nữa,
trên tay Chu Tử Lôi Tiểu hỏa sơn đỏ rực dần xuất hiện với tử điện lập lòa xuất
hiện, nhiệt độ không khí xung quanh điên cuồng tăng lên, Chu Tử Lôi phóng Tiểu
hỏa sơn lên phía trên đầu con Hắc hổ, con Hắc hổ cũng cảm giác được nguy hiếm,
nó bắt đâu quay đầu chạy, nhưng đã muộn, nó đã bị bao phủ cái rọ đặc biệt do
Tiểu hỏa sơn cấu thành, tử điện giăng đầy như 1 mạng lưới dày đặc không cho
con hắc hổ thoát ra, độ nóng khủng khiếp kèm hiệu quả tê liệt từ tử điện khiến
ý thức con hổ dần mơ hồ.
Khi con hổ mở mắt, nó thấy mình bị trói chặt và bị treo ngược lên cây, trời đã
tối. Nó cảm thấy mình rất oan uổng, mình đang đuổi theo con thỏ kia mà, sao
lại chọc vào cái tên “Sát thần” kia chứ, nhìn bé ti ti mà nguy hiểm vãi ra, nó
thầm nghĩ. Một cơn đau ê ẩm từ lưng và phần mông nó truyền đến ý thức khiến nó
phải gầm lên, nó cố ngoái đầu lại nhìn phần lưng thì “ hỡi ôi, bộ lông yêu quý
của ta” bộ lông nó đã bị cháy mất một khoảng lớn ở lưng, và mông, tình trang
này “ không có 1,2 năm” thì đừng mong mọc lại như cũ, chỉ vì muốn hấp thụ ma
lực ( linh hồn lực ) của Chu Tử Lôi mà phải trả giá bằng cả bộ lông yêu quý,
sau này nó mới biết là nó còn phải trả giá bằng cả cuộc đời mình để phục vụ
cậu chủ ”thân yêu”.
“ Ngươi tỉnh lại rồi à” Chu Tử Lôi đang nói chuyện với mẹ chuyện lúc chiều xảy
ra bỗng ngước lên hỏi
Con Hắc hổ là linh thú có linh tính cao nên có thể hiểu được tiếng người nhưng
mà nó không nói được do chưa hóa hình, linh thú hóa hình ít nhất phải mất 1-2
trăm năm, còn yêu thú thì phải tận 500 năm. Khi hóa hình chúng có thể chuyển
đổi tùy ý giữa dạng người và dạng thú. Những linh thú hóa hình sẽ có sự chuyển
biến không chỉ về ngoại hình mà sẽ còn sẽ chuyển biến cả về chất vì chúng sau
đó có thể mô phỏng theo những kinh mạch của con người để tu luyện công pháp
của con người. Tuy vậy, cơ thể con người là cơ thể lý tưởng nhất để tu luyện
nên không phải mô phỏng là có thể mô phỏng được, chỉ có thể mô phỏng được phần
lớn chứ không thể hoàn toàn mô phỏng được
Không thể nói con Hắc hổ chỉ đành rên “ ghừ gừ… phì phò” thôi
“Con bắt được nó mà nó không phản kháng gì sao” Chu Mỹ Nguyệt tò mò hỏi
“ Phản kháng vô ích, Tiểu hỏa sơn vừa xuất hiện được vài giây con Hắc hổ này
đã ngất xỉu rồi” Chu Tử Lôi thành thật trả lời
“ Kể chi tiết lại cho mẹ xem nào” Chu Mỹ Nguyệt gặng hỏi
“Sự việc là như thế này…” Chu Tử Lôi bắt đầu miêu tả chi tiết rõ ràng
“ Thì ra là do tử điện đan thành lưới không cho con Hắc hổ di động, cộng với
cái nóng của “Hỏa nộ” nên nó bị sock” Chu Mỹ Nguyệt chợt hiểu ra
“Loạt xoạt, loạt xoạt,@$%...”
“Ai, ra đây, không ra thì đứng trách ta thiêu trụi mi” Chu Mỹ Nguyệt hô lớn về
phía một bụi cây gần đó
“Ui da da, đau” một cô bé phủ đầy bụi bẩn, nhưng không giấu nổi nét xinh xắn,
đáng yêu, trông cô bé rất rụt rè, bị té ngã khi từ bụi cây chạy ra
“Sao cháu lại ở đây, cháu đi cũng với ai không” Chu Mỹ Nguyệt thở phào hỏi cô

“Cháu. Cháu.. cháu đi một mình, cháuu.. bị lạc đường, hôm nay vào rừng hái rau
để mang về ăn, ai dè cháu gặp 1 con thỏ lam trông rất đáng yêu nên đi theo nó,
bỗng ở đâu xuất hiện một con hổ đen to lắm, nó đuổi theo em thỏ kia, cháu sợ
quá phải núp vào trong bụi cây”
Rồi cô bé chỉ vào Chu Tử Lôi “ cháu thấy ca ca đập chai kia rất là giỏi, 1
mình hạ gục được con hổ to, cháu rất ngưỡng mộ nhưng nhìn thấy con hổ nằm đó,
cháu lại không dám lại gần, trời cũng bắt đầu tối nên cháu cũng không biết đi
đâu nữa” rồi cô bé khóc hu hu.
1k7 chữ( mỏi tay vãi,e xin kiếu) đón xem phần 2 chap 6 vào ngày mai nhé


Hỗn độn tử lôi - Chương #7