Chu Mỹ Nguyệt Nhận Con Nuôi (1)


Người đăng: godlife2907

Con lam thỏ lúc nãy đang nằm im run rẩy trong góc nhà, lúc nãy nó chứng kiến
tên tiểu tử và bà mẹ ác quảy kia bắt nạt con hổ đáng thương, đã thế lại còn
tặng cho nó một cái tên rất chuối » đen sì. Lúc nãy phải chạy trốn với con hổ,
con thỏ cũng kiệt sức và nó còn nhìn thấy kết cục của con hổ nên không dám
chạy trốn sợ mình sẽ còn thảm hơn con hổ kia.

Chu Tử Lôi lúc này cũng để ý thấy con thỏ chỗ góc nhà

« Ngươi không cần sợ, ta định tặng mi cho Tiểu Hương, mi có định theo muội ấy
không » Chu Tử Lôi lại gần con thỏ nói

Chu Tử Lôi cũng vui vẻ vì con thỏ lại dễ dàng đồng ý như thế, hắn bế con thỏ
lên lại chỗ Tiểu Hương và đưa con thỏ cho cô bé » Tặng muội này, có thích
không »

« A, tiểu ca ca, huynh định tặng nó cho muội sao » Tiểu Hương với đôi mắt tròn
xoe, vui mừng hỏi

« Uh, tặng muôi » Chu Tử Lôi khẳng định

« A, thật tốt quá » Cô bé nhảy cẫng lên, vẻ rụt rè sợ hãi ban đầu cũng đã hết
hẳn

« Tiểu tử thúi, bé thế này đã biết lấy lòng con gái rồi »Chu Mỹ Nguyệt trêu
chọc

« Đâu có, con chỉ tiện tay thui » Chu Tử Lôi đỏ mặt giải thích

« A A, đỏ mặt rồi kìa, ha ha ha !!! » Chu Mỹ Nguyệt cười lớn

« Thôi ngủ đi mẹ »Chu Tử Lôi trốn lên giường

« Muội cũng ngủ đi » tiếng Chu Tử Lôi vọng ra

Sáng hôm sau :
« Tiểu Hương dậy đi, chuẩn bị tìm nhà cháu nào » Chu Mỹ Nguyệt đánh thức cô bé
dậy, trên mép vẫn còn vương giọt nước trông rất là khả ái

« Ơ, trời sáng rồi ạ » cô bé lơ mơ rụi mắt.

Một lúc sau, Chu Mỹ Nguyệt 2 tay ôm 2 đứa trẻ lướt đi, với thân pháp tầng sáu
thì chỉ cần 15 phút là đã đi ra bìa rừng, do thành Phượng Hoàng nằm ở phía
đông khu rừng nên chỉ cần đi ngược hướng mặt trời là có thể đi ra khu rừng

« Còn bao xa nữa »

« Ở phía trước rồi ạ »

« Bà ơi, cháu về rồi nè, bà ơi » Tiểu Hương thoát khỏi vòng tay Chu Mỹ Nguyệt
chạy vào nhà

Ngôi nhà này rất bé chỉ khoảng 4m2, mái nhà thủng rất nhiều chỗ, cánh cửa
bằng gỗ thì cũng bắt đầu mủn, tường đắp bằng đất trộn cỏ khô cũng đã bung vài
chỗ, bàn ghế trong nhà không có, chỉ có 2 đôi đũa, 2 cái bát sứt, một cái nồi
méo xệch, viên đá đánh lửa cũ kỹ, và một cái phản, trên đó có một bà cụ đắp
một cái chăn đan bằng cỏ khô, người bà thì đang run cầm cập trong khi trời
đang là mùa hè.

« Bà ơi, bà xem cháu hái được ít rau với nấm về nấu canh cho bà đây này »

« Ch..áu v..ề r..ồi à, về l..à tốt r..ồi, v..ề l.à tốt r..ồi » bà ngoại của cô
bé nói từng câu đứt quãng, hổn hển có vẻ khó khăn vẻ mệt hỏi

« Bà ơi, bà xem Tiểu Hương hái nấm có cả rau về nấu canh cho bà này » Chu Tử
Lôi thấy thế nói thêm vào

« Cha..ú, cháu, là.. l.aà » bỗng nhiên xuất hiện một bé trai làm bà ngoại Tiểu
Hương bất ngờ

« Cháu hôm qua gặp Tiểu Hương đang bị lạc trong rừng,trời cũng tối nên đành
phải để cô bé ngủ lại ở nhà cháu, sáng nay cháu cùng mẹ đưa muội ấy về nhà, bà
cứ gọi cháy là Tiểu Lôi được rồi, còn đây là mẹ cháu, Chu Mỹ Nguyệt «

« Cô n..ươ..ng xin..h đẹ..p quaaá, tôi..toôi muô..n n..hờ cô ..m.ột v..iệc có
đ…ược… không »
( qua đoạn này mình viết liền cho dễ đọc)

« Bà cứ nói đi ạ » Chu Mỹ Nguyệt trả lời

« Tôi biết, có chút hơi đường đột nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi muốn
nhờ cô nương chăm sóc Tiểu Hương, cô để cho nó làm nha hoàn hầu hạ cũng được,
chỉ mong có người cho nó cái ăn, cái mặc thôi… » Bà cụ nói càng ngày càng gấp

« Sao bà lại nói vậy, chúng tôi sao lại có thể để cô bé này làm nha hoàn được
» Chu Mỹ Nguyệt vội nói

« Không, tôi xin cô,.. tôi biết tôi chỉ sống được vài phút nữa thôi, tôi mong
cô giúp tôi, cha mẹ nó mất sớm, tôi cũng không muốn sau khi tôi mất đi, nó
khôn còn ai bên cạnh nữa, ít ra trước khi tôi mất tôi cũng có thể làm cho nó
chút gì để có thể sống qua ngày »

« Tiểu Hương, lại đây với bà, Từ nay cháu theo cô nương này và con cô ấy, phải
gọi là phu nhân và thiếu gia rõ chưa »

« Bà ơi, cháu không muốn xa bà đâu, hu hu » Nước mắt chảy ròng ròng, cô bé
nghẹn ngào

« Bà sắp không chịu nổi nữa rồi, ba mẹ cháu đang đợi bà, cháu phải đi theo họ
nhé… » Bà cụ thở gấp

« Không, cháu không xa bà đâu, bà đừng đi đâu, hức hức » cô bé càng khóc to

« Ngoan, nghe lời bà, hự » nười bà cụ ngừng run rẩy, ánh mắt nhắm dần lại,…

« Bà ơi, bà đừng ngủ, bà tỉnh lại đi, bà ơi, cháu… hu hu »

Chu Mỹ Nguyệt đặt tay trước mũi bà, không có hơi thở, tay bắt được tay bà cụ,
mạch đã ngừng đập

« Bà cháu mất rồi » Chu Mỹ Nguyệt ôm cô bé vào lòng, những giọt nước từ trong
mắt Chu Mỹ Nguyệt trào ra

« Không phải đâu, bà cháu chỉ ngủ thở thôi mà, bà sẽ tỉnh lại thôi,.. »

« Bà cháu mất rồi, nghe cô, bà cháu đã tới một nơi khác với đỡ khổ hơn rồi, ở
đấy bà cháu vẫn sẽ dõi theo từng bước đi của cháu đấy… » Chu Mỹ Nguyệt an ủi
Tiểu Hương

« Nín đi, lát nữa chúng ta sẽ cùng lập một ngôi mộ cho bà cháu an nghỉ, sau
này chau sẽ ở cùng chúng ta, thình thoảng sẽ về thăm bà, được không »
« Vâng, hức, hức… »


Hỗn độn tử lôi - Chương #9